“Nè, cho tôi hỏi là trước đó anh đã từng chiến đấu với hầu tước Voban lần nào chưa?” Nấp trong một góc khuất hẻo lánh, Kusanagi Godou phát ra nghi vấn đối với người đang nấp cùng với mình, kiếm vương Salvatore • Doni của Italy.
“Thật đáng tiếc, mặc dù tôi cũng muốn được chiến đấu với ông ta từ rất lâu rồi, campione cổ xưa nhất của thế giới ah...”
Doni trả lời bằng một lời cảm thán tựa như là vận mệnh của mình đã bị thiếu mất một thứ gì đó quan trọng, thế nhưng điều đó chẳng khiến Godou cảm thấy gì ngoại trừ buồn rầu và thất vọng: “Đừng có nói với cái giọng đầy cảm xúc đó, tôi chẳng thừa hơi mà để ý tới nó đâu! Nói toẹt ra là anh chưa từng chiến đấu với ông ta lần nào hết chứ gì? Vậy là chúng ta sắp phải có một cuộc chiến không tình báo. Thật xui xẻo!”
“Ôi! Đừng vô cảm như thế mà, bạn hiền Godou của tôi! Vả lại chắc cậu cũng đang cảm thấy rất tò mò về quyền năng của ông già hầu tước đó đúng không? Chẳng phải cậu cũng rất thích chiến đấu sao?”
“Anh rút từ đâu ra cái kết luận đó vậy? Ai mà thích chiến đấu chứ? Tôi tuyệt đối sẽ không có hứng thú đối với việc chiến đấu do bị ép buộc một cách bất đắc dĩ! Tuyệt đối không! Tôi chỉ muốn hai chữ ‘bình yên’ thôi!”
Đối với lời càm ràm của Godou, Doni hoàn toàn ngó lơ chẳng thèm để ý, anh bắt đầu với giải thích: “Tất cả những quyền năng của hầu tước Voban được người đời biết đến cho tới nay gồm có bốn loại: Đôi mắt Sodom: Có thể dùng ánh mắt biến người ta thành muối, tương tự với đôi mắt hóa đá của Medusa; Binh Đoàn Sói Đói: Ông ta có thể gọi ra hàng trăm con sói đói nghe lệnh của ông ta; Sturm und Drang: Năng lực điều khiển bão tố; Tù giam các người hầu Không Chết: Ông ta có thể biến những người mình giết chết thành những cái xác sống lại hoàn toàn nghe lệnh ông ta với năng lực được kế thừa hoàn chỉnh.”
“Nhiều... Nhiều quyền năng đến như vậy? Còn chỉ là được biết đến? Vậy tức là ông ta có thể vẫn còn năng lực nào đó không bị biết tới? Hơn nữa biến người chết thành người hầu của mình là sao? Chuyện như thế cũng có thể sao? Anh đang đùa tôi à?”
“Không! Tôi đang nói nghiêm túc đấy chứ. Đó là một trong những năng lực đáng sợ nhất của hầu tước. Tôi có nghe nói là tới hiện giờ, tất cả những anh hùng từng phản kháng và khiêu chiến hầu tước đều đã chết, và sau khi chết xong thì lại biến thành những người hầu chết phục vụ cho hầu tước cho đến giờ, những người bị giết thêm một lần nữa và chết luôn thì không tính.” Doni nói với giọng tỉnh queo như không có gì, thế nhưng điều anh vừa nói lại khiến Godou cảm thấy mướt mồ hôi hột.
Theo như những gì Godou đã được biết thì hình như là lão hầu tước già kia trở thành campione ở thời điểm thế kỷ XVIII. Nói vậy cũng tức là ông ta đã sống ít nhất là 200 năm. Hai trăm năm, dựa theo cái tính cách tàn bạo nổi danh của lão già này, chắc chắn là đã có không ít người phản kháng ông ta, rồi sau đó bị giết, chắc chắn. Mà nếu đã dám phản kháng Campione xưa nhất và hùng mạnh như hầu tước Voban, những người đó tuyệt đối là rất mạnh, gọi là anh kiệt cũng không có gì quá đáng.
