Chương 537: MỘT SÓNG CHƯA BÌNH, MỘT SÓNG LẠI LÊN (PHẦN 3)
  • Tiểu Thần Thần, mời ngồi!

Hồ Tịnh Tịnh vươn cánh tay trắng muốt chỉ vào chiếc ghế sofa. Mái tóc vẫn còn ướt xõa trên vai, gương mặt được tẩy trang, hiện ra vẻ mặt thanh nhã động lòng người. Mùi thơm của sữa tắm phảng phất trong không gian. Rõ ràng là Hồ đại tiểu thư vừa mới tắm xong.

Lương Thần chọn vị trí không xa mà không gần trên ghế sofa rồi ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nhìn vào người đối diện. Thật tâm mà nói, người phụ nữ trước mặt này cho dù năm nay đã gần bốn mươi nhưng thân hình lại không tồi. Hơn nữa lại được chăm sóc kỹ nên nhìn không khác gì một cô gái thanh xuân.

- Có phải nhìn tôi thì cảm thấy yên tâm một phần phải không?

Hồ Tịnh Tịnh nở nụ cười quyến rũ. Ả gác chân lên trên ghế sofa, chiếc váy được kéo lên thẫy rõ những gì cần thấy ở bên trong.

Lương Thần sắc mặt thay đổi. Không chỉ là người đàn bà này nhìn thấu suy nghĩ của hắn mà quan trọng hơn là điều mà hắn lo lắng đã thật sự xảy ra.

- Hà Tâm Nguyệt đâu?

Lương Thần nét mặt thâm trầm, đôi mắt sa sầm xuống. Nếu nói là "ngẫu nhiên thất thân", hắn cũng biết nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, sự việc chưa nói đến thiệt thòi gì, nhưng Hà Tâm Nguyệt mượn "giống" của hắn thì việc này không phải trò đùa. Huống chi, động cơ của Hà Tâm Nguyệt là không trong sạch.

- Em Tâm Nguyệt có thể cho cậu một đứa con trai đấy.

Hồ Tịnh Tịnh đôi mắt long lên, cười ha hả nói. Ả đặc biệt thích bộ dạng phẫn nộ của Lương Thần. Đối với ả mà nói thì đàn ông càng tức giận thì lại càng có sức hấp dẫn. Ả thậm chí còn khao khát đối phương phản ứng lại, dùng phương thức cuồng bạo nhất, thô lỗ nhất mà chà đạp ả, chinh phục ả.

- Vô nghĩa!

Lương Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tức giận nhìn lên lầu nói:

- Bảo Hà Tâm Nguyệt ra đi.

Lương Thần vừa dứt lời thì cánh cửa phòng trên lầu hai mở ra. Bóng dáng Hà Tâm Nguyệt xuất hiện trước mắt Lương Thần. Cô vẫn mặc chiếc áo ngủ ở nhà, vịn vào cầu thang, từng bước đi xuống.

- Hai người cứ thong thả nói chuyện, tôi đi đắp mặt nạ.

Hồ Tịnh Tịnh đứng lên, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông một cái, sau đó vặn vẹo đi lên lầu.

- Hà Tâm Nguyệt, rốt cuộc là cô muốn cái gì?

Lương Thần đứng lên, đi đến trước mặt Hà Tâm Nguyệt, nhìn chăm chú vào gương mặt của đối phương. Giọng nói của hắn đã chậm lại nhưng vẫn còn sự tức giận. Thân hình cô gái vẫn như cũ, chỉ có điều bụng hơi nhô ra, rõ ràng là đang mang thai. Tính thời gian thì cũng khoảng ba tháng.

- Tôi còn chưa nói, làm thế nào mà cậu lại khẳng định nó là con cậu chứ?

Đón nhận ánh mắt của Lương Thần, Hà Tâm Nguyệt khẽ mỉm cười hỏi.

- Đừng nói những lời vô nghĩa.

Lương Thần cảm thấy bực bội khi đối phương cứ đi lòng vòng, hắn lạnh lùng nói:

- Cô chỉ cần nói cho tôi biết, cô làm như vậy là có mục đích gì?

- Nếu tôi thẳng thắn nói ra vì sao tôi lại làm như vậy thì cậu sẽ cho phép tôi sanh nó ra phải không?

Ánh mắt Hà Tâm Nguyệt chạm phải đôi mắt đang tức giận của Lương Thần, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.

- Đương nhiên là không được.

Lương Thần hơi run lên, căm tức đáp:

- Cô phải bỏ cái thai này đi.

- Cậu thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Đây chính là cốt nhục của cậu mà.

