“... Sao rồi, Yuu-chan? Mấy món này có thấy hợp khẩu vị không?”
“Ừ! Subarashī (Thật tuyệt vời)! Đây đều là do Ye-chan tự làm đó sao?” Chẳng thèm để ý một chút nào tới tướng ăn của mình, Yuuma nhỏ cứ như là đang nuốt trái táo mà liên tục nhét đồ ăn vào trong miệng; Đồng thời, cô bé cũng không quên dùng ánh mắt sùng bái để nhìn Ye Jian.
“Ừ! Đều là tác phẩm tâm huyết của anh. Tại không biết khẩu vị của Yuu-chan ra sao nên anh quyết định nấu những món ngon nhất mà anh biết. Sao? Có thích không?”
“Thích! Thích! Ư ~! Oishī (ngon quá),lần đầu tiên em được ăn món ăn ngon đến như vậy! Um... Um...! Quả nhiên Ye-chan là số 1! Chơi bóng rổ cũng giỏi, kiss cũng giỏi, ngay cả nấu ăn cũng ngon như vậy! A... Ô ~~~.”
Vừa nói vừa ngốn ngấu nghiến, Yuuma nhỏ không ngừng mà nhét thức ăn vào trong miệng của mình, gương mặt của cô bé hiện lên vẻ hạnh phúc.
Có lẽ đây là lần đầu tiên mà Yuuma nhỏ ăn được nhiều đồ ăn như vậy suốt từ bé tới giờ, đồng thời cũng là lần đầu tiên cô bé được ăn ngon tới như vậy.
“Được rồi! Ăn từ từ thôi! Không có ai giành với em đâu! Coi chừng mắc nghẹn!” Thấy Yuuma nhỏ ăn ngấu nghiến tới như vậy, Ye Jian cười khuyên nhủ, sau đó cậu đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Yuu-chan! Chẳng lẽ em không tò mò là anh vào đây bằng cách nào sao?”
“Hong... Cân (không cần)! Hong... Cân (không cần)!” Vừa cố nhai đồ ăn, Yuuma nhỏ vừa cố trả lời câu hỏi của Ye Jian, “Em tin ánh trăng đã đưa Ye-chan tới phòng em, không phải chính anh đã nói là vậy sao?”
Thấy Yuuma nhỏ trả lời mình như vậy với nụ cười sang sảng, Ye Jian khẽ cười, trong lòng có chút cảm động.
Con bé này thật đúng là khéo hiểu lòng người, trong lòng có nhiều thắc mắc tới như vậy mà vẫn không hỏi câu nào, còn chủ động giải vây cho mình. Hẳn là vì không muốn mình phải khó xử đi?
Nghĩ vậy, Ye Jian khẽ đưa tay mà vuốt nhẹ cái đầu nhỏ của Yuuma rồi cười nói: “Anh còn chưa có lợi hại được tới như vậy. Nếu như anh mà có thể mượn ánh trăng để đi tới bất cứ nơi nào mà mình muốn như thế, vậy thì chẳng phải muốn đi đâu là đi sao?”
“Nhưng mà Ye-chan lợi hại như vậy, cho dù bây giờ không làm được thì nhất định mai mốt cũng sẽ làm được. Tới lúc đó Ye-chan nhớ đưa em đi chung nha ~~” Câu nói vui đùa thốt ra từ miệng của Yuuma nhỏ, đều này cho thấy là tâm trạng hiện giờ của cô bé đang rất tốt.
Lạc quan, sáng sủa, ấm áp, thanh thoát —— xem ra cô bé đã không còn cảm thấy u ám, lạc lõng và ngượng ngùng giống như hồi chiều.
“Ừ, nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ đưa Yuu-chan đi chung. Được rồi, khăn đây! Lấy khăn lau miệng đi! Thiệt tình, ăn chi mà vội như vậy? Nhìn em giống hệt như mèo hoa rồi đấy! Là ojou-sama thì phải có phong cách của ojou-sama chút chứ! Tướng ăn gì mà chẳng giống ojou-sama chút xíu nào hết vậy?” Đưa khăn tay cho Yuuma nhỏ, Ye Jian cười trêu ghẹo.
“Đó là lỗi của Ye-chan! Tại Ye-chan làm đồ ăn quá ngon, cho nên người ta mới nhịn không được!” Làm nũng! Yuuma nhỏ vậy mà lại biết làm nũng. Cô bé nũng nịu mà đổ lỗi lại cho Ye Jian, sau đó cô bé nhận lấy chiếc khăn tay mà Ye Jian đưa để lau sạch miệng của mình.
Đối với thái độ làm nũng có chút ăn vạ của Yuuma nhỏ, Ye Jian chỉ cười cười và thu dọn hộp cơm rồi đặt nó sang một bên. Biết làm nũng là chuyện tốt! Làm nũng vốn là quyền của bé gái. Bé gái mà không biết thậm chí không có cơ hội để làm nũng, vậy chẳng phải là quá đáng thương sao? Cho nên biết làm nũng là chuyện tốt.
“Ừ! Ừ! Là lỗi của anh! Thế nhưng mà Yuu-chan thích đúng không? À mà nói thật thì anh phải phí thời gian hết một lúc lâu thì mới tìm được nơi này, may mà còn không quá trễ, nếu không lỡ mà để cho Yuu-chan của chúng ta bị đói là không được rồi ~.”
