Nhìn thấy người đàn ông đẹp trai nhếch nhách rời khỏi, Hà Tâm Nguyệt trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác bùi ngùi. Trên thế giới này, mỗi một sinh vật đều vì sự sinh tồn của mình mà cố gắng nỗ lực. Bán đứng tự tôn, bán đứng tình cảm, bán đứng lương tâm, bán đứng tất cả những gì có thể bán, cho dù nó có giá trị hay không có giá trị, hối hận hay là không hối hận. Có lẽ chỉ có thể đợi cho đến tuổi xuân tươi đẹp không còn nữa, khi đến tuổi già mới nhận thấy rõ ràng.
Gần nữa tiếng đồng hồ, Hồ Tịnh Tịnh sau khi tắm xong nét mặt toả sáng, mang theo một làn hương thơm ngồi xuống bên cạnh Hà Tâm Nguyệt. Nhếch cặp giò trắng như tuyết lên, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào di động của Hà Tâm Nguyệt trìu mến nói:
- Xem cái gì vậy, Tâm Nguyệt?
- Vừa nãy tham gia tiệc đầy tháng, có chụp mấy tấm hình.
Hà Tâm Nguyệt đưa điện thoại di động cho Hồ Tịnh Tịnh, mỉm cười nói.
- Đây chính là Diệp Thanh Oánh?
Hồ Tịnh Tịnh lẩm nhẩm tấm ảnh chụp, trên mặt không thèm che dấu mà lộ ra sắc mặt ghen tị:
- Đây nhất định là Diệp Tử Thanh, còn người này lài ai?
Ở thủ đô, Hồ Tịnh Tịnh tuy rằng chưa thấy qua chị em Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, nhưng từ những bức ảnh chụp có thể dễ dàng đoán được. Diệp Thanh Oánh là vợ của Lương Thần, đương nhiên là đang ôm cục cưng. Bên cạnh còn có một người khác, ắt hẳn là Diệp Tử Thanh. Chỉ còn có một người có khuôn mặt cao quý lạnh lùng, ngược lại khiến ả đoán không ra thân phận.
- Mẹ vợ của Lương Thần.
Hà Tâm Nguyệt nhìn thoáng qua nói.
- Chính là Vương Phỉ Hạm phải không?
Hồ Tịnh Tịnh ngẩn người một lát, đưa điện thoại di động trả lại cho Hà Tâm Nguyệt, lắc đầu thở dài:
- Diệp gia ba người này, đều là yêu nghiệt.
Dừng một chút, dường như nhớ tới cái gì, khóe miệng lộ ra một nụ cười dâm đãng, vươn cánh tay trắng như tuyết khoát lên vai Hà Tâm Nguyệt, nhẹ giọng nói:
- Diệp Thanh Oánh thì không nói, vậy em nói thử xem, Lương Thần cả ngày đối mặt với những mỹ nhân xinh đẹp như Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, hắn có thể động lòng hay không?
- Có lẽ.
Hà Tâm Nguyệt cười cười, cô đối với lời nói này hoàn toàn không có hứng thú.
- Tiểu Thần là một đàn ông đẹp trai như vậy, thật sự là một miếng mồi ngon cho Diệp gia ba người.
Hồ Tịnh Tịnh nửa ghen tị nửa chua xót nói:
- Thời gian lần trước quá gấp gáp, thật là đáng thương cho chị, chị còn chưa kịp hiểu rõ tường tận.
- Tịnh tỷ, em không hiểu, chị muốn người đàn ông dũng mãnh nào mà không được, vì sao chỉ vẻn vẹn có cảm xúc với Lương Thần vậy?
Đây là vấn đề trong lòng mà Hà Tâm Nguyệt từ trước đến giờ muốn hỏi.
Hồ Tịnh Tịnh không kìm nổi phát ra một tiếng cười khẽ, giơ tay nhéo khuôn mặt của Hà Tâm Nguyệt một cái nói:
- Đồ ngốc, em cho rằng chị tìm người đàn ông để ân ái, thì cho là cái thứ kia càng lớn, năng lực càng mạnh? Đúng vậy, năng lực tình dục của một người đàn ông là một trong những điều kiện tiên quyết không thể thiếu, nhưng quan trọng hơn là phải có cảm giác hòa hợp.
