Chương 560: THỜI BUỔI RỐI LOẠN (PHẦN 2)

Lương Thần trong lòng rất rõ, việc Đỗ Trọng Tiêu đánh nhân viên cảnh sát bị thương rồi chạy trốn, luận về mặt pháp luật hoàn toàn có thể nói là gây ra hậu quả nghiêm trọng có tính chất ác liệt. Giờ Khâu Lĩnh Mai lại gác chuyện đó qua một bên, vậy đủ để thấy chuyện xảy ra ở khu khai thác còn nghiêm trọng hơn việc này rất nhiều.

Lương Thần bị Khâu Lĩnh Mai kéo lên chiếc Audi, sau khi xe nổ máy, bà mới tiết lộ nội dung cuộc điện thoại vừa rồi với Lương Thần! Ở đoạn giữa khu khai thác Vạn Hưng, công trình giải phóng mặt bằng Long Hoa Tam Kỳ xảy ra sự cố giải phóng mặt bằng vô cùng nghiêm trọng. Một chiếc xe xúc trong lúc cưỡng chế đã cán chết một người ngăn cản công tác giải phóng mặt bằng tại hiện trường. Ngay sau đó, gia đình người chết và các cấp chính phủ ở khu đó đã xảy ra xung đột với công ty giải phóng mặt bằng, giờ đang ở trạng thái giằng co vô cùng căng thẳng.

Cuộc điện thoại đó là của phó chủ tịch Thành phố Trâu Nhuệ Lâm, còn kiêm cả Chủ nhiệm Ban quản lý khai thác, Trâu Nhuệ Lâm lúc này đã đang vội vã trên đường đến khu khai thác Vạn Hưng.

Lương Thần trong lòng lập tức chấn động, hắn biết rất rõ, những kiểu tranh chấp giải phóng mặt bằng có dính líu đến tính mạng con người thế này, chỉ cần một sự xử lý không thỏa đáng cũng sẽ lên men, ủ thành một hậu quả càng nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần.

- Phó chủ tịch Trâu sợ rằng lực lượng cảnh sát ở khu khai thác không đủ, ý của y là muốn cục công an thành phố điều một bộ phận lực lượng cảnh sát đến chi viện! Tôi cũng có ý đó!

Đôi mày thanh tú của Khâu Lĩnh Mai nhăn lại, Trâu Nhuệ Lâm trong điện thoại không nói nhiều, nhưng vẻ cấp bách lo lắng chứa đựng trong lời nói thì rất rõ. Từ đó có thể thấy, sự cố xảy ra ở khu khai thác không mấy lạc quan.

Lương Thần gật gật đầu, cầm điện thoại gọi cho phó Cục trưởng Bao, sau khi dặn dò xong, hắn chau mày, ngón tay khẽ gõ lên đầu gối của mình. Hắn đột nhiên nghĩ đến, công trình giải phóng mặt bằng Long Hoa Tam Kỳ lại một lần nữa trải qua đấu thầu, có hai công ty đã trúng thầu, một là tập đoàn Hoa Gia, một là công ty bất động sản Vương Hà của người bạn cùng học của hắn kinh doanh bí mật, Lâm Triết Thông.

Vừa nghĩ đến Lâm Triết Thông, Lương Thần không khỏi khẽ thở dài. Hắn hoàn toàn không thích vẻ cố chấp gần như là điên cuồng của Lâm Triết Thông. Lâm Triết Thông bây giờ muốn nắm giữ hoặc thâu tóm tập đoàn Hoa Gia, đơn thuần chỉ là tâm lý báo thù, còn bắt nguồn từ dã tâm nào đó chưa rõ! Nhưng trước mắt phiền phức lớn xảy ra ở khu khai thác Vạn Hưng liệu có liên quan đến công ty bất động sản Vương Hà?

Lúc này, khu nhà cũ nát đoạn giữa khu khai thác Vạn Hưng, ở giữa hiện trường giải phóng mặt bằng lộn xộn, ba vị phó chủ nhiệm Ban quản lý Ngô Trí Dũng, Trương Kim Lập, Phan Lập Minh không thiếu một ai, sau lưng bọn họ thoáng chốc đã có một đám người, trong đó nửa ít là nhân viên công tác bên Ban quản lý, còn lại toàn bộ là người của công ty bất động sản Vương Hà.

