“———— lần này lại là ai!? Là ai dám phá hư buổi đi săn của ta?!!!” Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên. Trong đôi mắt màu bích lục, lửa giận hầu như đã biến thành thực chất và muốn phun trào ra. Lúc này thì sự phẫn nộ của hầu tước Voban đã lên đến đỉnh điểm.
Lại một lần nữa! Nghi thức triệu hồi Dị Thần của ông lại bị phá ngang thêm một lần nữa, vào đúng ngay thời điểm quan trọng nhất. Bốn năm trước, con mồi của ông đã bị cướp mất. Lần này, ông thậm chí còn chưa được nhìn thấy con mồi của mình thì nghi thức đã bị phá hư. Bốn năm chuẩn bị đã bị hủy hoại chỉ trong phút chốc, thậm chí tất cả tiền vốn mà ông có cũng đã mất đi. Sẽ phải mất thêm bao nhiêu lâu nữa để ông có thể tích tụ lại đủ tiền vốn cho nghi thức gọi thần, 50 năm, hay là 100 năm. Nghĩ tới đây, hầu tước Voban càng thêm tức giận.
Bất luận kẻ đó là ai và như thế nào, nếu đã dám có can đảm phá hư nghi thức triệu hồi của hầu tước Voban, vậy thì kẻ đó cũng phải can đảm mà nhận lấy sự phẫn nộ đến từ hầu tước. Ông nhất định sẽ phát ra lệnh thảo phạt đối với kẻ đó, quyết không nuông chiều.
“Ấy da da ~~~! Hầu tước đại nhân, đã lâu không gặp!” Âm thanh có chút quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai của hầu tước Voban khiến ông quay phắt đầu lại và nhìn về phía phát ra âm thanh.
Quả nhiên, một nụ cười ngây ngô ngu xuẩn và một mái tóc vàng óng chợt hiện ra trong mắt của hầu tước, còn có hộp kiếm đang được đeo sau lưng nữa chú.
“—— lại • là • ngươi!! Salvatore!!!”
“Ai ya, đừng tức giận như vậy mà. Lớn tuổi rồi thì đừng nóng tính như vậy nha, người lớn tuổi thì chuyện gì cũng dễ xảy ra, ngộ nhỡ tinh thần bị kích thích quá mức thì không hay. Ah! Đúng rồi! Tôi thanh minh trước là chuyện lần này không liên quan gì đến tôi. Tôi dám thề đó.”
Mặc dù lời nói của cái tên ngu si trước mắt thật sự rất khó nghe, thế nhưng hầu tước Voban vẫn nhịn xuống mà không nổi đóa, bởi vì cái thằng đần này không biết nói dối, hoặc nên nói là chẳng bao giờ thèm nói dối, cho nên thủ phạm không phải là hắn. Chuyện quan trọng nhất vào lúc này đó là tìm ra thủ phạm, còn cái tên trước mặt này nếu muốn xử lý thì ông hoàn toàn có thể xử lý bất cứ lúc nào.
“Nếu vậy là ngươi sao? Từ trên người của ngươi, ta ngửi thấy mùi của đồng loại. Vậy ngươi hẳn là vua của Nhật Bản hiện giờ, Kusanagi Godou? Ta hỏi ngươi, là ngươi làm sao?” Hầu tước quay về phía thiếu niên phương đông nhìn có chút bình thường đứng bên cạnh của Doni và lên tiếng.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Chính là cậu ta! Cậu ta là bạn thân Godou của tôi. Chính là cậu ta làm!”
“Cái gì? Tôi làm việc đó hồi nào? Khốn kiếp! Anh là một tên khốn kiếp! Tôi cứu mạng anh mà giờ anh lại vu khống tôi?”