Dựa theo những gì Doni đã nói thì tất cả những người kia, chỉ cần bị hầu tước Voban giết, thì đều sẽ sống lại và phục vụ dưới trướng của hầu tước Voban, nếu vậy thì đối thủ của cậu và Doni sẽ không chỉ là một hầu tước già hung mãnh mà còn có vô số những thây ma với thực lực không tầm thường, đó là còn chưa tính đến việc ông già kia vẫn còn có thể gọi ra mấy trăm con sói.
Mặc dù Godou biết là việc chiến đấu với hầu tước Voban sẽ rất khó, thế nhưng khó đến mức này thì có chút hơi ác quá đi chứ? Có cái game nào quái vật thường với tinh anh đều biến thành ‘bầy’ mà lại tụ hết bên người Boss như vậy? Nếu mà có thì cậu nhất định sẽ kiện cho xem. Godou âm thầm chửi rủa và bắt đầu nghĩ cách đối phó với cuộc chiến sắp tới.
Vấn đề mà hiện giờ cậu và Doni phải đối mặt là phải cầm chân được hầu tước, vậy tức là cậu và Doni phải giải quyết cho xong những người hầu chết và binh đoàn sói đói của hầu tước cho thật nhanh thì mới có thể làm được điều mình muốn, chỉ là việc này thật sự có vẻ khá là khó khăn.
Đây là lần đầu tiên Godou bị ép phải gia nhập vào cuộc chiến giữa các Campione nên lúc này, trong đầu của Godou chỉ toàn là những dấu chấm hỏi, cậu có quá ít thông tin cho cuộc chiến, bất kể là tình báo hay kinh nghiệm, điều này khiến cậu bị áp lực khá lớn. Chỉ là, cùng với cảm giác áp lực đè nặng xuống, Godou cũng cảm thấy hưng phấn mà chính cậu cũng không hiểu là tại sao. Đứng trước áp lực đến từ chiến tranh, quyền năng mà cậu đã kế thừa từ chiến thần bất bại Verethragna đã và vẫn đang không ngừng kích thích chiến ý đang ngủ say và tiềm tàng trong linh hồn của cậu khiến cậu cảm thấy một sự hưng phấn vô cùng khó tả.
Có lẽ chính bản thân Godou cũng không để ý, ngay khi nghe xong thông tin về quyền năng của hầu tước, mặc dù cảm giác áp lực đã khiến cho người cậu mướt mồ hôi, thế nhưng nhiệt lượng sinh ra từ trên người cậu lại tăng cao một cách kịch liệt, toàn thân cậu đều đang hưng phấn, và chiến ý của bắt đầu tích tụ một cách điên cuồng và bắn ra từ trong mắt cậu.
“Ồ! Quả nhiên là tôi đã không nhìn lầm. Godou, cậu tuyệt đối là đối thủ trời sinh của tôi! Lần sau chúng ta quyết đấu với nhau một trận tử tế đi!” Nhìn thấy biến hóa diễn ra trên người của Godou, đôi mắt của Doni lập tức phát sáng, anh kích động mà khoác tay lên người của Godou và đề nghị, giọng anh đầy hưng phấn.
“Miễn đi! Đừng có tới gần tôi như vậy! Tôi không có hứng thú để làm đối thủ gì đó của anh đâu. Nếu anh muốn quyết đấu thì đi mà tìm những người khác ấy. Tôi khẳng định mình tuyệt đối không phải đối thủ trời sinh gì đó của anh, cũng không phải là bạn hiền gì hết. Đừng có tìm cách dây dưa mà làm quen với tôi.” Gạt tay của Doni xuống khỏi vai của mình, Godou từ chối thẳng thừng; Cậu không hề e dè trong việc bày tỏ muốn giữ khoảng cách của mình với Doni.
“Aha, đừng vô tình như vậy, bạn hiền à! Tôi chắc chắn là sẽ có lúc chúng ta đấu với nhau, cậu cứ chờ...” Đang nói thì đột nhiên Doni chợt ngừng ngang xương và đôi mắt anh bắt đầu trở nên chăm chú. Anh nhìn về một hướng khác.
Nhìn theo hướng Doni đang nhìn, Godou nhìn thấy bóng của một ông già tóc trắng lạ lẫm mà mình chưa từng gặp qua, ông ta đang đi ra từ trong một con hẻm nhỏ khá u tối.
“Tới rồi!” Nhìn vào bóng của ông lão tóc trắng và sân khấu lộ thiên trước mắt, ánh mắt của Doni trở nên nóng rực, anh cười rực rỡ và nói: “Xem ra ông lão hầu tước muốn bắt đầu nghi thức rồi. Không biết là lần này ông ta sẽ gọi ra Dị Thần nào? Thật tò mò!”
