Chương 931: Thao Thiết Phệ Thiên

“Thật đúng là... Đùa nhau sao? Tại sao Thao Thiết lại xuất hiện ở nơi này chứ?”

Hiện tại thì cuối cùng, cậu cũng đã có thể giải thích được những câu hỏi được cậu đặt ra từ nãy tới giờ. Tại sao nó lại tham ăn đến như vậy? Tại sao nó lại tự xưng là bản đại vương? Tại sao nó có năng lực cắn nuốt khủng bố đến như thế? Tại sao hình thù của nó lại quái dị như vậy? Tại sao nó biết được Khu Vườn nhỏ? Tại sao thứ nó niệm lên là ngôn linh mà thứ nó dùng lại không phải ngôn linh mà là yêu thuật? Tại sao thực lực của nó chẳng ra sao nhưng lại có thể nuốt được cả sức mạnh của Tinh Lọc và Phần Thần? V... V...

Tất cả những nghi vấn này, ngay khi Itsuka Ken nhìn thấy hình dạng thật của sinh vật đang đối đầu với mình thì tất cả đều đã có lời giải đáp.

Về Thao Thiết thì trong thần thoại có rất nhiều dị bản khác nhau, khởi nguyên và hình thái của nó cũng có rất nhiều mặt.

Trong Sách Thần dị kinh thì đây là một loài rất đáng sợ: “Tây nam phương hữu nhân yên, thân đa mao, đầu thượng đái thỉ, tham như ngận ác, tích tài nhi bất dụng, thiện đoạt nhân cốc vật.” (Ở phía tây nam có giống người thân mình nhiều lông, trên đầu đội con lợn, tham lam độc ác, tích lũy của cải mà không dùng, giỏi cướp thóc lúa của người). (Chép trên Wiki)

Trong Sách Sơn Hải Kinh thì miêu tả: “Câu Ngô chi sơn kì thượng đa ngọc, kì hạ đa đồng, hữu thú yên, kì trạng như dương thân nhân diện, kì mục tại dịch hạ, hổ xỉ nhân trảo, kì âm như anh nhi, danh viết Bào hào, thị thực nhân.” (Ở núi Câu Ngô, trên núi có nhiều ngọc, dưới núi có nhiều đồng, có loài thú ở đó, hình dạng của nó là mình dê mặt người, mắt ở dưới nách, răng như hổ, móng tay chân như người, tiếng của nó như tiếng trẻ con, tên là Bào hào, là giống ăn thịt người). (Cũng trên Wiki ^_^!)

Quan niệm chủ yếu về Thao Thiết thường được lấy từ Sơn Hải Kinh, vì thế Thao Thiết thường được cho là có thân dê, mắt dưới nách, răng hổ vuốt người, có đầu to cùng miệng lớn, bản thân có thần thông cắn nuốt đặc thù. Sự tham ăn của Thao Thiết có khi được miêu tả rằng sau khi cắn nuốt tất cả vạn vật, Thao Thiết tự nuốt chính mình rồi hóa thành hư vô. Đại đa số thuyết cũng cho rằng Thao Thiết là một trong 9 đứa con của rồng (Long sinh cửu tử)

Bởi vì có nhiều loại khởi nguyên cùng truyền thuyết như vậy, thế nên sự thật về loài Thần Thú này vẫn luôn khó có thể nhận biết, thế nhưng, trong tất cả các truyền thuyết thì Thao Thiết luôn có những đặc điểm không bao giờ thay đổi, đó là: Miệng rộng, thân ngắn, tính tình hung ác và tham lam vô độ.

Hung thú sở dĩ bị gọi là hung thú, đó là bởi vì hung thú đều là những sinh vật hung ác, thậm chí là tàn độc. Thế nhưng với Thao Thiết thì hung thú không đủ để hình dung nó, bởi vì ngoại trừ tính chất của hung thú thì nó còn có tính chất của một con ác thú với bản tính tham ăn vô độ. Theo như truyền thuyết thì năng lực cắn nuốt của Thao Thiết đáng sợ vô cùng, nó có thể nuốt hết tất cả mọi thứ vào trong bụng của nó.

