Hóa ra chiếc xe dưới lầu là của Phó chủ tịch thành phố Trúc. Lương Thần cởi áo, đưa cho Diệp Tử Thanh, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình, bước vào phòng khách.
- Tiểu Lương, cậu quả thật rất bận rộn nhỉ? Di động thì không gọi được, đến văn phòng tìm thì lại không thấy bóng dáng cậu đâu. Cho nên, đành đến nhà quấy rầy cậu vậy.
Phó chủ tịch Trần giọng điệu châm chọc nói. Nói ra những điều này, có lẽ vị Phó chủ tịch này có vài phần không vui.
- Ái chà, di động của tôi bị hết pin.
Lương Thần lấy di động ra, giả vờ nhìn thoáng qua, sau đó làm ra vẻ áy náy nhìn về phía Trần Trúc nói:
- Thật là ngại quá, khiến Phó chủ tịch Trần phải nhọc công đến đây. Ngài đã ăn cơm chiều chưa, để tôi nói người nhà chuẩn bị?
- Không, không cần. Chuyện cơm nước tính sau, bây giờ có chuyện cần thương lượng với Tiểu Lương cậu một chút.
Trần Trúc làm gì còn tâm trạng nào mà ăn cơm. Gã chỉ muốn lo cho xong mọi việc để rồi còn về báo cáo với Chủ tịch Trương.
- Phó chủ tịch Trần, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi.
Nhìn thấy thái độ của Trần Trúc, Lương Thần rất hiểu ý mà làm động tác mời.
Đồ giả tạo! Nhìn thấy Phó chủ tịch thành phố Trần cùng với Lương Thần đi vào trong phòng sách, Diệp Tử Thanh nguýt một cái rồi bỏ về phòng ngủ của mình.
Trong phòng ngủ, Diệp Thanh Oánh đang cho Tiểu Đóa Đóa bú sữa. Diệp Tử Thanh thừa dịp em không chú ý, giơ tay nhéo một cái vào ngực em nói:
- Thật là đáng ngưỡng mộ, ngực em to ra không ít nhỉ?
Diệp Thanh Oánh trừng mắt nhìn chị, sẵng giọng nói:
- Nếu hâm mộ thì chị cũng sinh cho Thần một đứa con đi. Tốt nhất là con trai, để Tiểu Đóa Đóa có em trai làm bạn.
- Chuyện đó nói sau, chị không thích chúng ta có nhiều Tiểu Đóa Đóa đâu.
Tiếp nhận Tiểu Đóa Đóa từ tay em mình, Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng dụ dỗ, sau đó chuyển đề tài nói:
- Cái ông Phó chủ tịch thành phố Trần cũng thật phiền. Nếu Thần không về nhà thì chị phỏng chừng ông ấy sẽ đợi đến tối đấy.
- Bây giờ đã đi rồi sao?
Diệp Thanh Oánh mỉm cười hỏi. Kỳ thật trong lòng cô cũng rất rõ, Tử Thanh tỷ không muốn tiếp tục chủ đề con cái.
- Làm gì mà về. Đang ở trong phòng sách với Thần đấy. Thật đáng ghét.
Diệp Tử Thanh ra chiều bất mãn nói:
- Bọn làm quan đều giống nhau cả, lúc nào cũng ra vẻ che che giấu giấu đức hạnh của mình, giả bộ anh minh, nhưng thật ra đều là một bọn giả tạo.
- Thần có biểu hiện gì không?
Diệp Thanh Oánh bật cười thành tiếng, hỏi han.
- Thế em cho là gì, Tiểu Oánh Oánh?
Diệp Tử Thanh liếc mắt nhìn em một cái, sau đó kìm không nổi, cười khanh khách.
Có lẽ là bị tiếng cười của mẹ và dì làm thức giấc nên Tiểu Đóa Đóa đang nằm trong lòng ngực của Diệp Tử Thanh cũng hươ hươ cánh tay, cái miệng nhỏ xíu cũng bắt đầu a, a.
