Chương 1279: Lời Kêu Gọi Tới Từ Địa Ngục!

“Vậy bọn chị đi trước nha, Kanon-chan ~~! Tuần sau gặp lại!” Xoa xoa đầu của thiên sứ nhỏ, một thiếu nữ cười và nói.

Gật đầu và cười nhẹ nhàng, thiên thần nhỏ với mái tóc màu bạc không linh cùng đôi mắt trong vắt tựa như băng tinh đứng ở trước cổng tu viện, vẫy tay để chào từ biệt các nee-chan tới tu viện để nghe giảng. Giờ thì thánh lễ đã hết, nên các nee-chan bắt đầu ra về.

Thấy các nee-chan đã đi xa, thiên thần nhỏ quay người lại và muốn đi vào tu viện, nhưng bỗng nhiên, cô bé chợt phát hiện ra là có một nee-chan có mái tóc màu nâu sẫm đột ngột chạy trở về.

“Có chuyện gì sao, Mia-neechan?”

“Hô ~ Hô ~! Thật xin lỗi, Kanon-chan! Người ta vừa mới nhớ ra là người ta lỡ quên nón ở hậu viện rồi.”

Giật mình hiểu ra, thiên thần nhỏ khẽ lắc đầu và dùng nụ cười trong veo như có thể tịnh hóa tâm linh của mình để đáp lại: “Không sao đâu! Mia-neechan chờ kanon một chút. Kanon sẽ đi lấy mũ cho Mia-neechan ngay.”

“Không cần! Không cần! Chị cũng đang muốn tìm Adelard-neechan để nhờ cố vấn một chút. Không cần làm phiền Kanon-chan.” Vừa nói, Mia vừa vuốt nhẹ cái đầu nhỏ của Kanon-chan.

“Tìm Nina nee-chan sao?”

Bị thiên sứ nhỏ truy hỏi, thiếu nữ có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.

“Ừ! Bởi vì onee-sama của chị sắp kết hôn, cho nên nếu như được phép, chị muốn xin viện trưởng cho phép chị của chị tổ chức hôn lễ ở đây. Không biết là viện trưởng có cho phép chị của chị mượn tu viện để tổ chức lễ kết hôn hay không. Mặc dù, chị cũng biết là làm vậy có hơi quá, bởi thì thường thì kết hôn phải trong giáo đường. Nhưng mà...”

“Uh, không sao đâu! Mia-neechan đừng lo! Kanon nghĩ Nina-neechan nhất định sẽ đáp ứng. Nina-neechan rất tốt!”

Mặc dù niên kỷ còn nhỏ, thế nhưng thiên thần nhỏ lại vẫn nhìn thấu được bí mất khó nói của thiếu nữ. Lúc này, điều cần làm cũng chỉ có bao dung cùng chúc phúc, đây là phẩm chất nên có của một nữ tu, cũng là điều mà mẹ của cô bé đã dạy cho cô bé.

“Aha, nếu được như vậy thì tốt quá. Cảm ơn lời chúc lành của Kanon-chan!” Thấy Kanon-chan không tiếp tục truy hỏi, thiếu nữ khẽ thở phào nhẹ nhõm và cười ha hả, trong mắt tràn đầy sự cảm kích và yêu thích đối với thiên thần nhỏ khéo hiểu lòng người.

“Ừm! Nhất định sẽ được! Tới lúc đó, Kanon nhất định sẽ nói giúp cho Mia- neechan!”

“Oa! Thật đáng yêu! Yêu Kanon-chan chết mất! Ừm ~ Ừm ~ Ừm ~~~!” Nhìn vẻ mặt thuần chân và tràn đầy quan tâm của thiên thần nhỏ, thiếu nữ kích động mà một hơi ôm chặt lấy thiên thần nhỏ đáng yêu mà cọ lấy cọ để.

Một nữ tu sĩ trẻ đi ngang qua và thấy tình cảnh này thì nhịn không được mà lên tiếng trêu ghẹo: “Nè! Nè! Bên kia! Vừa vừa phai phải thôi~! Không được ăn hiếp Kanon-chan của chúng tôi như thế.”

“Gì chứ? Người ta mới không có bắt nạt Kanon-chan. Thích Kanon-chan nhất rồi! Ừm!” Nói thì nói như thế, thế nhưng thiếu nữ vẫn chỉ nựng thiên thần nhỏ thêm một cái rồi cũng buông cô bé ra. Thiếu nữ cũng hiểu là hành vi vừa rồi của mình nếu làm lâu thì sẽ khiến cho thiên thần nhỏ rất khó chịu.

Tuy rằng tất cả mọi người đều biết, thiên sứ nhỏ Kanon-chan rất thiện lương, dù có cảm thấy khó chịu thì cô bé cũng chỉ biết chịu đựng mà sẽ không thể hiện ra; Thế nhưng cũng chính vì sự thiện lương này mà tất cả những người tới đây để nghe giảng, những người thường xuyên tới thăm tu viện, cùng với tất cả các nữ tu trong tu viện, cũng đều rất yêu thích thiên sứ nhỏ.