Giờ thì không cần tìm hiểu truyền thuyết nữa, bởi vì cuối cùng thì Itsuka Ken đã được tận mắt chứng kiến hình thù và bản lĩnh của loài ác thú đặc thù này, hiện giờ thì nó đang ở ngay trước mắt cậu.

Mặc dù ở trong lòng thì phun tào liên tục, thế nhưng dựa theo lời mà Thao Thiết đã kêu gào khi nhìn thấy phật quang lúc nãy thì Itsuka Ken cũng đã đoán được là tại sao nó lại xuất hiện ở đây. Nói đơn giản thì con hàng không biết đã làm chuyện gì khiến cho một, hoặc cũng có thể là vài vị đại năng của Phật Môn nhìn không nổi mà ra tay trấn áp sau đó phong ấn và lưu đày nó khỏi thế giới của Khu Vườn Nhỏ để nó phải lưu lạc đến thế giới Campione đến như hiện giờ.

Còn nó đã làm việc gì thì Itsuka Ken chẳng cần nghĩ cũng có thể đoán được, một con ác thú tham lam vô độ và hung tàn có thể làm được những gì? Quá dễ để đoán! Cho nên cậu chẳng muốn quan tâm đến việc này. Hiện giờ, điều mà cậu muốn biết nhất là tại sao con ác thú của thần thoại phương đông lại chạy đến Rome của Italy như thế này?

Ngoài việc đó ra thì còn có một việc quan trọng không kém mà cậu muốn biết, và điều này cũng có liên quan đến điều trên, đó là Heretic God đã bị Thao Thiết cắn nuốt rốt cục là ai? Heretic God được gọi là ‘Bạo Quân’ bị St. Paolo và St. Peter không tiếc dùng cả mạng sống để phong ấn liệu có phải là con hung thú của thần thoại phương đông này không?

Theo như truyền thuyết hoặc sách sử viết về vị bạo chúa hung ác nhất của đế chế La Mã Nero Claudius thì ban đầu, đây là một vị vua thiện chính, thế nhưng đột nhiên tới một thời điểm, vị hoàng đế này lại trở nên bạo ngược, bất nhân và khát máu một cách khó hiểu. Nếu vậy thì nguyên nhân gây ra chuyện này có phải là vì hoàng đế Nero đã bị Thao Thiết nuốt chửng mất linh hồn ý thức và chiếm lấy cơ thể nên mới như vậy hay không?

Nói thế thì có lẽ cũng hợp lý, bởi vì khi đó, hoàng đế Nero vốn không có lý do gì để đối phó với tín đồ Thiên Chúa giáo, thế nhưng sau khi trở nên bất nhân thì hoàng đế Nero lại giết chết vô số tín đồ trung thành nhất của giáo hội.

Theo Itsuka Ken đoán thì có thể là vì lúc đó, Thao Thiết cần thôn phệ linh hồn với số lượng lớn để có thể phá giải phong ấn và khôi phục thực lực nên đã chọn giáo đồ của đạo Thiên Chúa để cắn nuốt, bởi vì linh hồn kiên định, tinh khiết và tràn đầy tín ngưỡng của các giáo đồ Thiên Chúa giáo quả thật là một món ăn cực ngon và cực bổ đối với Thao Thiết khi đang trong tình trạng phi thường suy yếu và nghèo nàn.

Sau đó thì hẳn là vì Thao Thiết đã làm quá ác và quá trực tiếp khiến cho hai vị thánh đồ St. Paolo và St. Peter phát hiện ra là hoàng đế Nero đã không còn là hoàng đế Nero lúc trước mà đã bị ‘ma quỷ’ nhập thân. Vì bất đắc dĩ nên hai người đành phải liên thủ mà áp chế Thao Thiết và phong ấn vào trong lòng đất nằm sâu dưới cung điện của Nero khi đó, mục đích là vì muốn cứu lấy vạn dân từ trong cơn nguy khốn.

Giả thuyết này thật sự có tính khả thi rất cao, thế nhưng vẫn còn khá nhiều chỗ đáng nghi.