“Cho dù là Dị Thần nào đi nữa thì cũng không có phần của anh đâu! Trước tiên hãy nghĩ làm sao để đánh được với ông già kinh khủng đó đi!”
“Ôi chao? Còn phải nghĩ cách? Trực tiếp nhào tới rồi chém ông ta mấy phát chẳng phải là được rồi sao?”
Bất đắc dĩ mà che cái trán của mình, Godou đã chẳng biết phải nói thêm điều gì với cái gã đần này rồi. Chém vài phát? Ai không biết là chém vài phát, nhưng vấn đề là làm sao mà chém? Chém lung tung sao? Chém mà không trúng thì chém làm cái quái gì? Làm kiểng để tấu hài chắc? Godou cảm thấy phải làm đồng đội với gã đần này thật sự là một việc mệt mỏi.
“Được rồi! Anh cứ đứng im đó cho tôi, tới khi bắt đầu chiến đấu thì để tôi yểm hộ cho anh. Tôi sẽ dùng quyền năng ‘ngựa trắng’ ((?_?) ‘Ngựa trắng’? Hổng phải là bị main chính hốt mất rồi sao?) Để thu hút sự chú ý của ông ta, sau đó thì anh chỉ việc dùng tốc độ nhanh nhất mà chém ra chiêu kiếm mạnh nhất của anh là được rồi. Tối thiểu cũng phải khiến cho ông ta bị thương nặng mới được, hiểu chưa?”
“Lợi hại! Không hổ là ‘bạn hiền’ của tôi! Nhưng mà hình như lần này là lần đầu tiên cậu dùng quyền năng để chiến đấu đúng không? Quyền năng dùng ổn thỏa chứ?” Giơ ngón tay cái lên, thế nhưng sau đó Doni nhịn không được mà đưa ra nghi vấn.
Từ khi trở thành Campione ở trên đảo Sardegna đến giờ, Kusanagi Godou vẫn chưa từng sử dụng quyền năng của mình một lần nào, thậm chí là chiến đấu cũng không có lấy một lần, hoàn toàn là một lính mới tò te. Bởi vậy lần này, nếu như cậu phạm sai lầm gì trong việc sử dụng quyền năng cũng không phải là việc gì khó hiểu, thế nhưng phạm sai lầm trong một cuộc chiến lớn và quan trọng thế này thì cả cậu và Doni đều sẽ gặp tai vạ.
“Tôi cũng không biết. Chỉ là ở trong lòng tôi có một âm thanh nói cho tôi biết, có thể!”
Khi nói điều này, một giọt mồ hôi hột tuôn ra từ trên trán của Godou và lướt qua gò má cậu, thế nhưng độ cong ở bên khóe miệng đang nhếch lên của cậu cùng với sự tự tin bắn ra từ trong đôi mắt lại đang khẳng định rằng cậu không hề nói ngoa. ..
Đứng ở trung tâm sân khấu, Yuri lặng lặng chờ bão tố kéo đến.
Bởi vì đã từng phải trải qua một lần với những kỉ niệm không hề tốt đẹp, trong lòng của Yuri cảm thấy rất là phản cảm đối với nghi thức triệu hoán Dị Thần mà mình sắp phải thực hiện. Cho dù đã được nhận lấy sự bảo vệ đến từ vị chúa tể thần bí kia, thế nhưng nếu như có thể, Yuri thật sự không muốn phải thực hiện nghi thức triệu hoán Dị Thần này một chút nào.
Bóng mờ lưu ở trong lòng Yuri về nghi thức này, suốt bốn năm nay, nó vẫn chưa có ngày nào biến mất. Nếu được, Yuri thật sự rất muốn từ chối việc thực hiện nghi thức, thế nhưng, cô không thể cự tuyệt, phần vì cô sợ hành vi bồng bột của mình có thể sẽ khiến cho bạn của mình là Liliana gặp nguy hiểm, phần vì cô sợ mình sẽ làm hư mất kế hoạch của vị chúa tể kia.