Một thiên sứ nhỏ đáng yêu và thiện lương tới như vậy, còn rất nhu thuận, nghe lời và hiểu chuyện, thật sự không thể không khiến cho người ta cảm thấy thương yêu. Nhất là nụ cười của thiên sứ nhỏ, đó thật sự là nụ cười tha thứ và bao dung của thánh nữ, khiến cho tất cả những ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy tâm linh được chữa trị và cứu chuộc.

Bởi vì còn có việc riêng cần phải giải quyết, cho nên thiếu nữ cũng không dần lân mà lập tức đi về phía hậu viện cùng với Kanon-chan, thiếu nữ không muốn để cho bạn mình phải đợi.

Theo sự dẫn dắt của thiên sứ nhỏ, hai người vượt qua khuôn viên nhà thờ mà đi về phía sân tụ hội ở vườn sau.

Dọc theo đường đi, cả hai đi ngang qua khu vực ký túc xá của tu viện, nơi các nữ tu và các khách trọ dùng để ngủ lại vào đêm. Trên đường đi, cả hai gặp không ít người, tất cả đều rất niềm nở mà chào hỏi, thậm chí có một vài người còn ngỏ lời mời thiếu nữ và thiên sứ nhỏ ở lại để dùng bữa tối chung.

Bất quá, bởi vì hiện thiếu nữ đang rất gấp, nên cũng chỉ đành phải từ chối một cách khéo léo.

‘Những người ở đây đều là những người tốt bụng và thiện lương có tín ngưỡng kiên định nha.’ Thiếu nữ nghĩ vậy, và cô cũng thầm cầu nguyện rằng những người sống tại đây có thể ở hiền được lành.

“A! Đúng rồi, Kanon-chan, chúng ta đi lấy nón trước đi. Nếu vậy chút nữa quay lại, chúng ta cũng không cần phải đi đường vòng.”

“Uh, Mia-nee nghĩ thực chu đáo.”

Nụ cười điềm tĩnh, nghe chỉ như lời nói lịch sự mà không phải là lời ca ngợi, thế nhưng chỉ những người hiểu rõ về thiên sứ nhỏ mới hiểu được rằng đây lại chính là những lời thật lòng nhất của cô bé, không mang theo chút tạp chất.

Đi vòng qua hậu viện, hai người rất nhanh đã tới vị trí tủ để đồ. Quả nhiên là chiếc nón của thiếu nữ vẫn đang nằm yên tĩnh ở đó, chỉ là nó đã rớt xuống đất thay vì nằm trên nóc tủ.

“Trời ~! Quả nhiên! Thiệt tình, mình cũng thật sơ ý quá! Ai đời lại quên như vậy chứ?” Vỗ vỗ trán của mình, thiếu nữ dùng giọng nói đùa để lên tiếng tự trách, sau đó cô cúi người mà nhặt chiếc mũ lên.

“Nhưng mà lạ thật! Tại sao nón của mình lại rớt xuống? Mình đặt nó ở trong cùng mà ở đây lại không có gió, chẳng lẽ nó biết bay?” Lầm bầm lầu bầu, thiếu nữ tự hỏi.

Mơ tưởng hão huyền là quyền lợi cũng như là tài năng riêng của các thiếu nữ, cũng chẳng có gì đáng trách. Thế nhưng sau đó, một chuyện bất ngờ đột nhiên xảy ra, khiến cho thiếu nữ cũng không cần phải đoán lung tung nữa.

“Ô? Mặt đất đang rung? Động đất? Kanon-chan, em có thấy gì không?”

Coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong coong...!!!

Lúc này, khung cửa bằng gỗ phát ra tiếng rên rỉ vô cùng rõ ràng dường như đang muốn báo trước về điều gì đó. Nó như đang muốn nói cho hai người rằng: Chạy mau! Chạy mau! Mau chạy khỏi nơi này đi, bằng không sẽ không kịp nữa!

“Mặt đất, hình như...” Nụ cười dần bị linh cảm chẳng lành thay thế, đôi mắt trong suốt tựa như băng tinh cũng chớp lóe những gợn sóng suy tư.

“Ah! Có phải là động đất hay không?”

Đối với một hòn đảo nhân tạo trôi lơ lửng trên biển Thái Bình Dương, việc phải đối mặt với bão hoặc địa chấn thật sự là một chuyện quá bình thường.

Thế nhưng, có thể ảnh hưởng tới tận sâu trong nội địa như thế này thì quả thật là rất hiếm thấy.

“Động đất... Không phải, Mia-neechan, đây là...!?”

Oanh ——————!!!!!!!

Một tiếng nổ long trời lở đất dường như tận thế vang lên từ chỗ sâu nhất trong tu viện.

Bị tiếng nổ làm cho choáng váng, thiên sứ nhỏ đờ đẫn trong vài giây, rồi sau đó, tiếng la khóc, tiếng rên rỉ, tiếng kêu cứu, tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên khắp tu viện. Cảnh tượng tựa như luyện ngục chợt hiện ra trước mắt thiên sứ nhỏ và thiếu nữ.

