Ông lão nằm trên giường bệnh, dường như nghe được giọng nói của Lương Thần, mí mắt ông hơi mấp máy, sau cùng mở to đôi mắt ra. Đôi mắt đục đã mất đi thần thái ngày xưa, cố hết sức mà quay đầu, nhìn những người ở đầu giường.
Diệp lão nhận ra gương mặt Lương Thần, miệng run rẩy khép mở. Lương Thần vội vàng cuối người xuống, đưa tai đến gần bên miệng của Diệp lão, liền nghe thấy giọng nói yếu ớt của Diệp lão nói:
- Tiểu…tử…thối, sau này…còn…gây họa, Thái gia gia…không thể…chống lưng…cho cháu được nữa…!
Lương Thần trong lòng vô cùng đau xót, nước mắt không ngừng trào ra hốc mắt, giọng nghẹn ngào nói:
- Thái gia gia…!
Hắn nhớ lại tháng năm năm trước ở bệnh viên trung tâm thành phố Liêu Dương, Diệp lão như đứa trẻ già cố kéo hắn lại chơi đánh cờ đến tối. Trước khi hắn rời khỏi còn dạy xấu Diệp lão xé báo để giải buồn…! Mọi thứ dường như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng mà trong nháy mắt, lại đột nhiên đến giây phút ông lão luôn quan tâm hắn, bảo vệ hắn sắp vĩnh viễn xa nhau!
Đôi mắt đẹp của Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh tràn đầy nước mắt. Họ mãi mãi không thể tha thứ cho người nhà của ba, nhưng đối với ông cố nội hiền lành dễ mến, họ lại tràn đầy tình cảm quấn quýt sâu sắc.
- Hãy… chăm sóc… Thanh Oánh… Tử Thanh…thật…tốt, đừng…để…chúng…chịu…uất ức!
Sức lực của Diệp lão đã đến trạng thái khô kiệt, nói đứt quãng hai câu, vô cùng khó khăn.
Lương Thần tràn đầy nước mắt, liên tục gật đầu nói:
- Con sẽ làm, thái gia gia yên tâm!
Oa! Chính lúc này Tiểu Đóa Đóa đang ngậm ti giả cảm thấy không thoải mái, khóc ầm lên tiếng. Diệp Thanh Oánh vội vàng vỗ nhẹ con gái, ý muốn con gái yên lặng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Nghe được tiếng khóc của Tiểu Đóa Đóa, trong mắt Diệp lão đột nhiên sáng lên, giống như hồi quang phản chiếu, nâng bàn tay khô gầy lên. Lương Thần vội vàng đưa tay nắm lại, liền nghe thấy Diệp lão giọng run run nói:
- Đứa bé tên gì?
- Tên Đóa Đóa
Nước mắt theo hai gò má chảy xuống, Lương Thần nghẹn ngào đáp.
- Hay…! Đóa Đóa…hay!
Diệp lão xuất hiện nụ cười trên khuôn mặt ảm đạm, sau đó bình thản nhắm đôi mắt lại. Vị này chinh chiến cả đời, trải qua vô số mưa bom bão đạn, được trao tặng huân chương nguyên soái có công dựng nước, chứng kiến chiến tranh gió lửa, cây cổ thụ của nước cộng hòa, của hàng loạt đoạn phim lịch sử, cải cách mở cửa, nhưng cuối cùng cũng không thể vượt qua sinh tử luân hồi, kết thúc một đời huy hoàng!
- Thái gia gia…!
Lương Thần đưa mặt áp sát vào bàn tay khô gầy cứng ngắc của ông lão, nghẹn ngào khóc nức nở. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh nước mắt chảy ra như thác, không kiềm được đau thương khóc nghẹn ngào. Nghe thấy tiếng khóc, Tiểu Đóa Đóa càng khóc dữ dội hơn, cảm nhận được không khí đau thương, Vương Phỉ Hạm cũng không kiềm được mà đỏ mắt, vỗ nhẹ lưng con gái và Tử Thanh để an ủi.
Nghe tiếng khóc từ trong phòng bệnh truyền đến, cảnh vệ canh giữ ngoài cửa Đại Trụ, Nhị Trụ cắn chặt răng, lấy nghị lực hùng mạnh khống chế nước mắt. Hai người mở cửa phòng bệnh, yên lặng lui qua một bên.
11 giờ 43 phút tối ngày 12 tháng 1, Diệp lão đã vĩnh biệt cõi đời.
Ngày 13 tháng 1, xã Tân Hoa tuyên bố báo tang: nhà cách mạng giai cấp vô sản vĩ đại, nhà chính trị, nhà quân sự, nhà chủ nghĩa Mác kiệt xuất, một trong những nhà khai sáng và khởi công xây dựng chủ nghĩa xã hội kinh tế, đảng và nhà nước, người lãnh đạo vượt trội qua bao trải nghiệm quân đội, đồng chí Diệp Thiều Dương, đã qua đời vào lúc 11 giờ 43 phút tối ngày 12 tháng 1 năm 12, hưởng thọ 96 tuổi.
Cả đời của đồng chí Diệp Thiều Dương luôn vì đảng vì dân lập nên kỳ công bất hủ. Khi ông còn trẻ đã dấn thân vào cách mạng Trung Quốc. Trong thời kỳ lịch sử mới xây dựng chủ nghĩa xã hội, đã lập nên cống hiến to lớn, đẩy mạnh xây dựng hiện đại hoá và cải cách mở cửa. Sự ra đi của đồng chí Diệp Thiều Dương là tổn thất to lớn của đảng và người dân nước ta.
