Theo tiếng réo gọi dường như phát ra từ tận linh hồn của Kanon-chan, một nguồn linh lực khổng lồ chợt bùng lên từ trên người của cô bé.
Đây là sức mạnh trời sinh nhưng vẫn đang ngủ say trong cơ thể của cô bé, nó là sức mạnh tới từ bộ tộc cha của Kanon-chan, sức mạnh của vương tộc Aldegyr.
Linh lực vô biên ẩn chứa thuộc tính thần thánh quang minh tới cực hạn bùng lên và áp chế con quái vật màu máu đang bùng nổ. Và người trông thấy được cảnh tượng này, cũng chỉ có đúng một người đàn ông có vóc dáng gầy gò.
Thân phận của người đàn ông này là gì, có rất ít người biết. Trong tu viện, người biết được thân phận của người đàn ông này cũng chỉ có viện trưởng Nina • Adelard.
Ông là kỹ sư ma đạo cung đình tới từ vương quốc Aldegyr nằm ở Bắc Âu. Ông tự xưng mình là cha của Kanon-chan, gọi là Kensei Kanase.
Vì tìm kiếm vợ con, ông đã phải ngàn dặm xa xôi mà lặn lội từ Bắc Âu để tới tận đặc khu ma tộc ở vùng cực đông này.
Tự xưng như thế và giải thích rõ với viện trưởng của tu viện, đồng thời cũng đã được viện trưởng Nina • Adelard chấp nhận, thế nhưng Kensei Kanase lại không lập tức gặp mặt Kanon-chan ngay. Mà ông chỉ lặng lẽ đi theo sau của Kanon-chan và âm thầm chú ý cô bé. Có lẽ, ông đang muốn chờ một cơ hội để cha và con gái có thể gặp nhau.
Cứ thế, thời gian trôi qua cũng được vài ngày. Và đáng lý ra thì ngày hôm nay vẫn sẽ là một ngày bình yên và an tường như bao ngày khác.
Chỉ đáng tiếc là, chuyện bất ngờ xảy ra, và điều đó lật đổ hoàn toàn kế hoạch của Kanase Kensei.
Là một kỹ sư ma đạo có cấp bậc cung đình, đồng thời cũng là một magus có cấp bậc cao, Kensei chỉ cần quan sát tình huống một chút là đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra. Ông đương nhiên biết rõ việc viện trưởng của tu viện này, Nina • Adelard, là một nhà giả kim có cấp bậc như thế nào. Đồng thời với đó thì ông cũng biết về sự tồn tại của sự tồn tại cấm kỵ của giới giả kim, thứ có thể cho con người đạt tới lĩnh vực của thần —— [ Linh Huyết Của Hiền Giả ].
Biết về sự tồn tại của thứ nguy hiểm như [ Máu Của Hiền Giả ], Kensei Kanase đương nhiên phải có chút cố kỵ, thế nhưng, ông lại không quá lo lắng, vì máu của hiền giả đã yên lặng hơn mấy trăm năm rồi. Chỉ là ông thật không ngờ, hôm nay, [ Máu Của Hiền Giả ] lại bạo động sau hơn 200 năm yên tĩnh.
Đang ở trên đường, khi nghe được tiếng nổ phát ra từ phía tu viện, Kensei đã biết là có chuyện. Và khi ông men theo tiếng nổ và chạy tới nơi, thì toàn bộ tu viện đều đã biến thành nhân gian luyện ngục.
Kiến trúc nghiền nát, phế tích sụp đổ, các nữ tu gào lên thảm thiết, cùng với... ‘Linh huyết’ đang điên cuồng.
Đối mặt với [ Máu của Hiền Giả ] đã hoàn toàn bùng nổ, ngay cả một pháp sư cung đình như Kensei Kanase cũng không dám chắc là mình có thể phong ấn lại được. Thứ cấm kỵ và nguy hiểm như thế, nếu không cẩn thận thì sẽ bị nó nuốt chửng tới không còn lại gì. Vì thế, Kensei không manh động.
Không phải là vì ông lạnh lùng và tàn nhẫn, mà chỉ đơn thuần là ông bất lực mà thôi. Ông không có năng lực để cứu hết tất cả những người ở đây, khi mà ông vẫn còn một người khác cần phải cứu hơn tất thảy. eT ] Kanon-chan vẫn còn trong đó. Làm ‘cha’ mà không cứu được cả con gái mình, vậy thì còn có tư cách để đi cứu những người khác sao?