Phân cục trưởng vừa mới nhậm chức hai tháng của Phân cục công an khu khai thác, Đặng Trường Giang mồ hôi ướt như tắm chỉ huy hơn chục nhân viên cảnh sát đứng thành một hàng chắn trước mặt các lãnh đạo Ban quản lý, phòng ngừa gia đình người chết xúc động phẫn nộ xông đến.

Nơi không xa, một chiếc xe xúc đang đỗ ở đó, dưới đầu xe nặng trịch còn láng máng có thể nhìn thấy mấy bãi máu nhỏ.

- Mọi người đừng quá kích động, đây đều là ngoài ý muốn! Tôi đại diện cho Ban quản lý hứa với mọi người, sẽ có một sự bồi thường xứng đáng cho gia đình người chết!

Ngô Trí Dũng cầm loa hô khản cả giọng nhưng dường như là không có hiệu quả gì. Tinh thần của thân nhân người chết và những hộ gia đình bị trưng cầu di chuyển ngày càng khó khống chế, giống như một thùng lửa bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Một đám điêu dân! Phó chủ nhiệm Ban quản lý Trương Kim Lập trán gân guốc nổi cuồn cuộn, trong suy nghĩ của y, những hộ bị cưỡng chế này đều là một lũ vô lại lòng tham không đáy. Bên đầu tư khai thác, Công ty bất động sản Vương Hà đã đưa ra sự bồi thường rất hợp lý rồi, nhưng những hộ gia đình này vẫn chưa thỏa mãn. Người này muốn bồi thường mấy ngôi nhà, người kia muốn bồi thường một cửa hàng bán lẻ. Thậm chí còn có người vừa cần tiền vừa cần nhà, ai ai cũng như sư tử gầm gào, rao giá trên trời, cứ như là mấy ngôi nhà tồi tàn đó là những đống vàng vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Đúng lúc này, đang ngồi trên chiếc xe chuyên dụng, phó chủ tịch Thành phố Trâu Nhuệ Lâm đang vội vàng đến nơi xảy ra sự cố, đôi mắt dưới cặp kính toát lên vẻ lo lắng.

Theo chiến lược quy hoạch tổng thể, đưa thành thị lên một tầm cao mới mà Ủy ban nhân nhân thành phố đã đề ra, thành phố Cẩm Bình trong phạm vị toàn thành phố đã triển khai hoạt động quyết chiến một trăm ngày cải tạo xây dựng những khu nội thành cũ, mục tiêu này là để hoàn thành tốt đẹp công tác cải tạo xây dựng khu thành thị cũ, nông thôn trong thành thị, khu nhà sống bằng lều vào cuối năm.

Vì vậy, trong thành phố đã thành lập Bộ chỉ huy hoạt động quyết chiến một trăm ngày cải tạo xây dựng khu vực cũ nát trong nội thành, và theo yêu cầu của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố , lãnh đạo phải đích thân ra tay hoàn thành công tác cải tạo xây dựng khu vực cũ nát trong nội thành, khu khai thác Vạn Hưng đã thành lập nhóm lãnh đạo quyết chiến một trăm ngày, phó chủ tịch Thành phố kiêm Chủ nhiệm Ban quản lý Trâu Nhuệ Lâm đương nhiên phải đích thân nắm giữ ấn soái, mà đây cũng chính là cơ hội để y tích lũy tiền đề lên chức.

Nhưng sự thật thì không thuận lợi như y tưởng tượng. Hai tháng nay, phiền phức từ công việc điều hành giải phóng mặt bằng của khu nhà cũ nát trong khu khai thác không ngừng phát sinh, xung đột xảy ra giữa công ty trưng dời và những hộ bị trưng dời là điều không thể tránh khỏi, các ban ngành có liên quan cũng sẽ bị cuốn vào trong đó.

