Chương 960: Bị Gài Bẫy Một Lần

Trên đài cao rộng lớn hình tròn, khí ngũ hành của địa mạch đang không ngừng tụ lại thông qua pháp trượng được các Tế Tự Undead cầm trong tay.

Theo lượng linh khí được hội tụ lại càng lúc càng nhiều, ma pháp trận đầy vẻ cổ xưa trở nên càng lúc càng sáng, những chú văn huyền ảo hiện lên trên bề mặt của ma pháp trận cũng dần trở nên sống động hơn. Chúng vặn vẹo và biến hình cùng nhau một cách kịch liệt với một tiết tấu phức tạp, rối rắm nhưng không hề có chút hỗn loạn nào.

Chỉ còn khoảng 10 phút nữa là đúng thời điểm 12 giờ đêm, cũng là lúc 0 giờ. Bốn năm trước, cũng vào đúng thời điểm này, hầu tước Voban đã cho cử hành nghi thức kêu gọi Heretic God gây ra sự kiện oanh động toàn Châu Âu.

Lúc đó, vị vua già lớn tuổi nhất của thế giới đã dùng tính mạng của rất nhiều miko tài năng nhưng trẻ tuổi để kêu gọi ra Dị Thần, mục đích chỉ là vì muốn tìm kiếm con mồi để săn bắn. Thế nhưng kết cục sau đó lại thật đáng buồn cho vị ma vương già, con mồi mà ông đã phải bỏ bao công sức chuẩn bị và kêu gọi lại bị kiếm vương Salvatore • Doni của Italy cướp mất, khiến cho tất cả công sức chuẩn bị trước đó của lão hầu tước hoàn toàn đổ sông đổ biển.

Không cam lòng với kết cục đã xảy ra, bây giờ, sau bốn năm chuẩn bị, vị hầu tước già lại một lần nữa muốn cử hành nghi thức triệu hồi Heretic God, chỉ khác là địa điểm thực hiện nghi thức lần này lại không phải là ở trong lãnh địa của hầu tước nơi Đông Âu, mà là ở trong một thư viện vắng vẻ bỏ hoang trong một con đường nhỏ nơi đảo quốc Japan.

Khí địa mạch được lão hầu tước gom góm đã vượt qua biển cả xa xôi mà đáp lại lời triệu hoán và tụ tập đến đảo quốc cực đông.

Lần này, hầu tước già đã chuẩn bị đầy đủ hơn bao giờ hết. Có đầy đủ linh khí địa mạch để thực hiện nghi thức, có một miko với tài năng thiên bẩm không thể xuất sắc hơn làm tế tự thực hiện hiến tế, có vô số những Tế Tự Undead nô bộc làm kẻ phụ trợ, có vô số thánh vật có lai lịch không rõ để làm tế phẩm. Ngoài ra, vì để phòng ngừa sự phá hoại hoặc tác động đến từ bên ngoài, hầu tước già đã huy động toàn bộ những người hầu chết mà mình có phối hợp với binh đoàn sói đói canh giữ ở bên ngoài nơi thực hiện nghi thức. Nghi thức sẽ không thể nào thất bại, hầu tước chắc chắn điều đó.

Phần chuẩn bị của nghi thức đã hoàn tất, mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ cần chờ đến khi các ngôi sao vào chỗ của chúng thì nghi thức sẽ chính thức được kích hoạt và bước vào giai đoạn cuối quan trọng nhất.

“Hãy bắt đầu đi, hỡi miko! Đã tới lúc dẫn con mồi của ta tới đây rồi!” Hầu tước già lên tiếng, miệng ông nở nụ cười để lộ ra cặp răng nanh dữ tợn và sắc bén tựa như của loài sói đói. Lúc này, dòng máu hiếu chiến trong người của vị ma vương già đã bắt đầu sôi trào. Hai tay giơ cao lên tựa như để ra lệnh, đôi mắt bích lục của vị vua già chợt bắn ra những tia sáng quỷ dị khiếp người.