Không hề suy nghĩ, ông lao vào trong tu viện và lướt qua đống phế tích để tìm kiếm Kanon-chan.
Kanon! Kanon! Kanon!
Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, ông điên cuồng mà gào lên tên của ‘con gái’ mình. Lòng như lửa đốt, ông hầu như không còn tâm trí đâu để mà quan tâm tới những người còn sống sót nhưng cần sự cứu giúp của ông ở ven đường nữa.
“—————— Ye-jisan!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Bất chợt, một tiếng hét quen thuộc vang lên khiến cho Kensei Kanase dừng bước chân của mình lại. Ông không biết Ye-jisan mà giọng nói kia vừa kêu là ai, thế nhưng ông dám khẳng định rằng chủ nhân của âm thanh này chính là người mà ông đang tìm kiếm: Kanon-chan.
Với tốc độ nhanh nhất, ông đã tìm ra được hướng vừa phát ra âm thanh, thế nhưng sau đó, một cảnh tượng đập vào mắt ông khiến ông cảm thấy cả đời mình cũng không thể nào quên được.
Dòng máu cấm kỵ với sức mạnh kinh khủng, quái vật bằng máu đang bùng nổ và tàn sát khắp nơi, đang bị áp chế. Nó đang bị nguồn hào quang sáng lóa nhưng êm dịu phát ra từ trên người Kanon-chan áp chế.
Không! Không chỉ có vậy! Kensei còn thấy được nhiều hơn nữa. Là magus cung đình của vương quốc Aldegyr, ông hiểu rõ nguồn linh lực mà Kanon-chan đang thả có ý nghĩa như thế nào.
Nguồn linh lực vô biên với tính chất thần thánh tới cực hạn này, cho thấy dòng máu vương tộc trong người Kanon-chan là dòng máu thuần túy tới không thể tưởng tượng. Cô bé là một Miko (Linh Môi) trời sinh.
Có thể áp chế được linh huyết đang bạo động hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên, mà là do huyết mạch của Kanon-chan quá thuần, quá ưu tú.
Nghĩ như vậy, Kensei càng cảm thấy mình phải mau chóng cứu Kanon-chan ra.
Linh huyết mặc dù đã bị áp chế, thế nhưng việc đột phá vào trong đó vẫn không phải là một việc dễ dàng.
Phải làm gì bây giờ?
Lướt nhanh qua hiện trường, Kensei nhanh chóng phát hiện ra được viên đá quý màu đỏ rực yêu dị mà hoa lệ nằm ở trung tâm của linh huyết. Đó là ‘trái tim’ của linh huyết, màu đỏ thuần túy tựa như hoàn toàn được ngưng tụ ra từ máu tươi đó thật quá rõ ràng.
Không còn thời gian để do dự nữa! Kensei Kanase lập tức vận dùng toàn bộ ma lực có trong cơ thể để triển khai ma pháp trận.
Là ma thuật kiểm soát không gian, hơn nữa còn là ma thuật không gian đẳng cấp cao. Mặc dù không điêu luyện được bằng Natsuki-chan, thế nhưng sự lưu loát khi triển khai phép thuật đã cho thấy được thực lực của một ma đạo sư cung đình.
Không để ý tới việc mình có thể bị linh huyết cắn nuốt, Kensei lập tức lao về phía ‘trái tim’ của linh huyết đã bị sức mạnh thần thánh của Kanon-chan áp chế.
Chỉ cần phong ấn được quả tim này, vậy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Cũng may là nhờ có linh lực của Kanon-chan áp chế, ông mới có thể khống chế và di chuyển được cái thứ nguy hiểm này.
Dùng ma lực để bảo vệ hai tay, ông giơ tay đâm vào trong linh huyết. Sau đó, liếc về phía Kanon-chan còn đang rúc trong góc phòng mà nhìn cô bé thật kỹ, ông khởi động phép thuật không gian và biến mất khỏi tu viện, cùng với đó là trái tim của [ Máu Hiền Giả ].
Chỉ đáng tiếc là, ông không hề phát hiện, rằng ở một nơi sâu trong hậu viện của tu viện, một cây pháp trượng màu bạc có điêu khắc hình đầu lâu cũng lặng yên biến mất trong màn đêm.
Mọi chuyện đã xong rồi sao?