Nửa tiếng sau, Lương Thần và Phó chủ tịch thành phố Trần từ phòng sách đi ra. Vẻ mặt của Phó chủ tịch Trần tuy không nói là cao hứng nhưng cũng không đến nỗi khó coi. Còn Cục trưởng Lương thì nét mặt vẫn nhiệt tình như cũ.
- Tối nay tôi còn bận chút việc. Tiểu Lương, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm nhé.
Phó chủ tịch thành phố Trần nhìn thẳng vào Lương Thần, câu nói "hôm nào tôi mời cậu ăn cơm nhé" rõ ràng lộ ra vài phần bắt buộc.
Tòa nhà Thành ủy, trong nhà của Chủ tịch thành phố Trương. Vừa mới chuẩn bị xong bữa cơm chiều, Trương Bỉnh Lâm nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng khách. Ông ta vừa cởi tạp dề, vừa ngồi lên ghế sofa tiếp điện thoại.
Cuộc điện thoại này là của Trần Trúc gọi đến, báo cáo về việc chờ đợi Lương Thần tại nhà của hắn. Về sự tình của Trương Thiếu Phong, Lương Thần đã đồng ý tối nay sẽ thả người nhưng ngày mai cần có người đến làm thủ tục bảo lãnh. Còn về người cảnh sát phụ trách vụ án, Lương Thần cũng hàm hồ mà tỏ vẻ phải đợi ngày mai đến cục công an thành phố mới có kết luận được.
Buông điện thoại, ánh mắt Trương Bỉnh Lâm chuyển sang lạnh lùng. Trên con đường nhiều năm làm quan, do không có hậu thuẫn về chính trị, cho nên từng bước đi của ông rất cẩn thận, giống như là đang bước trên một tảng băng mỏng, nhẫn nhục mà sinh tồn, rốt cuộc cũng có thành tựu như ngày hôm nay. Hiện nay, ông cũng vẫn giữ cái tính cẩn thận này. Mặc kệ là Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh và Phó chủ tịch thành phố Hổ có làm loạn như thế nào thì ông cũng đều cam chịu. Bởi vì ông biết rõ, tạm thời ông không cùng một tầng lớp với họ.
Nhưng hôm nay không giống với ngày hôm qua. Ông ta đã tạo dựng được một phe phái hùng mạnh. Trong hai, ba năm kế tiếp, ông sẽ giao cho Phó chủ tịch thành phố Trâu Duệ Lâm làm hộ giá. Về sau, kiếp sống chính trị của ông sẽ tiến thêm một bước dài.
Sự phẫn nộ tích lũy lâu ngày sẽ có khi bùng nổ. Hiện tại, thân phận của ông ta là Chủ tịch thành phố, có nên hay không cứ kìm nén cơn giận như ngày xưa, để cho cấp dưới cưỡi lên đầu mình mà tác oai tác quái.
Đứa con tuy là có hư đốn thì chung quy cũng là con ông. Hơn nữa, đối với vụ án này, con ông cũng không phải là phạm vào thập đại tội ác nào cả. Chỉ cần Lương Thần biết điều thì thay đổi vụ án này dễ như trở bàn tay. Vụ án đánh người gây tử vong, cho dù bằng chứng có đủ nhưng dù sao thì người cũng đã chết rồi, có làm gì cũng không sống lại được. Mà hiện tại, thái độ của Lương Thần cũng khiến ông cảm thấy rất tức giận.
Đêm nay sẽ thả Trương Thiếu Phong về, ngày mai tìm người bổ sung thủ tục bảo lãnh. Biểu hiện của Lương Thần giống như là nhân nghĩa lắm nhưng chẳng khác gì một sự "bố thí". Bố thí? Ông ta đường đường là một Chủ tịch thành phố, là nhân vật số một nhưng không ngờ lại không khống chế được cục công an thành phố. Điều này chỉ có thể nói là ông quá vô năng mà thôi.