Y thỉnh thoảng cũng ngẫm nghĩ, liệu có phải đã bước quá dài, hành động có chút vội vàng? Nhưng không nhanh không được, Cẩm Bình với y mà nói, chỉ là một bước đệm. Y phải bảo đảm trong thời gian ngắn nhất có thể tích góp được đủ những điều kiện cần thiết, và dưới sự hỗ trợ của gia tộc y mới có thể nhanh chóng bước vào hàng ngũ giám đốc sở. Từ phó giám đốc đến giám đốc mặc dù chỉ là một khoảng cách của nửa cấp nhưng lại đại diện cho một bước nhảy vọt lột xác.

Lúc Trâu Nhuệ Lâm đến hiện trường, cục diện đã trở nên khá nguy cấp. Những hộ bị trừng dời đã bắt đầu xô đẩy với phía cảnh sát, hơn chục nhân viên cảnh sát đối mặt với đám người bức xúc đông gấp 5 lần, ai cũng căng thẳng lo lắng. Các nhân viên cảnh sát rất rõ, một khi cục diện mất kiểm soát, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Việc đầu tiên mà Trâu Nhuệ Lâm làm đó chính là cướp lấy chiếc loa từ phó Chủ nhiệm Ban quản lý Ngô Trí Dũng, sau đó đứng trước đám đông hô hào:

- Tô là phó chủ tịch Thành phố Trâu Nhuệ Lâm, bây giờ tôi đại diện cho Ủy ban nhân dân Thành phố, trịnh trọng cam đoan với mọi người, sẽ có một sự bồi thường hợp lý cho gia đình người bị hại. Còn về phía đền bù giải phóng mặt bằng, mọi người nếu không hài lòng có thể cử ra người đại diện để thương lượng với bên khai thác đầu tư ngay tại đây, xin mọi người hãy giữ bình tĩnh, đừng vì một phút kích động mà vi phạm pháp luật, hối hận cả cuộc đời…!

Nội dung trong loa của phó chủ tịch Trâu cũng không khác mấy Ngô Trí Dũng vừa nói, nhưng y lấy thân phận phó Chủ tịch Thành phố thì đương nhiên sẽ làm lời nói của mình càng có sức thuyết phục và càng đáng tin. Hơn nữa Trâu Nhuệ Lâm hơn Ngô Trí Dũng ở khoản nắm bắt tâm lý người dân. Trâu Nhuệ Lâm rất rõ, xảy ra sự việc này suy cho cùng cũng là do những hộ bị trưng dời bất mãn về khoản bồi thường mà ra, vì vậy y nhấn mạnh có thể để bên bị trưng dời cử đại diện thương lượng với bên khai thác đầu tư, cũng là để đánh trúng tâm lý những hộ bị trưng dời, trấn an tinh thần kích động của họ, từ đó làm họ bình tĩnh lại, suy xét lợi hại được mất trong đó.

Trâu Nhuệ Lâm dám đảm bảo, một khi những hộ bị trưng dời đồng ý thương lượng với bên khai thác đầu tư, vậy mối đe dọa sẽ được xóa bỏ hoàn toàn. Trên thực tế, nếu không phải vì chiếc xe xúc cán chết người, những hộ bị trưng dời này căn bản không thể tập trung lực lượng chống lại các ban ngành chính quyền.

Tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần, năm chiếc xe cảnh sát như gió bay điện chớp phi vào hiện trường, hơn ba mươi nhân viên cảnh sát nhảy xuống xe, ra nhập hàng ngũ duy trì trật tự hiện trường, điều này đương nhiên sẽ tăng cượng lực uy hiệp đối với những hộ bị trưng dời.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những hộ bị trưng dời cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bọn họ chủ động ngừng xô đẩy với những nhân viên cảnh sát, đồng thời tự giác lùi về hai bước, trong đó có một người lớn tiếng nói:

- Chủ tịch Trâu, những lời anh vừa nói có đáng tin không?

- Đương nhiên là có rồi!

Trâu Nhuệ Lâm không chút do dự, giọng điều vô cùng nghiêm túc đáp:

- Mọi người phải tin rằng, chính phủ sẽ không bao giờ làm tổn hại đến lợi ích của quần chúng, chúng tôi làm công tác cải tạo khu nhà cũ nát cũng là để cải thiện nơi ở cho mọi người, cải thiện môi trường thành thị, nâng cao chất lượng đời sống của mọi người. Tôi tin rằng mỗi một người dân Cẩm Bình đều hi vọng thành phố của chúng ta sẽ đẹp hơn! Vì vậy tôi hi vọng, mọi người có thể ủng hộ, phối hợp với công trình cải tạo của chính phủ!