“Ách ách ách ách ách cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah...”

Tiếng kêu than thảm khốc vang lên và trải rộng quanh sân khấu, đó là tiếng rên rỉ cuối cùng của những người hầu chết bị dùng làm vật hiến tế, hầu tước muốn rút sạch chú lực của những người hầu chết này để gia tăng lượng chú lực có thể được dùng cho nghi thức. Tiếng kêu rên đầy thống khổ, thế nhưng có thể cũng là tiếng reo hò đầy hân hoan, bởi vì đối với những anh kiệt đã chết này, việc bị giết thêm lần nữa khiến cho hồn phi phách tán có lẽ cũng chính là sự giải thoát: Họ đã không còn bị hầu tước cầm tù và phải phục vụ cho chính kẻ thù đã giết chết mình nữa. Đây có lẽ cũng là một việc đáng để vui mừng.

“Ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù ù...!!!!!!!!!!!!!!!”

Toàn bộ mặt đất của thư viện bắt đầu rung lên, từng luồng tinh khí của đại địa bắt đầu tuôn ra và phát ra những âm thanh tựa như gió cuốn. Linh lực bốc lên và xoắn với nhau trên không trung tựa như một cơn gió lốc. Cơn lốc linh khí hình thành khiến cho lượng tinh khí của đất mẹ đang tuôn ra trở nên càng lúc càng nhanh, lưu lượng phun trào cũng trở nên càng lúc càng mãnh liệt; Lúc bắt đầu thì chỉ như một dòng suối nhỏ, thế nhưng lúc này thì đã trở thành một ngọn thác khổng lồ ầm ầm chảy ngược lên không trung.

Tinh khí ngũ hành của đất mẹ tuôn ra và quấn với nhau ngay trên bầu trời của ma pháp trận tạo thành một quả cầu phát ra ánh sáng năm màu. Ngũ sắc quang cầu này lớn lên rất nhanh với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, đồng thời linh uy và linh áp nó phóng ra cũng trở nên càng lúc càng lớn.

“Hỡi vị thần... Cổ xưa... Đang yên lặng... Trong bóng tối, xin hãy... Lắng nghe... Và đáp lại... Lời kêu gọi... Thành kính. Từ trong... Chiếc lồng giam... Của thần thoại, xin hãy... Thoát ra... Và thể hiện... Bản chất... ‘Bất Tuân’... Của mình.”

Năm tế tự Undead dùng cách nói không hề lưu loát để vịnh xướng thánh ngôn dùng cho hiến tế.

“Tinh khí... Nơi đất mẹ... Chính là của lễ... Dâng lên... Dành cho ngài. Xin hãy giáng lâm... Xuống đây... Theo lời khẩn nguyện... Thành kính... Của tín đồ, linh hồn này... Xin được dâng lên... Làm hiến lễ... Cầu khẩn... Sự giáng lâm.”

Theo lời vịnh xướng được cất lên, ánh sáng tỏa ra từ ma pháp trận cũng trở nên càng lúc càng chói mắt. Đứng ở nơi trung tâm của ma pháp trận, lúc này, toàn thân của Yuri cũng đều đang tắm trong ánh sáng đậm đặc và chói lòa của chú lực.

Chiếc kim giây của đồng hồ cứ di chuyển một cách đều đặn, cuối cùng, nó và hai chiếc kim khác cũng đều đồng thời chỉ vào con số XII. Tựa như đạt đến một giới hạn nào đấy, tiếng chuông đồng hồ vang lên và bao trùm lấy toàn bộ mảnh đất nơi cực đông này, không chói tai nhưng lại vang rền bên tai của tất cả mọi người, nó tựa như tiếng chuông được gõ vang từ nơi tận cùng nào đó của thế giới.

“Boong ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!”

“Hỡi thánh thần, vị thần cổ xưa đã mất phương hướng từ nơi xa xôi nào đó!”

“Boong ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!”