Đôi mắt đẹp của Hà Tâm Nguyệt hiện lên một sư bi thương, nói:

- Tôi thừa nhận là mình đã làm sai, nhưng đứa nhỏ là vô tội.

- Cô…!

Lương Thần cảm thấy chán nản. Hắn bắt buộc mình tỉnh táo lại, cố gắng kềm nén sự tức giận trong lòng. Sau một lát, hắn vươn hai tay khoát lên vai Hà Tâm Nguyệt, trầm giọng hỏi:

- Hà Tâm Nguyệt, cô nói cho tôi biết cả ngày ngồi tính kế này kế nọ, cô không cảm thấy mệt sao?

Được đôi bàn tay to âu yếm đặt lên vai, thân thể Hà Tâm Nguyệt không khỏi run lên, những lời nói lọt vào lỗ tai khiến trong lòng cô chấn động, trong đôi mắt không khỏi hiện lên một tia khiếp sợ. Nhưng rất nhanh, cô lập tức che giấu tâm trạng của mình, dịu dàng đáp:

- Thế gian này không phải là tôi lừa cậu hay cậu lừa tôi. Ở đây không nói đến mệt mà chỉ xem là ai cao tay hơn mà thôi.

- Cô cảm thấy hiện tại mình đang thắng?

Lương Thần rụt tay lại, một bàn tay nâng khuôn mặt Hà Tâm Nguyệt lên, bắt buộc đối phương nhìn mình.

- Chí ít thì không thua.

Hà Tâm Nguyệt mỉm cười.

- Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Tôi không chắc là những gì mà cô tưởng tượng sẽ đúng. Hà Tâm Nguyệt, phương pháp cô chọn thật sự là rất vớ vẩn.

Bị người khác cho vào tròng, đúng là cảm giác không được dễ chịu. Hắn lấy tay vuốt ve đôi môi của đối phương, trong lòng hiện lên một sự kích động, hận không thể cho đối phương một cú đánh ngã xuống đất.

- Xem ra, chuyện gì cũng đều không gạt được cậu.

Hà Tâm Nguyệt giật mình, ánh mắt tỏ ý khâm phục. Nếu không phải là do Hồ Tịnh Tịnh nói, như vậy cũng có thể chứng mình người đàn ông này có một lối suy nghĩ rất nhạy bén đến đáng sợ. Có thật là cô sẽ hạ gục hắn không? Trong giờ khắc này, sự tự tin của cô có phần hơi dao động.

- Tôi chỉ muốn có được một sự bảo đảm an toàn. Tôi chỉ hy vọng, khi sinh mạng mình bị uy hiếp hoặc là gặp bước đường cùng thì còn có chỗ để cho tôi dựa vào.

Hà Tâm Nguyệt khẽ cắn môi, bộ dạng ra chiều khổ sở đáng thương. Trong canh bạc này, cô lúc đầu cũng hơi do dự nhưng sau khi được Hồ Tịnh Tịnh nói khích vài câu, cô hiện tại kiên định giữ vững quyết định này. Cô tin vào lời nói của Hồ Tịnh Tịnh cũng như tin vào ánh mắt của mình, người đàn ông như thế này này chắc chắn sẽ không bao giờ có trong tương lai.

- Nếu tôi không đồng ý?

Lương Thần cười lạnh hỏi.

- Tôi sẽ kiên trì sanh đứa bé này ra. Về sau tôi sẽ nói cho nó biết cha của nó là một người bạc tình bạc nghĩa như thế nào. Vì tiền đồ mà vứt bỏ hai mẹ con mình.

Hà Tâm Nguyệt lẳng lặng nói.

- Ngụy biện!

Lương Thần giận tím mặt, giơ tay bóp hai vai Hà Tâm Nguyệt. Sau khi do dự một chút, hắn đẩy đối phương ngã xuống ghế sofa. Hắn vốn muốn cho cô gái này nếm thử lợi hại một chút nhưng lại e dè đối phương đang mang thai nên vẫn hạ thủ lưu tình.

- Cậu cái gì cũng tốt nhưng lại không đủ độc.

Bị quăng xuống ghế sofa, Hà Tâm Nguyệt ngồi thẳng dậy, lấy tay vuốt mái tóc đang rũ xuống trán, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào:

- Nếu hung hăng mà làm tôi ngã xuống đất thì nói không chừng tôi sẽ bị sanh non đấy. Lúc ấy, cậu không gánh nổi phiền phức đâu.

- Nhàm chán!

Lương Thần trong lòng tức giận vô cùng. Ngoại trừ Hồ Tịnh Tịnh ra thì hắn chưa bao giờ dùng bạo lực với người con gái nào cả. Vừa rồi, vì giận dữ mà đẩy Hà Tâm Nguyệt xuống ghế, tuy nói là người này rất đáng giận nhưng chung quy cô ấy đang mang thai, hơn nữa đánh cũng không giải quyết được vấn đề.