Không! Bởi vì không phải là một nhà giả kim mà chỉ là một magus, nên Kanase Kensei đã đánh giá quá thấp sự ương ngạnh của [ Linh Huyết Hiền Giả ].
Mặc dù theo biểu hiện bên ngoài thì tất cả [ Máu của Hiền Giả ] cùng với ‘Trái Tim’ cũng đều đã bị Kanase Kensei mang đi bằng phép thuật không gian. Thế nhưng trong cơ thể của những người bị tấn công thì vẫn còn lưu lại một phần dòng máu của hiền giả.
Dòng máu hiền giả lưu lại, dựa vào thành phần kim loại vi lượng có trong cơ thể người, lại bắt đầu giở trò quấy phá.
Những thân xác đứt tay đứt chân chỉ còn thân thể, nhanh chóng nhúc nhích và dần bị cắn nuốt.
Thiếu nữ được gọi là Mia có mặt trong phòng cùng với Kanon-chan, hiện giờ cũng đang phải đối mặt với vấn đề như vậy.
Hiện giờ, thiếu nữ vẫn còn chưa trút hơi thở cuối cùng của mình, tất cả là nhờ vào linh lực có tính chất thần thánh của Kanon cứu trợ.
“Ka... Non... Chan... Chị... Đau... Quá... Cô ô ô...!”
Âm thanh cực nhỏ phát ra từ miệng của thiếu nữ, đồng thời với đó thì cơ thể của thiếu nữ cũng bắt đầu vặn vẹo và trở nên bành trướng.
Bởi vì linh lực tiềm ẩn đột nhiên tỉnh lại, Kanon-chan đã rơi vào trạng thái thất thần. Thế nhưng tiếng kêu sởn tóc gáy của thiếu nữ khiến Kanon-chan chợt bừng tỉnh.
Cố rằng mở to đôi mắt, Kanon-chan nhìn về phía thiếu nữ.
“Mi... Mia... Nee-chan...”
Kinh ngạc mà nhìn về phía thiếu nữ đang ‘bước’ tới gần, Kanon-chan không biết phải làm gì. Một bước, hai bước, rồi đột nhiên, trên người của thiếu nữ chợt phun ra một quả cầu máu có màu đỏ sậm.
Đột nhiên bị đánh lén, Kanon-chan hoàn toàn không kịp né tránh.
“BA~ ——!!” Rất may, là khi quả cầu sắp chạm vào Kanon-chan, thì nó đột nhiên bị một bàn tay đập cho thành hư vô.
Khẽ phất tay một cái, sức mạnh tinh lọc chợt bùng lên và cuốn về phía thiếu nữ. Ngay lập tức, thiếu nữ đổ gục xuống, nhưng cơ thể của thiếu nữ đã ngừng vặn vẹo và bành trướng.
Người vừa xuất hiện là một bóng người có màu tím bạc. Bóng hình quen thuộc hiện lên trước mắt khiến Kanon-chan sững người, hoàng tử của cô bé, tới rồi.
“Ch... Chú...”
Ngẩng đầu lên và ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào bóng hình trước mắt, chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy Ye Jian, thì nước mắt của cô bé bắt đầu vỡ đê.
“Ô ô ô ô ~~~ Ye-jisan!... Ô ô ô ~~~~!!!”
“Ngoan ~! Không sao, có chú ở đây, không sao rồi! Không sao! Kanon-chan muốn cứu nee-chan này đúng không? Nếu như Kanon-chan không khóc nữa, vậy thì chú có thể cứu chị ấy cho Kanon-chan nha.”
“Ô ~~ thật, thật vậy sao?” Nhìn Ye Jian với đôi mắt long lanh đẫm nước, Kanon- chan sụt sùi hỏi.
Dịu dàng mà vuốt nhẹ đầu của Kanon-chan rồi gật đầu, sau đó thánh quang bắt đầu bùng lên từ trên người của Ye Jian.
Ánh sáng thần thánh nhanh chóng bao trùm toàn bộ tu viện. Thiếu nữ, dưới sự che chở của thánh quang, nhanh chóng hồi phục lại. Đồng thời với đó, tất cả tàn tích còn lưu lại của [ Máu Hiền Giả ] cũng bị tinh lọc.
Nhìn thấy thần tích như vậy, nước mắt của Kanon-chan mới rốt cục ngừng lại. Strauss