“Xin nghe tiếng kêu gọi của bầy tôi, theo sự chỉ dẫn và kêu gọi từ nơi phàm tục này, vượt qua mọi rào cản và thể hiện mình ra trước bầy tôi của ngài.”

“Boong ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!”

Tiếng chuông không ngừng vang lên, đầy đủ mười hai tiếng, và cùng với đó, những thuật tự thần thánh cũng đồng thời được thốt ra từ miệng của Yuri.

“ẦM —————!! ẦM —————!!”

Những âm thanh vang rền chợt vang lên tựa như tiếng mở ra của những cánh cửa to lớn và cổ xưa nào đó. Từ trong tinh không, không gian dường như trở nên càng thêm mờ ảo và lộng lẫy, ánh ngân hà tựa như thông qua một cánh cửa nào đó mà vượt qua muôn trùng khoảng cách và trút xuống tế đàn rồi lát thành một con đường.

Đây là con đường của những ngôi sao dùng để dẫn đường cho những Dị Thần trong thần thoại có thể tìm đến nơi trần thế. Yuri đã dùng ý chí của mình làm tọa độ, thông qua linh hồn được hiến tế của các tế tự, con đường đã được hình thành và được gia cố nhờ linh lực và ánh tinh quang.

“Sắp thành công rồi!” Cho dù là ở chỗ sáng hay đang nấp ở trong bóng tối, tất cả những người có mặt và đang nhìn thấy cảnh này thì đều nảy ra cùng một suy nghĩ. Ánh mắt đưa về phía chân trời, nơi khởi nguồn của con đường tinh không, tất cả mọi người dần tập trung và chờ đợi, vì ở đó, thần uy mờ nhẹ đang dần trở nên rõ ràng.

Rốt cục thì đây sẽ là vị thần như thế nào? Tất cả mọi người đều tò mò và cố gắng chờ đợi đáp án.

Thế nhưng, ngay đúng thời điểm then chốt này, khi mà mọi người đều không để ý thì một mảnh đá màu đen lớn cỡ bàn tay đột nhiên xuất hiện và bắn thẳng vào trong ngũ sắc quang cầu được hình thành nhờ khí tinh hoa của đất.

“KÉT ~~~~~ PẰNG ——————!!!!!”

Con đường tinh không đột nhiên gãy vỡ, quả cầu linh khí năm màu đánh mất sự cân bằng vốn có và trở nên bạo động hơn bao giờ hết, nó sắp nổ tung.

“Mẹ nó, vậy mà cũng được sao?!!!”

Trên bầu trời vốn không có một bóng người chợt vang lên tiếng chửi thề đầy thô tục, sau đó, một luồng hào quang màu lưu ly chợt lóe và bắn thẳng về phía hai cô gái đang có mặt trên sân khấu.

Ngay khi ánh lưu ly vừa hiện lên và bọc lấy hai cô gái thì cùng lúc đó, sự bạo động của quả cầu được hình thành từ lượng tinh khí mà hầu tước đã phải tốn hơn bốn năm góp nhặt cũng đã đạt tới điểm giới hạn, sau đó, nó nổ tung.

“Cái gì!? Rốt cuộc là ai ————!!?”

Hầu tước già gầm lên đầy giận dữ, thế nhưng ông cũng lập tức biến thành gió bão và rời khỏi thư viện dùng để thực hiện nghi thức ‘gọi thần’.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm ——————————!!!!!!!!!!!!!!”

Một chuỗi những tiếng nổ liên hoàn kinh thiên động địa vang lên. Lấy sân khấu làm trung tâm, một luồng linh lực với sự bạo động lên đến cực độ chợt phun ra, nó cuốn lấy và nghiền nát tất cả mọi thứ nó gặp được trên đường đi của nó.

“Wtf... Chuyện gì xảy ra?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, bạn hiền! Giờ chúng ta phải chạy nhanh thôi, nếu không sẽ chết đó!”