Đầu tiên thì tại sao Thao Thiết lại xuất hiện ở phương tây và chọn một hoàng đế của phương tây là Nero? Nếu như Nero là một vị vua có thân phận loài người thì tại sao hiện giờ lại có thân phận của Heretic God? Hơn nữa Thao Thiết còn từng nói là Nero đã có công tích lớn đến mức có thể dùng tín ngưỡng mà ngưng tụ thần cách, chuyện này là sao?

Ngoài ra thì nghe nói là hai vị thánh đồ St. Paolo cùng St. Peter đều bị ‘Nero’ khi đó hãm hại tới chết, nói vậy tức là hai người cũng chỉ còn có linh hồn, vậy hai người làm sao có thể phong ấn được con ác thú hùng mạnh như Thao Thiết với chừng đó hình cụ đây?

Ngoài ra thì cũng còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, thế nhưng đều là râu ria, có thể bỏ qua không tính. Nếu như những vấn đề mấu chốt trên có thể được giải đáp thỏa đáng thì việc Dị Thần đã biến mất chính là Nero và Nero thật đã bị Thao Thiết cắn nuốt hoàn toàn có thể là sự thật với khả năng chắc chắn cao đến hơn 90%. Còn hiện giờ? 50% cũng không có.

“... Xem ra lại phải dùng biện pháp cũ rồi!”

Nhìn chằm chằm về phía con giao long bạo ngược đang lao về phía tấm lưới linh hồn của mình, đôi mắt của Itsuka Ken bắn ra hai luồng hung quang, trong lòng cậu đã hạ quyết định.

“Bổn vương muốn ăn sống ngươi!! Hòa thượng thúi đáng chết!! Ngao! Ngao! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!!!!!!!!!!!”

Cái miệng to có màu đỏ ngòm như máu của Thao Thiết phun ra những luồng sương mù màu xanh về phía tấm lưới vẫn đang phát ra Phật Quang của Itsuka Ken. Tấm lưới linh hồn của cậu khi bị những luồng sương mù này chạm vào lập tức phát ra tiếng vang ‘Xì xèo! Xì xèo!’. Nó đang bị ăn mòn, xem ra sương mù màu xanh này hẳn là một loại kịch độc.

“Hòa thượng? Đồ con rệp! Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng bản đế là bùn nặn sao? Nếu ngươi đã dám đem toàn bộ thần cách và ý thức của Heretic God đều nuốt chửng rồi mà bản thân còn tỉnh táo đến như vậy, vậy thì hẳn cái nguyền rủa chết tiệt kia cũng bị ngươi nuốt chửng luôn rồi chứ? Nếu vậy thì hiện giờ bản đế còn gì phải sợ nữa? Chỉ cần không để cho linh hồn của ngươi nổ tung khiến cho nguyền rủa xảy ra chuyện là được rồi!”

Nói xong, sức mạnh linh hồn của Itsuka Ken lập tức che trời lấp đất mà tràn vào trong biển ý thức của Heretic God. Cậu cười gằn: “Đồ con rệp, không phải là ngươi thích ăn lắm sao? Vậy để bản đế xé nát cái miệng của ngươi trước xem sau đó ngươi còn ăn như thế nào?”

Giơ một tay lên trời, ngọn lửa màu xích kim bắt đầu phun ra và tăng vọt thành một cây cột lửa cực lớn. Sau đó, cây cột lửa nhanh chóng trở nên đặc quánh và biến thành một lưỡi đao khổng lồ.

“Tới tốt lắm! Ha ha ha ha ha, ăn tươi ăn tươi! Toàn bộ đều ăn tươi!!! Rống ah ah ah ah ————!!!”

Tựa như côn ngư hấp thủy, giao long màu đen há lớn cái miệng rộng của mình. Lực hút cuồng bạo lập tức sinh ra và cuốn lấy thanh hỏa nhận khổng lồ mà Itsuka Ken đang khống chế!

“Ăn? Ngươi cho rằng đồ của ta dễ ăn như vậy sao? Bản đế cho ngươi ăn từ nãy đến giờ là cho ăn chùa sao? Để bản đế nhìn xem ngươi làm sao mà ăn! Cho ta chém!!!!!!”