Không hề nghi ngờ, trong nghệ thuật chăn gối, Hồ đại tiểu thư là một bậc thầy, ả lấy giọng điệu ôn hòa mà chỉ bảo cho Hà Tâm Nguyệt:
- Có lẽ những người đàn ông khác có thể thỏa mãn dục vọng của em, nhưng để có một người đàn ông khiến cho linh hồn và thể xác của em phiêu diêu như đám mây, thậm chí không cần động vào cơ thể em, chỉ cần một ánh mắt, một tư thế, một vẻ mặt vô ý, đều có thể khiến thân thể của em nóng lên, không làm chủ được bản thân mình.
- Tịnh tỷ, chị có chút khoa trương rồi đó.
Hà Tâm Nguyệt lắc đầu, trong đôi mắt hiện lên một sự thẫn thờ, thực sự có loại đàn ông này sao? Hoặc là nói, thật có thể gặp phải loại người đàn ông này sao?
- Rất khó lý giải sao?
Hồ Tịnh Tịnh nhẹ nhàng nâng cầm Hà Tâm Nguyệt lên, cười quyến rũ nói:
- Phía sau hắn có bối cảnh hùng mạnh, trong tay có quyền lực hùng mạnh. Hắn trẻ tuổi, nam tính, mạnh mẽ, cứng rắn, cho dù trong cuộc sống, hay là ở trên giường, đều là một người đàn ông chân chính, Tâm Nguyệt, em hãy đánh giá một chút, người đàn ông như vậy chẳng lẽ em không tha thiết ước mơ sao?
- Lương Thần coi như xuất sắc.
Hà Tâm Nguyệt yên lặng suy tư một chút, sau đưa ra một đáp án miễn cưỡng.
- Chỉ là coi như sao? Tâm Nguyệt, ánh mắt của em không được tinh tường cho lắm.
Trong đôi mắt của Hồ Tịnh Tịnh có thể sắc bén nhìn thấu tất cả các phế tạng của con người, đôi tay của ả trượt xuống nhẹ nhàng nhéo chóp mũi của Hà Tâm Nguyệt một cái, sau đó lấy giọng điệu trêu chọc nói:
- Chị nhớ rõ ngày đó, Tâm Nguyệt em đạt đến đỉnh mấy lần, đến bây giờ vẫn không chịu lấy cái thứ trong bụng ra là vì cái gì?
Dừng một chút, thấy khuôn mặt Hà Tâm Nguyệt có chút biến sắc, cúi đầu cười nói:
- Đừng trách chị không nhắc nhở em, đầu tư phải có phiêu lưu. Đầu tư vào thị trường cần cẩn thận, em có thể phải suy nghĩ kỹ rồi sau đó mới đi tiếp được.
- Cái gì đều không thể gạt được Tịnh tỷ.
Vẻ mặt Hà Tâm Nguyệt rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, cô tựa đầu tựa vào vai Hồ Tịnh Tịnh, hạ giọng nói:
- Còn nhờ Tịnh tỷ chỉ bảo cho em.
Buổi tối, trong nhà của Lương Thần ở khu Thần Phong. Tiểu Đóa Đóa vừa mới tỉnh ngủ, Diệp Thanh Oánh đang cho đứa bé uống sữa. Cục trưởng đại nhân nhìn đứa bé bú sữa mẹ trông mà thèm, hắn vẻ mặt tươi cười ghẹo vợ" anh cũng muốn uống", ngược lại bị Diệp Tử Thanh một bên giơ chân ra đạp một cái.
Đợi Diệp Thanh Oánh cho đứa bé uống sữa xong, Lương Thần vội vàng đi đến chỗ đứa bé ôm nó vào trong lòng. Bình thường cha mẹ, Thanh Oánh, Tử Thanh, Phỉ Hạm, Tiểu Nguyệt bọn họ luân phiên ôm đứa bé, hắn làm ba căn bản không đến lượt ẵm đứa bé.