- Nếu đổi thành Hà Chính Kỳ hay Lâm Triết Thông thì bọn họ sẽ có hàng trăm cách để khiến tôi bỏ đi đứa nhỏ trong bụng.

Nhìn gương mặt người đàn ông, Hà Tâm Nguyệt dịu dàng nói:

- Cho dù tự ái đàn ông của cậu rất lớn, cho dù phụ nữ trời sinh là kẻ yếu ớt. Nếu tôi quyết định sanh đứa bé này ra thì cậu cũng không làm gì được.

- Người ta thường nói: "Ngựa tốt thì luôn bị người cỡi, người tốt thì luôn bị người khác hãm hại".

Lương Thần lạnh lùng nhìn đối phương tiếp tục nói:

- Đối với tôi không có cái gì gọi là thua không thua, thắng không thắng. Tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, nếu cô muốn dùng đứa bé trong bụng trở thành công cụ có lợi cho mình. Vậy thì trên thế giới này, có cái gì đáng cho cô phải để ý?

- Tôi cái gì cũng không cần quan tâm, kể cả bản thân tôi và đứa bé. Câu trả lời như vậy, cậu vừa lòng sao?

Hà Tâm Nguyệt hồi đáp.

Lúc này, sau khi đã đắp xong mặt nạ, Hồ đại tiểu thư từ lầu hai đi xuống phòng khách, nhìn hai người đang ngồi, cười nói:

- Hai người trò chuyện vui vẻ nhỉ? Xem ra tôi lo lắng vô ích rồi.

Lương Thần hừ lạnh một tiếng, cầm lấy áo khoác trên ghế sofa, xoay người bước đi. Sự tình đã như vậy, hắn cũng không muốn giằng co qua lại với hai người phụ nữ này.

- Tiểu Thần Thần, cậu như vậy mà đi sao? Có phải là có chút không biết điều?

Một làn gió thơm đập vào mặt, thân hình đẫy đà của Hồ Tịnh Tịnh ngăn trước mặt Lương Thần. Bầu ngực đầy đặn gần như áp sát ngực hắn.

- Cô còn muốn như thế nào nữa?

Lương Thần nhíu mày hỏi.

- Chỉ là trời cũng không còn sớm nữa, cho nên muốn mời cậu ở lại dùng bữa cơm chiều.

Hồ Tịnh Tịnh giơ tay níu cánh tay Lương Thần lại, cười ngọt ngào nói.

- Cám ơn, không cần đâu.

Lương Thần cứng rắn hồi đáp. Cho dù có nói cái gì đi chăng nữa thì hắn cũng không muốn lập lại sai lầm lần thứ hai.

- Tiểu Thần Thần, cậu không nghĩ là sự việc này cả nước sẽ biết sao?

Hồ Tịnh Tịnh nở nụ cười đắc ý. Ả giật giây cho Hà Tâm Nguyệt giữ lại đứa bé này, tự nhiên cũng có tính toán riêng của mình. Nắm được nhược điểm trong tay, còn sợ Lương Thần không ngoan ngoãn sao?

- Cho nên, về sau phải ngoan ngoãn nghe theo lệnh của Hồ đại tiểu thư, làm trâu làm ngựa, làm trai bao sao? Cô muốn gì thì mặc cô.

Lương Thần không chút khách khí nhéo một cái trên gương mặt trắng mịn của Hồ Tịnh Tịnh, sau đó lại đẩy mạnh vào ngực ả rồi nghênh ngang bỏ đi.

Một tay xoa hai má của mình, một tay xoa ngực, Hồ Tịnh Tịnh sa sầm nét mặt, lẩm bẩm nói:

- Tiểu oan gia, đàn ông mà như thế đó sao?

Hà Tâm Nguyệt đứng bên cạnh cũng lấy tay vỗ trán. Hồ Tịnh Tịnh cũng thông minh không kém gì cô, thế mà khi gặp phải người đàn ông có chỉ số thông minh cao hơn thì lập tức như quả bóng xì hơi. Có lẽ điều này tương ứng với câu nói, vỏ quít dày thì có móng tay nhọn. Lương Thần nói không chừng chính là khắc tinh trời sinh của Hồ Tịnh Tịnh.

Từ khu biệt thự Trân Châu đi ra, Lương Thần lên xe quay trở về nhà. Vừa mới bước vào nhà thì đã nghe tiếng tiểu yêu tinh thì thầm vào bên tai:

- Phó chủ tịch thành phố Trần vừa đến đấy.