Vị vua của vùng đất cực đông này đang nói dối, đây là kết luận của hầu tước khi nhìn vào phản ứng của Godou. Mọi chuyện rất là hiển nhiên, mặc dù không có bằng chứng xác thực, thế nhưng hầu tước hoàn toàn khẳng định là việc nghi thức của mình bị phá hư, không ít thì nhiều gì cũng có liên quan đến 2 kẻ này.
“Đừng như thế mà, chỉ đùa chút thôi, đừng tưởng thiệt! Hầu tước, người thực sự phá hư nghi thức của ông đang ở đằng kia.”
Đột nhiên, kiếm vương ngu ngốc của Italy chợt chỉ về một hướng trên trời, điều này khiến cho hầu tước Voban lập tức nhìn theo như một phản xạ có điều kiện.
“Vì thắng lợi, hãy nhanh đến bên ta! Hỡi Thái dương bất diệt, xin hãy ban cho ta con tuấn mã huy hoàng. Hỡi con ngựa thần hành linh diệu, mau chóng đem vòng hào quang của chủ nhân ngươi tới nơi này!”
“Cái gì?!”
Khi hầu tước Voban còn chưa kịp phản ứng thì từ trong hư không, một con ngựa trắng đầy dũng mãnh chợt xuất hiện và lao về phía hầu tước. Ánh sáng nó tỏa ra chiếu rọi toàn bộ thiên không khiến cho khung cảnh dường như đang từ ban đêm thì đột nhiên chuyển sang ban ngày.
Có lẽ không mấy ai biết, hoặc nên nói là chẳng có ai biết, con ngựa mặt trời mà Godou vừa gọi ra lại là quà tặng mà cậu nhận được từ một vị vua khác. Vốn dĩ, sau khi đánh bại chiến thần Verethragna, Godou chỉ có thể kế thừa 8 hóa thân của Verethragna vì hóa thân [ Chiến Sĩ ] và [ Bạch Mã ] đã bị Itsuka Ken cướp mất. Thế nhưng bởi vì xem Godou như bằng hữu, Itsuka Ken đã quyết định tặng cho Godou một quyền năng khác là [ Thiên Mã ] để làm bù đắp. Quyền năng [ Thiên Mã ] này mạnh hơn so với quyền năng [ Bạch Mã ] của Verethragna rất nhiều, bởi vì ngọn lửa nó mang trên mình không phải là Thái Dương Thánh Hỏa mà là Phần Thần Hỏa của Itsuka Ken.
Trong tiếng hí vang, [ Thiên Mã ] dùng tốc độ nhanh không tưởng nổi để xông về phía hầu tước, trên thân của nó mang theo một ngọn lửa hừng hực màu xích kim nhạt. Ngọn lửa xích màu kim nhạt này khiến cho hầu tước Voban cảm nhận được nguy hiểm, ông gào lớn: “Đồ ti tiện, các ngươi dám đánh lén ta?!! Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ——————————!!!!!!!!!!”
Từ hình dạng của một ông già, hầu tước Voban ngay lập tức biến thành một con sói lớn. Con sói lớn trừng mắt về phía loài Thiên Mã đang lao tới rồi vung mạnh móng vuốt của mình, trên móng vuốt của nó tỏa ra ánh mặt trời màu vàng.
“Bụp!”
Thiên Mã đang lao xuống đã bị con sói do hầu tước biến thành kẹp được cổ, bốn vó của nó vung vẩy trên không trung nhưng chẳng làm được gì. Sau khi tóm được Thiên Mã thì hầu tước bắt đầu vận dụng quyền năng của mình để cắn nuốt ngọn lửa trên người của Thiên Mã.
Ngọn lửa này không thể cắn nuốt được, đây là sự cảnh báo đến từ chính trực giác và quyền năng của bản thân, khi nhận thấy được sự cảnh báo này, hầu tước nhanh chóng quyết định từ bỏ việc cắn nuốt. Thế nhưng không thể để cho Thiên Mã được tự do, đã vậy thì chỉ có cách là phá hủy nó hoặc chuyển dời nó đi nơi khác.