Nghe người đang đứng cùng mình nói như vậy thì thiếu niên tóc đen đang nấp trong bóng tối cũng kịp thời phản ứng lại, và ngay khi vụ nổ sắp lan tới thì cậu đã kịp thời kéo thanh niên tóc vàng đứng cùng mình bay ra khỏi thư viện bằng quyền năng ‘Phượng Hoàng’. Sau đó, cậu cảm thấy mình thật may mắn vì đã phản ứng kịp, bằng không thì giờ chắc cậu và thanh niên tóc vàng đã phải chịu chung kết cục với thư viện ở sau lưng mình rồi.

Thư viện vắng đặt trong con hẻm, nơi đóng đô của hầu tước, hiện giờ đã hóa thành tro tàn, chân chính tro tàn, không hề có bất cứ dấu hiệu nào về nó còn sót lại sau vụ nổ trừ một cái hố to không tưởng được. Nó chỉ ‘trụ’ được chưa đầy 1/10 giây thì đã hoàn toàn bị vụ nổ nghiền nát.

Và không chỉ có thư viện phải lãnh hậu quả không, hầu như toàn bộ những khu nhà xung quanh thư viện nơi hầu tước đóng đô cũng đều phải chịu chung số phận, chúng cũng hoàn toàn bị nghiền thành tro bụi chỉ sau vài giây. Sau khi vụ nổ trở nên yên tĩnh trở lại thì những gì còn sót lại của Meguro chỉ còn là một cái hố thiên thạch sâu hàng trăm mét với chiều rộng đạt tới hơn 1 cây số mà thôi.

Tất cả mọi thứ đều trở nên hoang tàn đến cực độ.

“Chết tiệt! Cái con loli ba không đó! Dám gài bẫy ta bằng cách đó? Khốn kiếp! Ngươi thật sự đã chọc giận bản đế rồi đó! Ah!!!!!!!!!!!”

Tiếng gầm lên đầy giận dữ vang rền trên không trung, ngước đầu nhìn lên thì có thể thấy được là có một thiếu niên có mái tóc màu tím bạc đang lơ lửng ở trên đó. Lúc này thì gương mặt của cậu có chút tái xanh, đây là vì tức giận. Ngoài việc đó ra thì hai cánh tay của cậu cũng đang ôm lấy eo của hai cô gái trẻ.

Mặc dù đã có sự khống chế đến từ ranh giới tịnh niết, thế nhưng vì tốc độ diễn ra của mọi việc quá nhanh và quá bất ngờ nên hậu quả của vụ nổ vẫn là rất lớn, chỉ cần nhìn cái hố to khủng khiếp ở bên dưới là có thể biết rồi, thế nhưng đó không phải là điều khiến thiếu niên tức giận nhất. Kế hoạch tốt đẹp của cậu đã hoàn toàn bị phá hư bằng phương thức mà cậu không thể chấp nhận được nhất, trước chưa nói đến phương thức phá hoại đó, chỉ nói riêng việc Dị Thần không thể tới cũng đã đủ để khiến cho cậu bực mình rồi.

Không có Dị Thần, vậy thì kỵ sĩ dự khuyết của cậu phải làm sao để chuyển thành chính thức đây? Đây quả là một vấn đề khiến người ta nhức đầu.

“... Vua!?” Giọng nói trong trẻo chợt vang lên cắt đứt cảm xúc bực bội của thiếu niên. Lúc này thiếu nữ khả ái có kiểu tóc đuôi ngựa màu bạc đang dùng ánh mắt bất khả tư nghị để nhìn về phía thiếu niên đang ôm lấy mình.

Nhìn gương mặt tinh xảo tựa như yêu tinh đến từ cổ tích của thiếu nữ trong mình đang ôm trong ngực, thiếu niên cười khỉnh và nói: “Ồ? Vẫn còn biết ta là vua của cô sao? Ta còn tưởng là cô đã quên ta luôn rồi chứ, Liliana • Kranjcar?” Giọng nói mang theo sự phẫn nộ, nếu theo bình thường thì cậu tuyệt đối sẽ không nói như vậy, chỉ là lúc này thì cậu đang rất tức giận cho nên hơi có chút không kiểm soát được cách nói của mình.