Nhìn vào khoảng không phía trước, Trương Bỉnh Lâm trong lòng xuất hiện một cảm giác rất cô độc. Vợ mất sớm, ông đã sớm vất vả nuôi con lớn khôn, những mong sau này về già sẽ hưởng được phúc của con cháu, nhưng lại không ngờ đứa con của mình lại trở nên hư hỏng như vậy, còn chơi cái trò đổi vợ nữa chứ. Con dâu Lăng Tư Vũ đã vài lần đề xuất việc ly hôn nhưng đã được ông khuyên nhủ tận tình nên tạm thời không nhắc đến việc đó nữa. Thế nhưng, nguyên bản một gia đình êm đẹp như thế này cũng chỉ là trên danh nghĩa. Lăng Tư Vũ đã gần nửa năm nay, mỗi lần về đến nhà chỉ có thể đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo, cảm giác sự cô độc ngày càng lớn.
Cầm lấy điện thoại, ông gọi cho Phó chủ tịch thành phố Trâu Duệ Lâm. Sau khi nghe đầu dây bên kia lên tiếng, Trương Bỉnh Lâm lấy giọng ôn hòa, nói:
- Duệ Lâm à, tối nay có thời gian không?
Trần Trúc đi rồi, Lương Thần trở lại phòng đọc sách, đốt một điếu thuốc, ngồi trầm tư suy nghĩ.
Ý đồ của Trần Trúc khi đến đây hắn tự nhiên trong lòng biết rõ. Thời gian trước, sau khi Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh và Phó chủ tịch thành phố Hổ bị thất thế, Trương Bỉnh Lâm nhanh chóng thu nạp những thế lực trong quan trường Cẩm Bình. Từ "Tư lệnh tay không" biến thành quyền thực lực thực. Sau khi tập trung quyền lực thì sự tự tin tự nhiên cũng tăng lên. Tuy nhiên, từ khi ở nhà dưỡng thương rồi chính thức nhậm chức Cục trưởng công an thành phố, Trương Bỉnh Lâm và hắn cũng vẫn duy trì mối quan hệ thân thuộc. Nhưng sau khi tham dự lễ tang của Diệp thái gia gia trở về, thái độ của Trưởng Bỉnh Lâm thay đổi một trăm tám mươi độ.
Từ vụ tiểu thương đâm chết đội viên quản lý đô thị, Trương Bỉnh Lâm đã bắt đầu thăm dò thái độ của hắn, tạo cho hắn một cảm giác bất mãn vô cùng. Mà càng về sau thì sự tình xảy ra càng nghiêm trọng. Con trai Trương Thiếu Phong không ngờ lại trực tiếp tham dự vào một vụ xung đột khác giữa tiểu thương và quản lý đô thị, kết quả là đại đội trưởng quản lý đô thị Trương Thiếu Phong đã đánh chết người tiểu thương già cả.
Sau khi nghe Hứa Phượng Anh báo cáo vụ án, Lương Thần trước tiên là kinh ngạc, sau đó là cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Đúng vậy, đó chính là cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa. Thật sự, hắn không hề có ác cảm với Trương Bỉnh Lâm, thậm chí còn có chút khâm phục. Nhưng đối với đứa con duy nhất của Trương Bỉnh Lâm thì hắn chỉ có cảm giác khinh bỉ.
Lương Thần cũng biết, nếu không thuận theo ý tứ của Trương Bỉnh Lâm thì tất nhiên sẽ phải nhận lấy sự bất mãn, thậm chí là căm thù nhưng hắn cũng không cần quan tâm. Nếu là tình cảm bình thường thì hắn sẽ giải quyết nhưng đề cập đến vấn đề nguyên tắc, hắn tuyệt đối sẽ không làm càn. Trương Bỉnh Lâm có thể ảnh hưởng đến viện kiểm sát, đến tòa án, hắn quản không được nhưng cũng không xen vào. Nhưng ở cục công an một mẫu ruộng cũng có ba phần đất, muốn đổi trắng thay đen, ngụy biện chứng cớ thì thành thật xin lỗi, điều đó không thể chấp nhận được.