Mặc dù hầu tước phản ứng rất nhanh, thế nhưng dù nhanh đến thế nào đi nữa thì sự tiếp xúc của hầu tước với Thiên Mã vẫn là điều không thể phủ nhận. Ngay khi hầu tước tiếp xúc với Thiên Mã thì ngọn lửa Phần Thần đã bám vào trên móng vuốt của con sói do hầu tước biến thành và bắt đầu thiêu đốt. Mặc dù có lửa mặt trời bảo vệ, thế nhưng cảm giác đau đớn kịch liệt vẫn truyền tới từ trên móng vuốt, lửa mặt trời không thể ngăn cản được khả năng thiêu đốt của Thần Hỏa.
“Chết tiệt! Đây là ngọn lửa gì?” Gào thét một tiếng, hầu tước hầu như dùng toàn bộ sức mạnh của mình để quẳng Thiên Mã ra xa.
“Xoẹt!”
Kiếm quang lóe lên. Khi sự chú ý của hầu tước bị thu hút bởi Thiên Mã thì hầu tước đã không phát hiện được rằng Doni đã tiếp cận mình, và vì thế Doni đã có cơ hội sử dụng quyền năng của mình để chém bay đầu của hầu tước, hoặc nên nói là chém bay đầu của con sói do hầu tước biến thành. Ánh kiếm quang màu bạc không mấy thu hút lướt qua cần cổ và lồng ngực của hầu tước rồi tách chúng làm đôi.
Đây là quyền năng của Doni, cho phép anh chém đứt tất cả mọi thứ dù là cứng nhất trên cõi đời này. Lúc này thì thanh kiếm anh đang dùng đã không còn là một cây ‘kiếm thường’ nữa mà đã đổi thành một cây ma kiếm màu bạch ngân. Thanh kiếm này là do một vị vua tặng cho anh, nó có thể khiến cho sự sắc bén và tốc độ của anh trở nên càng thêm vượt trội.
Truyện Của Tuinet Kusanagi Godou và Salvatore • Doni đã phối hợp rất ăn ý với nhau để chém được đầu của Campione cổ xưa nhất. Hầu tước Voban, ma vương hung tàn nhất Châu Âu hầu như đã bị bêu đầu và xé xác chỉ sau một hiệp. Thế nhưng chỉ cần chừng đó là đã có thể chiến thắng được Campione xưa nhất của thế giới rồi sao?
Không! Không hề! Có thể trở thành Campione, không có ai là kẻ yếu, huống gì là một campione lâu đời và hung tàn nhất của thế giới. Ngay khi cơ thể và đầu lâu bị tách rời, chú lực của ánh sáng lập tức hiện lên và bao trùm lấy những phần cơ thể của hầu tước Voban. Chỉ vài giây sau, hầu tước Voban lại xuất hiện trước mặt của hai người mà không hề có bất kỳ một vết thương nào.
Quyền năng bất tử, đây cũng là một quyền năng của hầu tước Voban, không phải chỉ có Doni và Godou mới có.
“Không tệ! Rất xuất sắc, người trẻ tuổi! Hai người thật sự rất xuất sắc khi chém được đầu của ta. Thế nhưng tuổi trẻ cũng đồng nghĩa với nông nổi và bồng bột, phạm sai lầm là không tránh khỏi, chỉ là trên đời có rất nhiều sai lầm là không thể bù đắp. Hôm nay, hai người các ngươi đã phạm phải sai lầm đó rồi.”
Trong ánh mắt màu bích lục của hầu tước tràn đầy sự lạnh lẽo, sự phẫn nộ của ông đã lên tới đỉnh điểm.
“Phá hủy nghi thức của ta, sau đó còn dám tới trước mặt ta để mạo phạm ta. Nếu vậy thì hai người các ngươi hãy thay thế cho con mồi của ta trong buổi đi săn này đi.” Chỉ trong nháy mắt, xung quanh của hai người đã vây đầy những người hầu chết, ngoài ra còn có binh đoàn sói đói của hầu tước Voban. ..