Bị đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên nhìn chằm chằm, thiếu nữ vốn đã rất lo sợ và bấn loạn vì sự dằn vặt trong con tim chợt trỗi dậy, giờ lại nghe thấy giọng nói chất vấn tựa như chỉ trích đầy phẫn nộ của thiếu niên, sắc mặt của thiếu nữ thảm biến, nó trở nên trắng bệch và đôi mắt cũng dần trở nên vô hồn và tuyệt vọng.

“Em...”

“Hừ! Ta chưa bao giờ nghĩ rằng lá gan của em lại có thể lớn đến như vậy, dám tùy tiện đầu quân vào dưới trướng của một vị vua khác khi không có lệnh của ta, thậm chí khi ta về đến cũng chưa từng đến cung nghênh hay chào hỏi lấy một lần. Em thật sự rất to gan đó, Lily. Có vẻ như em đã có giác ngộ tốt cho việc này rồi nhỉ?”

Sự tuyệt vọng bắt đầu quấn chặt lấy Lily, nước mắt dần đảo quanh viền mắt của cô gái trẻ. Sự hối hận và sợ hãi đến cùng cực khiến cho cô bắt đầu choáng váng, cô tưởng chừng như mình mình sắp ngất đi và không bao giờ tỉnh lại. Cô run rẩy và tuyệt vọng tìm cách bào chữa: “Không... Không phải như thế! Em chỉ muốn...”

“Cho dù em có muốn bào chữa thì cũng vậy thôi! Cảm giác tức giận mà em đã gây ra cho ta, không thể được dập tắt chỉ vì mấy lời bào chữa đâu. Đã chuẩn bị tốt tinh thần cho việc nhận lãnh sự trừng phạt đến từ ta chưa hả?”

“Ah ~~!? Trừng... Trừng phạt? Trừng phạt...”

“Sao? Làm sai mà không muốn nhận lỗi sao? Hay em cho rằng chỉ cần xin lỗi là được rồi?”

Đôi mắt mở to, ngay cả nước mắt cũng dừng lại, cô gái trẻ ngơ ngác nhìn về phía thiếu niên, sự tuyệt vọng chợt bốc hơi và thay vào đó là cảm giác sung sướng khôn tả. Không thể nào hình dung được cảm giác hạnh phúc khi nhận lại được thứ quý nhất mà mình tưởng chừng như nó đã vĩnh viễn rời xa, cô quýnh quáng trả lời: “Không! Lily không có ý đó! Lily chỉ ngỡ rằng mình đã không thể được tha thứ vì đã làm cho vua hổ thẹn, cho dù chết cũng đáng. Lily cứ tưởng là...”

“Ta biết em đang nghĩ tới điều gì. Thế nhưng đã là thứ của ta thì cho dù có chết, nó cũng vẫn sẽ là thứ của ta, vì thế điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Bằng không thì ta cứu em làm gì?”

“Ô...” Mặc dù cách nói rất bá đạo, thế nhưng sự bá đạo đó lại khiến Liliana cảm thấy yên tâm đến khôn tả, cô biết rằng nó tương đương với lời khẳng định là vua của cô vĩnh viễn cũng sẽ không từ bỏ cô, và với cô thì điều đó đã là quá đủ rồi.

“Được rồi! Có gì thì nói sau, hiện giờ em hãy mang Yuri tới nơi nào đó an toàn để trốn xa một chút đi. Có vẻ như có thứ gì đó rất phiền toái sắp xuất hiện. Nếu em và Yuri ở lại đây thì có thể sẽ khiến ta rất vướng tay khi phải bảo hộ hai em.”

Vừa nói, đôi mắt màu hổ phách của Itsuka Ken vừa liếc về nơi trung tâm vừa xảy ra vụ nổ, cũng là nơi trung tâm của hố trời. Ở đó, có một nhúm vật chất màu đen khá lớn đang ngọ nguậy một cách kịch liệt. Strauss