Khâu Lĩnh Mai và Lương Thần vừa xuống xe, sau khi nghe những lời nói của Trâu Nhuệ Lâm không hẹn mà cùng mỉm cười. Lương Thần lúc này cảm thấy, Trâu Nhuệ Lâm có thể ngồi vào chiếc ghế phó Chủ tịch Thành phố cũng không phải hoàn toàn nhờ quan hệ, bản thân cũng thật sự có chút năng lực. Thực sự mà nói, bây giờ sự có mặt của hắn và Khâu Lĩnh Mai chẳng quả chỉ có tác dụng là thêu hoa trên gấm.

Sự xuất hiện của Cục trưởng cục công an và bí thư Đảng ủy Thành phố khiến người dân hoàn toàn bình tĩnh. Sau đó phía những hộ bị trưng dời chọn ra vài người đại diện tiếp tục thương lượng với người phụ trách của công ty bất động sản Vương Hà, cục diện của Ban quản lý dường như đã được khống chế hoàn toàn.

Mối đe dọa đã được loại bỏ, phó chủ nhiệm Ban quản lý Ngô Trí Dũng, Trương Kim Lập và Phan Lập Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ lần lượt đi lên vây lấy phó chủ tịch Trâu, hoặc là rõ ràng hoặc là ám chỉ tán dương, nịnh hót y, trong lòng ai cũng thấp thỏm, sợ mình sẽ phải gánh tội. Có thể do nịnh lọt có tác dụng, khuôn mặt xám xịt của phó chủ tịch Trâu có vẻ đã dịu đi được vài phần, nhưng vẫn ở trước mắt Khâu Lĩnh Mai và Lương Thần, phê bình nghiêm khắc đám người Ngô Trí Dũng, Trương Kim Lập, đồng thời nói rõ về sẽ hỏi tội sau.

Quay đầu lại, Trâu Nhuệ Lâm liền thay đổi vẻ mặt thành thực cảm ơn với Khâu Lĩnh Mai. Khâu Lĩnh Mai là bí thư Đảng ủy, ủy viên Thành ủy, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, Trâu Nhuệ Lâm dù có thế lực đằng sau nhưng vẻ mặt ngoài cũng không thể không thể hiện thái độ của cấp dưới với cấp trên. Còn đối với Lương Thần, từ sau lần trở mặt, Trâu Nhuệ Lâm vẻ mặt liền không vui vẻ gì với Lương Thần. Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ nói chuyện với Khâu Lĩnh Mai, không thèm để mắt đến Lương Thần, coi Lương Thần như là không khí vậy.

Lương Thần cũng không để ý, dù hắn không ưa Trâu Nhuệ Lâm nhưng hắn không vì chuyện tư mà ảnh hưởng đến việc công, làm tổn hại đại cục. Hắn dù sao cũng là cục trưởng cục công an, công và tư hắn phân biệt rất rõ, hơn nữa hắn cũng nhất định phải phân biệt rõ ràng.

- Cục trưởng, may mà anh đến kịp thời! Lần này lòng bàn tay tôi thực sự ướt đẫm mồ hôi!

Cục trưởng phân cục công an khu khai thác Đặng Trường Giang đến bên Lương Thần, vẻ mặt vừa vui mừng vừa hổ thẹn.

Đặng Trường Giang không thể không đến. Trâu Nhuệ Lâm có thể lạnh nhạt với Lương Thần nhưng hắn thì không thể. Vì người đàn ông này là cấp trên của y, y không muốn đắc tội, muốn cũng không được.

- Phải nói, may mà phó chủ tịch Trâu đến kịp thời!

Lương Thần mỉm cười nói. Đặng Trường Giang cạnh tranh chiếc ghế phó cục trưởng nhưng giữa đường bị Hứa Phượng Anh chiếm mất. Từ Chi đội trưởng được bổ nhiệm thành cục trưởng phân cục khu khai thác, mặc dù cấp bậc có chút khác biệt nhưng quyền lực trong tay còn có thể hơn chức vụ kia. Từ đó có thể nói, đây là sự bồi thường cho Đặng Trường Giang.