Cô không sợ hầu tước Voban, cũng không sợ việc rằng liệu sau khi mình chết có thể phải biến thành người hầu chết phục vụ cho hầu tước hay không, thế nhưng cô sợ mình không thể cứu được bạn của mình. Bạn của cô, Liliana • Kranjcar, cần cô thực hiện nghi thức này, và vị chúa tể kia cũng cần cô thực hiện nghi thức này, ngoài ra cô cũng muốn cứu lấy quê hương mình. Yuri thực sự quá hiền lành và quá lương thiện, cô vẫn chỉ luôn nghĩ rằng điều mình đang làm là cần thiết để cứu lấy người khác mà không hề biết được rằng, tất cả những việc đang diễn ra này chỉ là vì một vị chúa tể nào đó muốn giúp cho kỵ sĩ của mình đạt được mong muốn cũng như là cứu cô thoát ra khỏi bóng ma của quá khứ vẫn đang ám ảnh cô mà thôi.
Bản thân Yuri cũng cảm thấy kế hoạch của vị vua kia có gì đó đáng ngờ. Tại sao việc triệu hoán một Dị Thần lại là một phần không thể thiếu trong kế hoạch cứu lấy bạn cô và thành phố? Dị Thần là thiên tai, là một Hime-miko, Yuri hiểu rõ điều này hơn ai hết, nếu vậy thì việc triệu hoán một Dị Thần tại sao lại quan trọng trong việc cứu người. Yuri không hiểu. Thế nhưng, cô tin tưởng vị chúa tể kia, vì thế cô không mê mang hoặc chần chờ trong việc thực hiện nghi thức mà cô vẫn cho là ‘độc ác’ này.
Chiếc nhẫn màu trà mà Yuri vẫn đang đeo trên ngực vẫn đang không ngừng phát sáng và lan truyền những tia ấm áp lại cho Yuri. Nó khiến cô cảm thấy an tâm vì được bảo bọc.
‘Chỉ cần cô tin tưởng ta, vậy thì nó sẽ luôn bảo vệ cô.’
Miệng vàng lời ngọc, vị vua đó sẽ không nói ngoa và cũng không cần phải nói ngoa để lừa gạt Yuri, cô tin tưởng điều đó. Vì thế, khi nhận được chiếc nhẫn mà vua ban tặng như một tín vật, Yuri cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đồng thời cũng cảm nhận được trách nhiệm của mình lớn như thế nào.
Cô nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà đức vua giao phó! Dị Thần nhất định sẽ được gọi tới theo ý của ngài.
Nắm thật chặt chiếc nhẫn trong tay, Yuri âm thầm hạ quyết tâm.
Đúng lúc này, từ trong con hẻm nhỏ, tiếng bước chân đều đặn chợt vang lên đi kèm với một giọng nói già nua nhưng khỏe mạnh: “... Có vẻ như mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn tất. Rất tốt! Nếu vậy thì nghi thức cũng có thể bắt đầu được rồi. Những tôi tớ của ta, hãy ra đây đi!”
Trong mắt của Yuri, từ trong con hẻm nhỏ, năm tế tự mang theo pháp trượng đột ngột xuất hiện theo lệnh của hầu tước, chú lực trên người họ cho thấy rằng khi còn sống họ tuyệt đối không phải là hạng xoàng xĩnh. Ngoài ra, còn có hằng ha sa số những kỵ sĩ chết cầm theo những thanh kiếm cũng xuất hiện và tuôn về phía sân khấu.
“Được rồi! Đưa linh khí của địa mạch vào trong trận pháp! Còn cô cũng hãy bắt đầu chuẩn bị đi!”
Theo mệnh lệnh của hầu tước, năm tế tự với năm loại chú lực có thuộc tính khác nhau bắt đầu đứng quanh pháp trận theo hình ngôi sao năm cánh. Giơ cao pháp trượng mình đang cầm, những chú ngữ huyền ảo nhưng không lưu loát bắt đầu thốt ra từ trong miệng của năm tế tự thây ma.
Pháp trận bắt đầu phát ra những luồng sáng năm màu, Yuri nhìn thấy cảnh này thì cũng buông chiếc nhẫn mình đang cầm ra và ép mỉnh phải tỉnh táo lại.
Nghi thức triệu hoán chính thức bắt đầu, chỉ là cả hầu tước Voban lẫn Yuri đều hoàn toàn không phát hiện là ở trong khu vực triệu hoán này, đang ẩn giấu rất nhiều vị khách không mời mà đến.. Strauss