Hắn cũng không già mồm cãi láo mà làm theo pháp luật, phất cờ chính nghĩa. Hắn chỉ hy vọng là trong phạm vi khả năng có thể cho mọi người trong tầng lớp dưới một cơ hội quyền lực. Mặc dù hắn hiện tại có tài sản mấy chục tỷ, mặc dù hắn là Cục trưởng cục công an thành phố nhưng hắn chưa từng quên, hắn hóa ra cũng là một tầng lớp cấp thấp.
- Sự việc khó giải quyết quá à?
Diệp Tử Thanh vuốt nhẹ hai má của hắn, áp đầu của hắn vào nơi mềm mại nhất trên thân thể của mình.
Một mùi hương đàn bà đập vào mũi Lương Thần khiến hắn cảm thấy tâm trạng của mình thả lỏng hơn. Sự do dự và lo lắng cũng đã bị ném lên chín tầng mây.
Hít sâu một hơi, Lương Thần vùi đầu vào bộ ngực mềm mại của Diệp Tử Thanh, lười biếng nói:
- Đúng vậy, cảm thấy rất phiền não. Tuy nhiên, nếu có thể khiến cho anh hưởng thụ sự đãi ngộ của người đẹp thì anh đây phiền não sẽ không còn.
- Bại hoại!
Hai má của Diệp Tử Thanh ửng đỏ lên, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Lương Thần, sau đó xoay người bỏ ra ngoài, ở cửa ra vào, quay đầu lại nói một câu:
- Nếu muốn thì khẩn trương lại đây.
Cục trưởng đại nhân đầu tiên là ngẩn ra, theo sau là vui mừng quá đỗi, khẩn trương theo đuôi. Cái gì là Trần Trúc, Trương Bỉnh Lâm hay Trương Thiếu Phong thì cũng không cản được bố mày hưởng thụ lúc này.
Thủ đô, khu biệt thự Tây Sơn, trong đại sảnh căn biệt thự tráng lệ, một người mặc bộ đồ ngủ màu đen, tóc nâu chậm rãi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, tuyết đang bay rợp trời nhưng bên trong lại vẫn ấm áp. Cô gái tóc nâu thân hình cao ráo, thon thả hoàn mỹ. Bầu ngực căng tròn như ẩn như hiện dưới làn áo ngủ. Đôi chân dài thẳng tắp, thon dài hưởng trọn vẹn không khí ấm áp bên trong.
Ngũ quan của cô gái tóc nâu rất hoàn chỉnh, đôi mắt xanh lam, sống mũi thẳng cao, đôi môi như cánh hoa hồng hé mở mang đậm nét đẹp của người phương Tây.
- Helen, cô có cảm thấy huấn luyện viên của chúng ta rất đẹp không?
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
- Còn nói như vậy à? So với huấn luyện viên thì chúng ta đều là những con vịt xấu xí.
Một giọng nói khác lại vang lên.
- Phải tìm cho huấn luyện viên một người đàn ông có bản lĩnh, Helen, cô cảm thấy như thế nào?
Thanh âm dịu dàng đó vẫn tiếp tục hỏi.
- Nhu thân ái à, nghe qua thì đúng là một đề nghị có tính xây dựng. Thật sự, chủ ý này không tồi.
Một âm thanh khác lập tức phụ họa nói.
Mà cùng lúc đó, tại một nơi khác, Đào Tông Diệc đang trong cuộc mua vui hoan lạc thì nhận được cuộc điện thoại của cấp dưới gọi đến:
- Thưa sếp, tôi vừa mới nhìn thấy Tề Vũ Nhu.