Đồng chí Diệp Thiều Dương đời đời bất diệt!
Trong ngày này, trên ti vi, radio, tin tức internet của tất cả thành phố cả nước, nhạc buồn không ngừng phát lên.
Chiều ngày 14, nghi thức cáo biệt di thể của Diệp lão cử hành tại nghĩa trang cách mạng núi Bát Bảo. Chủ tịch nước CHND Trung Hoa Liên Hồng Dương, Ủy viên thường vụ Chủ tịch Quốc hội Đường Văn Thiên, Thủ tướng Quốc vụ viện Lâm Vân Sinh, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Đào Thụ Nhân đều có mặt.
Trong linh cữu, sắc mặt Diệp lão an nhàn, giống như đang ngủ, trên người phủ một lá cờ đảng màu đỏ tươi. Trong khúc nhạc buồn, người lãnh đạo của đảng và nhà nước, bộ trưởng các bộ Quốc vụ viện và trung ương, tướng quân đội cấp cao theo thứ tự xếp hàng tiến vào cáo biệt đại sảnh, chiêm ngưỡng dung nhan và cáo biệt với di thể của Diệp lão.
Chiều ngày 15, di thể của Diệp lão được hỏa táng, tro cốt sẽ an táng tại nghĩa trang cách mạng núi Bát Bảo.
Ngày 17 tháng 1, tham dự xong buổi truy điệu, Lương Thần mang tâm trạng đau thương, cùng với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đáp máy bay trở về Cẩm Bình.
Duyên phận là một thứ rất kỳ diệu, khi ở lần đầu tiên nhìn thấy Diệp lão, làm thế nào Lương Thần cũng không nghĩ tới, cuộc đời của mình lại nảy sinh quan hệ với một nguyên lão nước cộng hòa danh tiếng lẫy lừng. Tổng cộng chỉ gặp mặt ba lần, thời gian ở chung chẳng quá ba ngày, nhưng sự quan tâm thương yêu, bảo vệ mà hắn có được ở Diệp lão, còn nhiều hơn so với đứa cháu ruột thịt Diệp Hạo, Diệp Cường!
- Tiểu tử thối, sau này còn gây họa, thái gia gia không thể chống lưng cho cháu được nữa!
Nhớ lại câu nói trước khi Diệp lão lìa đời đã nói với hắn, Lương Thần liền không kiềm được nước mắt đau thương.
Tại thành phố Liêu Dương tỉnh Liêu Đông, hội quán Hoàng Triều, Lâm Tử Hiên ngồi trên xe lăn một mình ở trong phòng sách, chăm chú nhìn về hướng tây nam, thật lâu sau, lặng lẽ lau đi nước mắt ở khóe mắt.
Thân thích hoặc dư bi, tha nhân diệc dĩ ca! Tử khứ hà sở đạo, thác thể đồng sơn. Những câu thơ này chính là miêu tả đích thật sau khi Diệp lão qua đời.
Diệp lão qua đời, khiến vận mệnh chính trị cả thủ đô xảy ra chút thay đổi. Chính trị Diệp gia không còn ưu thế, và mất đi sức uy hiếp của phe phái khác ở thủ đô. Những phe phái từng bị Diệp gia chèn ép lại ngẩng đầu lên, tùy cơ mà động.
- Thái gia gia của cháu đi không đúng lúc!
Diệp gia thủ đô, trong ngôi nhà nhỏ đầy tình cảm ấm áp, Diệp Thành tóc bạc trắng dường như đã già đi nhiều, với giọng nói cảm thán, ông nhìn cháu trai mà ông thương yêu nhất nói:
- Cho dù là thêm hai năm, tin rằng còn có thể đưa cháu tiến thêm một bước!
- Thái gia gia không phải thần tiên, cuối cùng cũng sẽ có ngày phải đi!
Diệp Hạo cung kính mà đứng ở một bên, khẽ nói. Sự lìa đời của ông cố nội, quả thật ảnh hưởng rất lớn đối với gia đình. Mất đi cây tùng cao ngất che mát bảo vệ, khiếm khuyết của Diệp gia rõ ràng lộ ra.
Nhất mạch của ông nội Diệp Thành, ngoại trừ ba đảm nhiệm Bộ trưởng bộ Giáo dục ra, còn lại là chú ba, cô tư đều thuộc tầm thường. Về nhất mạch của Đại gia gia và nhị gia gia, các cô chú bác đều là đảm nhiệm chức vụ Tổng tham mưu trưởng Tuy rằng cũng cho là chức vị quan trọng, nhưng trên thực tế, không có nhiều quyền lên tiếng.
Diệp Hạo rất rõ, Diệp gia bây giờ đang khiếm khuyết một người cầm lái có thể hoàn toàn quản lý tài sản gia tộc, tránh cục diện không đoàn kết, làm theo ý mình. Nhưng nói đến đoàn kết, Diệp Hạo lại không khỏi thầm cười gượng, có lẽ cho dù đến ngày vào quan tài, quan hệ giữa ông nội và đại gia gia, nhị gia gia cũng sẽ không có bất kỳ cải thiện gì.