Thân đao màu xích kim sắc phun ra từ trong tay của Itsuka Ken bỗng nhiên phóng ra những luồng phật quang chói lòa màu vàng. Phật quang tỏa ra và nhanh chóng bao trùm toàn bộ thân kiếm.

Dùng khí thế không gì cản nổi để chém xuống, hỏa đao mang theo luồng phật quang màu vàng từ bi thần thánh chém về phía cái miệng rộng của con ác thú.

“Ự... C ———— đáng chết!!!! Ngao ngao ngao NGAO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Thao Thiết hét rống, cái miệng rộng và thân hình ngắn ngủn của có đã bị hỏa đao đi kèm phật quang chém đứt thành 2 mảnh. Sau đó, từng luồng phật lực chợt phun ra từ trên thanh hỏa đao và cuốn về phía hai mảnh cơ thể của Thao Thiết.

Nhanh chóng và dứt khoát, dưới sự điều khiển của Itsuka Ken, Phật lực dùng tốc độ nhanh chưa từng có bao trùm lấy hai mảnh cơ thể của con ác thú và khóa chặt lấy nó cùng với toàn bộ năng lực hoạt động của nó.

Không ăn mòn, không tinh lọc, không phá hủy, phật quang không hề làm bất cứ thứ gì đối với hai mảnh thân thể của con giao long, thế nhưng, Itsuka Ken biết, Thao Thiết đã không thể làm gì được nữa, bởi vì nó đã hoàn toàn bị Phật Quang trấn áp rồi. Ít nhất thì năng lực cắn nuốt mạnh nhất và đặc thù nhất của Thao Thiết đã bị ngăn chặn.

Mặc dù không hiểu được nguyên lý hoạt động của Phật Quang, thế nhưng lúc này thì cậu cũng chẳng quan tâm đến việc đó làm gì. Cậu nhìn con ác thú đã bị Phật Quang giam lại và cười gằn: “Đồ của bản đế, không phải ai cũng có tư cách để ăn vào! Bây giờ, toàn bộ nhổ ra hết cho ta!!!! Chém! Chém!! Chém!!!”

Xoay người và chuyển động lưỡi đao lửa khổng lồ trong tay, Itsuka Ken vung đao và chém về phía con ác thú với vô số đường đao nhanh và chính xác đến không ngờ. Một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn biến thành tám, tám thành mười sáu... Linh hồn của Thao Thiết nhanh chóng bị Itsuka Ken chém thành vô số mảnh vỡ, chỉ trong một phút thì thân thể của thao thiết đã biến thành hơn 10.000 mảnh nhỏ li ti, thế nhưng, Itsuka Ken vẫn không dừng tay.

“Ngao ngao ngao NGAO!!!!! Thằng nhóc con đáng chết!! Đây là mày ép tao đấy!!! Ngàn vạn hóa thân! Phệ ma thôn thần! Thiên Địa tẫn diệt! Vạn vật tẫn phệ! Thao Thiết phệ thiên đại pháp! Cho bổn vương... Toàn bộ... NUỐT VÀO A ————!!!”

Những mảnh vỡ màu đen đang bị phật quang bao trùm bỗng nhiên bành trướng và đẩy văng phật quang về bốn phía, sau đó, chúng bắt đầu sinh ra sức hút kinh khủng tạo thành một lỗ đen khổng lồ bao trùm toàn bộ biển ý thức của Heretic God. Lúc này đây, Thao Thiết đã không còn cố kỵ nữa, bất kể là hỏa viêm hay Phật lực cũng đều bị nó nuốt vào.

Nuốt vào! Nuốt vào! Nuốt vào! Toàn bộ nuốt vào! Thao Thiết đã không còn quan tâm đến việc mình sẽ bị cắn trả mạnh tới bao nhiêu khi nuốt phải phật quang nữa. Lúc này, trong lòng nó chỉ có một quyết định rằng, nhất định phải nuốt được cái tên tiểu tử ‘toàn thân là bảo’ này, cho dù sau đó có phải trả cái giá lớn đến mức nào đi chăng nữa.

Đối với hành động này của Thao Thiết, Itsuka Ken chỉ nở một nụ cười gằn. Strauss