“Li... Liliana-jousan? Ở đây là... Đâu? Rốt cục... Ah! Nghi thức! Rốt cục thì nghi thức đã ra sao rồi?” Tỉnh lại từ trong cơn mê, Yuri hơi choáng váng. Cô mở mắt ra và nhìn về phía cô gái tóc bạc ở trước mắt, đầu khá là mê mang, thế nhưng rất nhanh, cô chợt nhớ về nghi thức mình đang thực hiện. Cô vội vàng hỏi thăm Liliana về nghi thức.
“Đã không sao rồi! Cô không sao chứ, Mariya?” Liliana nhẹ giọng hỏi.
“Tôi... Tôi không sao. Thế nhưng mà nghi thức... Ôi—Ôi chao? Đó... Đó là cái gì?”
Nhìn về phía xa, Yuri đột nhiên phát hiện những con rắn đen khổng lồ đang chui ra từ lòng đất, điều này khiến cô cảm thấy khá sợ hãi. Cô hỏi Liliana với giọng bất an.
“Đó là thần thú mà Athena kêu gọi tới.”
“Athena?”
“Đúng! Hiện giờ vua đang chiến đấu với Dị Thần Athena.” Vừa giúp đỡ Yuri đứng dậy, Liliana vừa nhìn về cuộc chiến phía xa xa và trả lời.
“Dị... Dị thần Athena?! Dị Thần? Cô... Ngài ấy đã lấy lại Gorgoneion rồi sao? Liliana-jousan?”
“Ừm!”
“Ah! Nếu vậy.. Vậy... Bệ hạ có...” Yuri ngập ngừng hỏi, giọng cô khá là lo lắng. Athena không phải là một thần linh bình thường, đây là một trong những vị thần mạnh nhất trong tất cả các thần hệ từng tồn tại trên thế giới. Nếu như Athena đã lấy lại được sức mạnh tột đỉnh và xuất hiện trên thế giới với thân phận của một Heretic, thế giới tuyệt đối sẽ không ngày bình an, vì đủ mọi lý do.
Cho nên việc Yuri lo lắng cũng là bình thường.
“Đừng lo! Bệ hạ là mạnh nhất, là chí cao vô thượng! Không có việc gì có thể làm khó được ngài ấy, cho dù Dị Thần Athena có lấy lại được sức mạnh tột đỉnh đi chăng nữa thì bệ hạ cũng có thể giải quyết được việc này nếu ngài ấy muốn.” Ánh mắt của Liliana hiện lên sự tin tưởng không thể lay chuyển được, thế nhưng lúc này, điều khiến Yuri chú ý tới lại là một chút nước mắt vẫn còn vương lại bên khóe mắt của Liliana.
“Liliana-jousan, tại... Tại sao cô lại ở bên cạnh của người kia và phục vụ cho ông ta? Chẳng lẽ vị đại nhân kia đe dọa cô sao? Tôi... Tôi không tin là với tính cách và phẩm giá của Liliana-jousan, Liliana-jousan lại lựa chọn ruồng bỏ thệ ước và phục vụ cho một người tàn bạo như thế.”
Nghe được những lời nói đầy tín nhiệm của Yuri, sự hối hận lại một lần nữa gặm nhấm lấy tâm trí của cô gái trẻ, gương mặt của Liliana hiện lên vẻ cay đắng không gì sánh được.
“Thật xin lỗi, Mariya. Lần này, tôi thật sự đã phản bội bệ hạ! Tôi thật không dám mong là ngài ấy sẽ tha thứ cho tôi, có lẽ tôi chỉ có thể lấy chết để tạ tội...”
“Xin đừng nói những lời như thế, Liliana-jousan! Nếu như bệ hạ nghe được những lời này của cô, ngài ấy sẽ rất đau lòng. Cô biết không, ngài ấy vì cô mà đã...”