Ôm bảo bối đi qua đi lại trong phòng khách, lâu lâu lại cúi đầu hôn đứa bé một cái. Tiểu Đóa Đóa ngược lại không tiếp nhận tình cảm, há miệng khóc thét lên. Thấy tay mình có chỗ ẩm ướt, Cục trưởng đại nhân sờ vào mông đứa bé, lập tức la lên:
- Tiểu Đóa Đóa lại tè nữa rồi, Thanh Oánh, Tử Thanh mau lấy tã đến.
Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đang ngồi trên ghế sofa giả bộ làm ngơ lời cầu cứu của Cục trưởng đại nhân. Chỉ có Lan Nguyệt chạy đến phòng ngủ lấy tã ra, sau đó cùng Lương Thần, hai người rất vụng về mà lau chùi mông, đồng thời thay tã cho đứa bé.
Vương Phỉ Hạm từ trong toilet đi ra, ôm lấy Tiểu Đóa Đóa. Lương Thần đi đến trước ghế sofa, trước mặt Thanh Oánh và Tử Thanh giả vờ cả giận nói:
- Nhìn ông xã chê cười, có nên phạt hay không?
Diệp Thanh Oánh nhoẻn miệng cười, lấy vòng tay từ trên bàn trà quơ qua quơ lại nói:
- Tử Thanh tỷ, cái này, giá trị chí ít cũng không dưới một triệu.
Thực sự mắc như vậy ư? Lương Thần bị thay đổi sự chú ý, giật mình tiếp lấy cái vòng tay một cách cẩn thận. Hắn không hiểu cái gọi là đồ cổ, tuy nhiên thấy vòng tay màu ngọc bích, bên ngoài quả thật không tầm thường, hơn nữa khi đưa tay sờ vào cảm thấy ấm và nhẵn bóng.
- Người giám định châu báu đã đánh giá vòng tay Phỉ Thúy màu ngọc bích này, giá trị phỏng chừng là một triệu.
Diệp Tử Thanh cười tiếp lời nói:
- Lại nói tiếp, bạn học của anh ra tay rất hào phóng hay là muốn mượn cơ hội hối lộ anh?
- Bất kể trong tâm tư chị ấy nghĩ gì, cái vòng tay này, ngày mai anh sẽ trả lại cho chị ấy.
Lương Thần trên mặt có nổi lòng thầm kín khó nói. Hồ Tịnh Tịnh và Hà Tâm Nguyệt đã từng liên kết gài bậy hắn, mặc dù quỷ kế này không có hoàn toàn thành công, nhưng hắn quả thật đối với Hồ, Hà hai người này đã xảy ra quan hệ. Hồ Tịnh Tịnh chính là loại tiện nhân nên hắn không cần gánh vác trách nhiệm, nhưng Hà Tâm Nguyệt thì khác, đó là vợ của Lâm Triết Thông.
- Đây là quà người ta tặng đầy tháng cho Tiểu Đóa Đóa, anh trả lại cho họ chẳng khác nào anh làm tổn thương người ta?
Ánh mắt quyến rũ của Diệp Tử Thanh trừng mắt nhìn.
- Ý của Diệp Tử Thanh là anh có thể tặng lại cho họ một món quà có giá trị tương xứng, như vậy vừa không làm tổn thương tình cảm, cũng tránh được phiền toái.
Diệp Thanh Oánh mỉm cười nói.
- Vậy nghe theo lời bà xã đại nhân.
Lương Thần gật đầu nói:
- Quà do các em chọn, chọn xong anh sẽ cho người mang tặng.
- Đúng rồi, thủ đô có tin tức không? Thái gia gia bệnh thế nào rồi?
Diệp Thanh Oánh lại nghĩ ra một chuyện, trên gương mặt thanh nhã lộ ra sắc mặt sầu lo.
- Không tốt.
