Chương 967: Lo Sợ

“Ngươi... A... ————”

Phát ra tiếng rên kỳ quái, Athena lập tức cắn chặt răng, cố nén không cho bản thân phát ra âm thanh tựa như ‘gọi giường’ vừa rồi. Toàn thân đều hơi giật lên, Athena cố gắng kềm chế cảm giác khác thường trong cơ thể và duy trì sự tỉnh táo, thế nhưng kết quả không lạc quan lắm, bởi vì từ vị trí đặt tay của thiếu niên, Athena cảm thấy dường như có một luồng điện đang phun ra và lan truyền khắp cơ thể khiến cô không kìm được mà giật giật người.

Athena biết, sở dĩ cô cảm thấy như vậy là vì đối phương đang dùng một loại năng lượng nào đó để kích thích cơ thể mình. Nếu như trong trạng thái bình thường khi chưa bị phong ấn, Athena có tự tin tuyệt đối rằng mình hoàn toàn có thể ngăn chặn được sự tác động của nguồn năng lượng này để trừ bỏ cảm giác kích thích.

Thế nhưng hiện giờ, cô đang bị phong ấn. Lúc này thì đừng nói là dùng [ Ki ] để kích thích cơ thể, cho dù chỉ dùng tay không để xoa bóp và kích thích cơ thể cũng là một việc quá sức chịu đựng đối với Athena. Cô là nữ thần của sự trong trắng, cuộc đời cô làm gì có chuyện từng nếm thử qua những thứ ‘dâm đọa’ như thế này chứ?

Lúc này, Athena thật sự cảm thấy có chút hối hận vì sự ngu xuẩn của mình. Đúng! Chính là ‘ngu xuẩn’! Athena chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể ‘ngu xuẩn’ đến như vậy. Rõ ràng đã biết rằng đối phương là ma vương, là tồn tại không thể phỏng đoán bằng lẽ thường, vậy mà cô lại vẫn dùng lẽ thường để suy tính đối phương, kết quả là hiện giờ cô phải chịu tội.

Lúc nãy, sở dĩ cô nói với đối phương bằng giọng điệu đó là bởi vì cô tưởng rằng mình đã bắt được đằng chuôi của thiếu niên. Sự e dè và một tí sợ hãi của thiếu niên, Athena thật sự cảm nhận được. Cô cảm nhận được là thiếu niên vốn muốn làm gì với mình, thế nhưng vì kiêng dè thứ gì đó bên trong mình nên thiếu niên vẫn đang ngần ngại không dám xuống tay.

Lấy được kết luận như thế, Athena đương nhiên là muốn lợi dụng nó để thoát khỏi sự giam cầm của đối phương. Mặc dù vẫn cảm thấy có chút gì đó không ổn, thế nhưng bây giờ, điều cô muốn làm nhất tuyệt đối là thoát khỏi ma trảo của đối thủ, cho nên cô bỏ qua cảm giác không ổn đến từ trực giác mà khiêu khích đối phương.

Chỉ cần đối phương hơi lơ là mà chịu thả cô ra một chút thôi, cô tuyệt đối sẽ trốn được. Khi đó thì cô chắc chắn sẽ không khinh thường đối phương thêm một lần nữa, nhất định cô sẽ dùng sức mạnh lớn nhất để thẩm phán thiếu niên đang bắt giam và làm nhục mình, cô chắc chắn như thế.

Đáng tiếc! Mọi việc không xảy ra theo những gì cô dự tính. Thiếu niên này có lẽ thật sự là khắc tinh, là thiên địch của cô.

Cô đã đoán sai. Cô quên mất một chuyện quan trọng rằng đối phương là Ma Vương, là một ma vương thông minh nhưng mạnh mẽ, hơn nữa vẫn còn đang trong trạng thái phẫn nộ vì từng bị cô lừa gạt, thế nên lời đe dọa và khiêu khích của cô không những không khiến cho đối phương e dè mà còn khiến cho đối phương nổi nóng.

Vốn dĩ, chỉ cần khiến cho đối phương cảm thấy sợ hãi và lo lắng mà hơi thả cô ra một chút, thắng lợi sẽ nghiêng về phía cô, thế nhưng, cô lại một lần nữa xem thường đối thủ, và lần này sự xem thường càng thêm nghiêm trọng. Lúc trước, cô đánh giá thấp thực lực và trí tuệ của đối thủ, còn lần này thì cô lại đánh giá thấp bản tính của đối phương.