Yuri nhanh chóng tự thuật lại những gì mình biết cho Liliana. Nghe những gì Yuri kể lại, Liliana ngẩn người, và sau đó là vui mừng khôn siết, thế nhưng cảm giác hối hận và tự trách lại càng thêm to lớn. Vua của cô tin cô tới như vậy, hơn nữa còn bằng lòng làm nhiều việc như thế chỉ vì nuông chiều cho sự bồng bột và sốc nổi của cô, thế nhưng cô lại khiến cho ngài ấy thất vọng.
“... Cho nên, tôi cho rằng thay vì dùng thái độ tiêu cực để tìm cái chết, Liliana-jousan nên để tâm hơn đến việc đền đáp lại sự sủng ái của vua. Cô nên dùng những hành động chân thành và tha thiết để đền đáp lại những gì mà bệ hạ đã ban cho cô, cô không nên có những hành vi sốc nổi nữa. Mặc dù không tiếp xúc nhiều với ngài ấy, thế nhưng tôi biết là ngài ấy rất dịu dàng và cũng rất yêu thương cô. Cô không nên khiến cho ngài ấy cảm thấy khó chịu nữa, ngài ấy đáng giá để cô theo đuổi và chờ đợi. Tôi nghĩ ngài ấy sẽ không ghét bỏ cô đâu, đừng khiến ngài ấy phải buồn.”
Những lời cảnh tỉnh của Yuri vang lên bên tai khiến Liliana chợt bừng tỉnh khỏi cảm giác mê mang và hối hận. Yuri nói đúng, vua đã yêu thương và nuông chiều cô nhiều như thế, vậy thì hiện giờ đã không còn là lúc cho cô chú ý đến mình nữa, thứ cô nên quan tâm phải là cảm giác và suy nghĩ của vua, ngài ấy nhất định sẽ không muốn cô làm điều nông nổi. Cô phải báo đáp lại sự sủng ái và nuông chiều mà vua đã ban cho mình.
Nhìn Yuri với ánh mắt biết ơn, Liliana điều chỉnh lại tâm thái lúc này của mình. Ngay sau đó, yêu tinh tóc bạc mỹ lệ, thần đồng của đất Milan Liliana Kranjcar đã trở về với vẻ mỹ lệ độc nhất vô nhị của mình.
“Cảm ơn cô, Mariya. Tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt trách nhiệm của một kỵ sĩ với vua. Sau đó tôi nhất định sẽ dùng năng lực của bản thân để siêu việt Erica và đạt tới mức bệ hạ mong muốn.”
“Erica? Erica là ai?”
“Ah! Đúng! Tôi vẫn chưa nói cho cô về cô ta. Cô ấy là bạn bè nhưng cũng là đối thủ lớn nhất của tôi. Chỉ là không lâu trước đây thì cô ta đã trở thành Campione và nhận được sự tán thành của bệ hạ. Cô ta đã trở thành kỵ sĩ chính thức của bệ hạ trước tôi, giờ thì tôi vẫn còn là kỵ sĩ dự khuyết. Thực là cũng là vì nguyên nhân này nên tôi mới xin vào dưới trướng của hầu tước.”
“Li... Liliana-jousan, mặc dù... Hơi có chút mạo muội, thế nhưng nếu được, xin Liliana-jousan hãy nói cho tôi biết về những việc đã xảy ra giữa vua và hai người, có được không?”
“Uh! Được, nếu Yuri muốn biết thì tôi rất sẵn lòng. Chuyện xảy ra vào 7 năm trước...” Gật nhẹ đầu và bắt đầu câu chuyện, cứ như thế, Yuri và Liliana vừa nhìn trận đại chiến diễn ra phía xa xa, vừa trao đổi với nhau về câu chuyện của Liliana và Erica với vị vua thần bí nhất thế giới. Strauss