Lương Thần thở thật dài, hai tháng trước Diệp lão bệnh nặng, cuối cùng cứu được. Nhưng tình trạng cũng là ngày càng sa sút, không thể xuống giường đi lại, đã có dấu hiệu bán thân bất toại. Hắn đã vài lần đề xuất muốn đi thủ đô thăm, nhưng mỗi lần đều bị từ chối.
Di động trên bàn sáng lên, tiếng chuông ông ông vang lên inh ỏi. Lương Thần giơ tay cầm lấy, nhìn ánh đèn điện phát ra tín hiệu, vẻ mặt không khỏi nghiêm trang, lập tức tiếp điện thoại.
Tập trung nghe giọng nói từ bên trong điện thoại truyền đến, một lát sau, Lương Thần thật mạnh gật đầu nói:
- Tôi đã biết, tôi lập tức khởi hành, gặp lại sau.
Nắm chặt điện thoại trong tay, Lương Thần ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt hỏi dò của Thanh Oánh và Tử Thanh, vẻ mặt lo lắng nói:
- Cảnh vệ Thái gia gia Đại Trụ thúc gọi điện thoại đến, Thái gia gia đêm khuya hôm qua bệnh tình lại tái phát nguy kịch dẫn đến hôn mê, trải qua một ngày cấp cứu, vừa mới tỉnh dậy. Ông muốn gặp chúng ta và Đóa Đóa.
Trên khuôn mặt của Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh hiện lên vẻ mặt buồn bã. Các cô cũng ý thức được, lúc này đây, bệnh tình của Thái gia gia chắc không qua khỏi.
Đêm đó, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm và Tiểu Đóa Đóa vừa mới tròn tháng tuổi, ngồi máy bay, trong đêm bay đến thủ đô. Sau khi trải qua hai tiếng đồng hồ, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay thủ đô.
Giống như lần trước, vẫn là cảnh vệ Nhị Trụ đến đón, mà đoàn người của Lương Thần vẫn ngồi trên chiếc xe Hồng Kỳ trước đây.
Trước thềm năm mới, các ngọn đèn chiếu sáng ban đêm của thủ đô rực rỡ, hiện ra hơi thở của một lịch sử đã từng một thời huy hoàng. Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm mấy người lại không còn lòng dạ nào mà ngắm cảnh đêm, tâm trạng đều cảm thấy rất nặng nề.
Số 28 đường Phục hưng, tại bệnh viện quân y giải phóng quân thủ đô.
Trong hành lang trước cửa phòng săn sóc đặc biệt, người nhà Diệp gia gia cùng với cán bộ dòng chính thống đứng đầy ở đó. Mấy đứa con của Diệp lão là Diệp Công, Diệp Thành, Diệp Danh ba anh em, cháu đích tôn, con trai của Diệp Thành là Bộ trưởng bộ Giáo dục Diệp Kiến Thành, phu nhân Lưu Tố Mai, Diệp Kiến Nam, Diệp Ngọc Cầm, còn có Diệp Công, Diệp Danh Tử.
Còn tằng tôn đồng lứa, ngoại trừ Diệp Cường, Diệp Lỵ, Ôn Mưu Danh là người ngoại tộc, Phó Chủ tịch thành phố Liêu Dương Diệp Hạo nhận chức xa tận Liêu Đông cũng quay trở về.
Nhưng mà, những người này lại không hề ngoại lệ mà bị cảnh vệ của Diệp lão ngăn ở bên ngoài phòng bệnh.
Loại tình huống này vẫn tiếp tục cho đến khi cảnh vệ Nhị Trụ dẫn Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm mấy người xuất hiện.
Nhìn Lương Thần đám người tiến vào phòng bệnh, ánh mắt của một số người bị ngăn cách ở bên ngoài cửa tràn đầy ghen tị và không phục.
Ngồi trước giường bệnh, nhìn hai mắt khép hờ, nhìn hình hài Diệp lão gầy như que củi, Lương Thần cố nén nước mắt, nhẹ giọng nói:
- Thái gia gia, chúng con đến thăm ông.