“Athena, ái phi của ta, trước khi đến với sự trừng phạt của ta dành cho em, chúng ta hãy trở lại với câu hỏi lúc trước. Không biết là với trí tuệ của nữ thần bầu trời, em có biết được sự tham lam của ta đáng sợ thế nào không?”

“...”

Im lặng! Bỏ qua! Tuyệt đối không thể phản ứng, đây là quyết định lúc này của Athena. Bất luận như thế nào, cô nhất định không thể phản ứng, bằng không sẽ xảy ra việc gì đó vô cùng kinh khủng! Linh cảm bất an mãnh liệt đang không ngừng nhắc nhở Athena.

“Không đoán được sao? Hoặc là không muốn phản ứng? Không sao hết! Vậy thì để ta trả lời cho em biết đi. Giả như lúc này, ta chỉ là một ma vương thông thường, nếu như ta bắt được một nữ thần vương cao cao tại thượng vừa chọc tức ta, điều ta làm nhất định sẽ là tra tấn em, sau đó lăng nhục em cho tới chết khiến cho cuộc đời em dính lên vết bẩn không bao giờ xóa được.”

Trái tim thót lên một cái. Cho dù Athena có bình tĩnh và lạnh lùng đến mức nào đi nữa thì thân là một cô gái, một nữ thần, Athena nhất định không thể nào không có phản ứng đối với những lời tà ác như thế này, khi cô biết đối phương có năng lực làm điều đó.

Thế nhưng, ít nhất vào thời điểm này, điều đối phương nói vẫn chỉ là một lời đe dọa bên khóe miệng, nó còn chưa đủ để dao động sự bình tĩnh của Athena. Cho nên, cô không phản ứng. Chỉ là sau đó, lời nói của đối phương lại khiến cho Athena sợ hãi tột độ.

“Nếu như ta là một ma vương bình thường thì nhất định sẽ làm như thế, nhưng đáng tiếc, ta không phải. Ta đặc biệt hơn và cao cấp hơn những ma vương thông thường nhiều lắm. Em biết tại sao không, Athena? Đó là bởi vì ta rất tham lam. Tham lam đến mức muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ của em! Tham lam đến mức muốn chiếm lấy em đến vĩnh hằng! Tham lam đến mức muốn em trở một vương phi mỹ lệ nhất, cao quý nhất, nhưng lại phải cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn mà nằm bên chân của ta như một con thú cưng của ta, như một hoàng phi thiên theo bách thuận với những điều ta muốn. Em thấy như thế tuyệt không, Athena của ta?”

“————!! Mi... Mi muốn vĩnh viễn chiếm lấy thiếp thân, muốn nhốt thiếp thân ở bên cạnh ngươi?” Giọng của Athena bắt đầu rung lên trong sự sợ hãi.

Đối với những tồn tại đạt tới cấp độ của thần linh, hầu như đã không còn điều gì có thể khiến cho họ sợ hãi. Bọn họ có sinh mệnh vô tận, có quyền lợi chí cao, có thực lực siêu việt không gì làm không được. Bọn họ cao ngạo, bá đạo, mạnh mẽ và không bị bất cứ điều gì ràng buộc.

Thế nhưng, trên cõi đời này không có điều gì là tuyệt đối. Cho dù là thần ma đã siêu thoát phàm trần thì cũng vậy. Đối với thần ma, bọn họ có thể không sợ hãi bất cứ điều gì, thậm chí cho dù đó là cái chết, thế nhưng có một thứ bọn họ nhất định phải sợ, như là bản năng đã ăn sâu vào trong gốc rễ của những thần linh cao cao tại thượng siêu thoát phàm trần.

Phong ấn! Bắt nhốt! Giam cầm! Trói buộc!

Đó đều là những thứ mà không có bất cứ thần linh nào nguyện ý nếm thử, và cũng không có bất cứ thần linh nào có thể chịu đựng được khi chúng giáng xuống đầu mình.