“Chuyện... Chuyện gì... Chuyện gì đã xảy ra?” Tiếng lẩm bẩm mang theo sự run rẩy, cho thấy con tim đang sợ hãi của thiếu nữ.

“Mia nee-chan! Chúng ta mau ————”

Đối mặt với cảnh tượng này, sắc mặt của thiên sứ nhỏ cũng trở nên tái nhợt, thế nhưng cô bé biết là mình không thể đứng yên, vì thế cô bé vội hét lên và kéo tay của thiếu nữ, muốn kéo thiếu nữ chạy ra ngoài cùng với mình.

Thế nhưng vào đúng lúc này, vách tường kiên cố chợt nổ tung.

ẦM!!!!!!!

Vật thể giống như chất lỏng điên cuồng mà tràn vào trong phòng, chúng vặn vẹo và chuyển động mà phóng về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ vẫn còn đang đờ đẫn hoàn toàn không kịp đề phòng. Cho nên chỉ trong chớp mắt, con quái vật có hình thù như một bãi máu đã bắt được thiếu nữ và quấn chặt lấy tay chân của cô.

“YAA. A. A.. AAAAHHHHH!!!!!!!!!!!!!” Tiếng hét chói tai đầy tuyệt vọng và hoảng sợ của thiếu nữ vang lên. Cảm giác đau đớn khi thân thể bị ăn mòn khiến cho biểu lộ của thiếu nữ trở nên co rúm và xấu xí.

“Ô ô!! Đau quá!! Đau quá!!! AAAHHH!!!!!! Kanon-chan!! Đau quá!!! Thật sự đau quá!!! Mau cứu chị!!! Đau quá!!! Chị không muốn chết!!!! Chị không muốn chết!!!!!!!!”

Tiếng hét thảm thiết tới khản cả cổ vang lên. Đây là lời cầu cứu trong tuyệt vọng, khi mà loài ác quỷ tới từ địa ngục đang tàn phá nhân gian.

Đôi mắt gần như trống rỗng, thiên thần nhỏ nhìn chằm chằm vào tất cả những việc đang diễn ra: Nee-chan gần trong gang tấc, cùng với những nữ tu như là người nhà đang kêu khóc ở bên ngoài.

Đôi mắt màu lam nhạt tựa như băng tinh phát ra những tia sáng thần thánh, dường như thần linh đang cúi đầu nhìn xuống nhân thế.

Cô bé thấy được! Thấy được thủ phạm đã gây ra tất cả mọi thứ và tạo ra luyện ngục này.

Đó là một thanh niên! Cô bé biết hắn. Hắn là học sinh của viện trưởng Nina, gọi là Amatsuka Kō.

Đã từng, hắn là học sinh của viện trưởng Nina, cũng là một trong những ‘người nhà’ của cô bé. Thế nhưng hiện giờ, thông qua đôi mắt tựa như thiên thần của mình, cô bé nhìn thấy: Hắn, không phải là nhân loại. Hắn, sau khi bị cục máu cắn nuốt nửa người, cuối cùng cũng đã lộ ra bản chất.

“Đau quá!! Đau quá ah!!! Kanon-chan!!!! Ô ô ô ô ô!!!!!!! Cứu chị với!!! Cứu chị!!!!!! Chị không muốn chết! Thật sự không muốn chết!!! Ô ah ah ah!!!! Đau quá!!! Đau quá!!! Không muốn chết!!!! Không muốn chết ————!!!!!!”

Máu! Dòng máu màu đỏ sậm lai láng, vô biên, che đậy tất cả mọi thứ đôi mắt có thể nhìn thấy.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên tai. Sự sợ hãi và thê lương dường như rót vào trong linh hồn. Bóng tối và đau đớn giáng xuống tu viện.

Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng tất cả mọi người đều là người tốt, rõ ràng mọi người đều tín ngưỡng thần linh, rõ ràng vừa rồi mọi việc vẫn còn rất tốt.

Là mơ sao?! Là ác mộng! Là sự trừng phạt đối với mình sao!?

Nước mắt óng ánh không kềm được mà tuôn ra từ đôi mắt thủy tinh màu lam nhạt, cơ thể nhỏ bé mỏng manh rung mạnh trong tuyệt vọng khôn cùng.

Không! Không phải như thế! Nhưng phải làm gì đây, khi lời cầu nguyện với thần linh đã không còn tác dụng?!

Ai, Có ai mau tới cứu ————

Chợt, một giai điệu du dương chợt vang lên trong lòng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một bóng hình màu tím bạc. .. 呼ぶしめて

Hãy gọi to lên

私 の 名前 を 呼 んで, 私 はあなたの 身 の 回 りに 飛 んで, 約 束 通 り

Kêu tên của tôi, và tôi sẽ bay đến bên cạnh em như lời tôi đã hứa

い つ ま で も, ど こ ま で...

Bất cứ lúc nào, bất luận ở đâu...

“—————— Ye-jisan!!!!!!!!!!!!!!!!” Strauss