Bởi vì có sinh mệnh vô hạn, sức mạnh siêu việt và quyền lợi chí cao, thế cho nên bọn họ càng không thích sự ràng buộc và gò ép. Sự ràng buộc và gò ép càng cao thì nỗi e dè, thậm chí là sợ hãi của họ với chúng càng nhiều.

Giả như nếu chỉ bị nhốt lại trăm năm hoặc ngàn năm trong bóng tối, có lẽ bọn họ còn chịu được. Thế nhưng nếu sự giam cầm này là vạn năm, triệu năm, ức năm, hoặc là vĩnh hằng thì sao?

Đó là điều tuyệt đối không thể chấp nhận được! Rất nhiều thần ma thà rằng thân tử đạo tiêu cũng không muốn phải nếm trải cảm giác hư vô và cô tịch đến đáng sợ đó.

Là một nữ hoàng cao cao tại thượng, Athena cũng vậy. Hiện giờ, thiếu niên tuyên bố rằng cậu đang muốn chiếm lấy cô đến vĩnh hằng. Theo lý giải của Athena, khi thiếu niên nói như vậy thì cũng đồng nghĩa là cô sẽ phải bị phong ấn đến vĩnh viễn và bị giữ lại bên cạnh của thiếu niên, để mặc cho hắn nhục nhã, tiêu xài, tận hưởng v... V... Cô sẽ phải sống đến vĩnh viễn như thế này, từ một nữ thần chí cao thống lĩnh chư thần, cô sẽ phải biến thành một món hàng rẻ tiền bị người khác giữ lại bên mình và mặc sức sử dụng.

Tất cả mọi thứ của cô, thù hận, quyền lực, địa vị, tự do, sức mạnh, thậm chí cả thân thể, linh hồn và nhân cách cũng đều bị đối phương tước đoạt và chiếm lấy.

Toàn thân của Athena bỗng lạnh buốt, sự lạnh buốt thấm vào trong cốt tủy, thậm chí là linh hồn. [ Tham Lam ], giờ thì cô mới hiểu được tham lam là gì, sự [ Tham Lam ] của thiếu niên khiến cô sợ hãi.

Là nữ hoàng của chư thần thời viễn cổ, là chủ nhân của Địa Ngục và bóng tối, là nữ thần của trí tuệ và chiến tranh, Athena chưa bao giờ biết được cảm giác sợ hãi là gì. Cho dù là khi bị mất đi Gorgoneion, cho dù là khi bị người cha của mình bêu xấu và sỉ nhục, cho dù là khi phải đối mặt với kết cục như là cái chết, Athena cũng chưa từng cảm thấy hoảng sợ. Tất cả những thứ đó, đối với cô, cũng chỉ là những viên đá cuội nơi lòng suối, chẳng thể khiến lòng cô nổi sóng bao nhiêu.

Thế nhưng bây giờ, cô sợ hãi. Thiếu niên tuyên bố rằng cậu muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ của cô, chân chính ‘tất cả’. Đối phương muốn giam cầm cô ở bên cạnh đến vĩnh hằng. Athena thật sự hoảng loạn và mất bình tĩnh.

“Đã bắt đầu biết sợ rồi sao, ái phi của ta? Đã biết được sự tham lam của ta đáng sợ đến mức nào rồi sao? Kẻ bị ta nhắm tới, vĩnh viễn cũng sẽ không thoát được khỏi lòng bàn tay ta, dù sớm hay muộn. Không biết là phần trí tuệ xuyên suốt cả bầu trời và mặt đất của em có khiến cho em biết được là lời ta vừa nói là thật hay giả không?”

“...” Không cảm giác được, hoàn toàn không cảm giác được. Trí tuệ của Athena không thể phán đoán được là lời của đối phương là thật hay giả. Đây là nguyên nhân khiến cô kiêng dè và lo lắng.

Vô tri là nguyên nhân khiến cho kẻ thông minh phải sợ hãi. Là nữ thần cao cao tại thượng và cũng là nữ thần của trí tuệ, Athena càng là như thế. Nhất là khi cô đang trong tình thế bất lợi hoàn toàn và lo lắng đến cực độ, sự sợ hãi của cô càng tăng lên bội phần.

“Không đoán được đúng không? Chẳng sao cả? Vì em chẳng cần phải đoán nữa mà hãy cứ nếm thử nó đi. Từ giờ trở đi, em, Athena, chính là vật sở hữu của ta, từ trong ra ngoài. Nhưng vì ta tham lam, thế nên ta cho phép em ở trước mặt người khác tuyên bố rằng mình là hoàng phi của ta. Trước mặt người khác là hoàng phi, là nữ thần cao cao tại thượng, thế nhưng trước mặt ta, em chỉ là món đồ mà ta sở hữu. Ha ha ha ha ha ha!”

Đối phương bắt đầu ôm chặt lấy cô. Ngay khi cảm nhận được sự tiếp xúc chặt chẽ đến từ cơ thể của thiếu niên, Athena biết rằng, điều kinh khủng thật sự sắp bắt đầu, chuyện kế tiếp mới thật sự là đáng sợ, với cô.

“Athena! Ái phi của ta! Chẳng phải là vừa rồi em đã nói rằng ta không dám làm gì em sao? Dám khiêu khích sự uy nghiêm của ta, trước đó còn dám lợi dụng tình cảm của ta để lừa lọc sự sủng ái mà ta ban tặng, cho dù không biết thì đó cũng là tội lỗi không thể nào tha thứ. Hãy ráng mà nhận lấy sự trừng phạt ta ban tới cho tới tận khi lửa giận của ta hoàn toàn biến mất đi. Sẽ rất lâu đó, ái phi của ta!”

Cơ thể bất chợt bị xoay nhẹ và quay mặt về phía thiếu niên, Athena lại nhìn thấy gương mặt của đối phương một lần nữa. Mái tóc rải rác màu tím bạc, đôi mắt yêu dị màu hổ phách, và sự thần bí mà cả đôi mắt trí tuệ của cô cũng không thể dò tìm.

Không có lý do gì để không nói rằng, thiếu niên chính là tồn tại thần bí nhất mà Athena từng gặp phải, từ trước đến nay.

Tự xưng mình là một ma vương chân chính, thiếu niên không giống với những campione, những la sát vương khác. Đối phương là một tồn tại đặc biệt có đủ mọi tính chất của một ma vương chân chính: Mạnh mẽ, thần bí, khó lường và trí thông minh tuyệt đối không hề thua kém nữ thần trí tuệ như cô.

Một lần nữa nhìn chằm chằm vào đôi mắt yêu dị màu hổ phách của thiếu niên, trái tim của Athena lại bắt đầu nhộn nhạo. Cô cảm thấy bất na.

“Sao rồi? Có nhìn thấy được thứ gì từ trong mắt của ta không?”

Không thể! Tựa như ẩn chứa toàn bộ sao trên trời, tựa như ẩn chứa sự luân hồi vô tận của thời gian, Athena không thể thấy được gì từ đôi mắt của thiếu niên. Đó là một đôi mắt sâu không thấy đáy! Thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì trong đôi mắt đó chẳng có gì cả, không sao trời cũng không luân hồi vô tận, thứ duy nhất có trong đó chỉ đơn thuần là sự vui vẻ đầy xấu xa mà thôi.

“Không thấy được sao? Không sao hết! Em sẽ lập tức được cảm nhận thấy, hãy cứ tự mình kiểm chứng. Còn vì sao nói như vậy... Hà hà, lần trước em chủ động đánh lén ta, vậy thì lần này đến phiên ta đáp lễ! Nhận lấy sự yêu thương và trừng phạt của ta đi!”

Khi Athena còn chưa kịp phản ứng thì gương mặt của thiếu niên đã tiến sát lại, sau đó, đối phương cướp lấy bờ môi của cô.

Đôi mắt trợn to, thần sắc đờ đẫn, cô không thể tin được. Cô, nữ thần Athena, sau khi khôi phục lại tư thái tối cao của tam thần nữ, lại bị một nam nhân cướp mất nụ hôn đầu rồi.

Nụ hôn đầy sự bá đạo, đối phương trực tiếp cạy mở hàm răng của cô. Sau đó, chiếc lưỡi nhỏ của nữ thần cổ xưa tựa như một thiếu nữ nhỏ bị giặc cướp xông vào nhà, chỉ có thể run rẩy nằm im bỏ mặc cho đối phương càn quét và bị đối phương chiếm lấy.

Cảm giác khác thường chợt nổi lên trong lòng của Athena. Nó rốt cục là gì vậy? Athena không hiểu. Strauss