“Ừ! Thật ~ sự ~ bất ~ ngờ, Ye-chan lại tìm được tới đây, còn tìm được phòng của em! Thật tuyệt... A? Ye-chan vào đây như vầy liệu có bị phát hiện không?” Đôi mắt to lúng liếng của Yuuma nhỏ bỗng nhiên lo lắng mà nhìn khắp bốn phía, âm thanh cũng hạ thấp xuống rất nhiều.
Giờ mới bắt đầu nghĩ tới việc này có phải là hơi muộn quá rồi không? Nếu như mà bị phát hiện thì những người kia đã tới đây từ lâu rồi. Còn chờ em ăn xong rồi mới tới?
Nhìn vẻ mặt cảnh giác và nhìn quanh quẩn xung quanh của Yuuma nhỏ, Ye Jian chỉ cảm thấy là con bé này thật quá moe! Tại sao lại có thể moe tới như vậy?
Về phần có bị phát hiện hay không thì Ye Jian hoàn toàn không lo lắng, bởi vì từ lúc mới bắt đầu xâm nhập vào đây thì cậu đã dùng kết giới để bao bọc toàn bộ căn phòng lại rồi. Chỉ đơn giản là một cái ‘bước nhảy không gian + kết giới cách âm vô hình’, mọi chuyện giải quyết! Thật quá đơn giản, búng tay một cái là xong.
“Yên tâm đi! Không có chuyện đó đâu! Nếu như mà bị phát hiện thì người ta đã tới từ lâu rồi. Mà nhắc mới nhớ, thân phận ojou-sama (đại tiểu thư) của Yuu- chan thật đúng là hơi ‘lớn’ quá nha. Ở trong tòa lâu đài to tới như vậy, nếu như mà để người khác biết thì phỏng chừng là sẽ hâm mộ chết.”
“Thế nhưng mà ngoại trừ Ye-chan ra thì vẫn chưa ai được biết hết. Em không nói, cho nên Ye-chan cũng không được nói cho người khác nha ~.” Với vẻ mặt tinh nghịch, Yuuma nhỏ híp mắt lại, vừa nói vừa đá lông nheo một cái với Ye Jian.
Mặc dù biết là Yuuma nhỏ thực ra cũng chẳng để ý tới việc bị người khác biết, thái độ của cô bé đã nói cho cậu biết điều đó. Thế nhưng Ye Jian vẫn nghiêm túc biểu thị rằng mình sẽ không chủ động tiết lộ nếu như không được sự cho phép của Yuuma.
“Mà, em cũng không phải là ojou-sama thật. Những thứ này đều không phải là của em, em cũng chỉ đang ở tạm trong này thôi.” Nói tới đây, nụ cười của Yuuma nhỏ trở nên hơi ảm đạm.
“Ở tạm? A ~ đúng! Hồi trước em có nói là mình chỉ đang sống trong nhà họ hàng, nhưng mà, vậy không phải tốt hơn sao?”
“Ôi chao ~?” Không hiểu được là Ye Jian đang có ý gì, gương mặt của Yuuma nhỏ có chút ngốc moe.
Thấy gương mặt của Yuuma nhỏ hiện đầy vẻ kinh ngạc, Ye Jian chỉ cười xấu xa rồi nói với cô bé: “Hà hà, nếu như ở nhà, vậy thì chẳng phải là sẽ bị ba mẹ trông coi suốt từ sáng tới tối sao? Thế nhưng nếu ở trong nhà hàng xóm vậy thì không cần phải sợ rồi. Chỉ cần không phá phách với làm gì quá đáng thì muốn làm gì mà không được? Nhất là trong một lâu đài lớn như vầy, có thể tùy tiện sai bảo các người hầu làm cái này, làm cái kia; Để cho bọn họ giúp mình làm những điều mình không làm được. Dù sao thì em cũng là ojou-sama, dù không hoàn toàn nhưng ít nhất cũng được một nửa, đúng không? Nếu như mà bọn họ không nghe lời, vậy thì đi cáo trạng hoặc giả vờ giận dỗi một chút là bọn họ sẽ phải nghe lời thôi.”
“...!” Dường như là bị cách nói của Ye Jian làm cho kinh sợ, Yuuma nhỏ mở to hai mắt với vẻ bất khả tư nghị, trông ngốc manh vô cùng.
Là một cô bé ngoan, Yuuma nhỏ chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Từ xưa tới giờ, cô bé vẫn luôn tự xem mình là một công cụ, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới việc mình có thể làm như thế.
Thế nhưng bây giờ, sau khi tâm hồn đã bị Ye Jian tóm gọn và bị cậu tô sắc thái của mình lên, đồng thời lúc này còn bị Ye Jian dạy hư như vậy, Yuuma nhỏ còn có thể sống một cuộc sống bình lặng ngàn ngày như một giống trước đó nữa không?
“Từ trước tới giờ, Yuu-chan vẫn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này sao? Ầy, vậy thì tiếc quá, rõ ràng có điều kiện tốt như vậy. Nếu anh mà là em thì anh đã sớm làm đủ mọi chuyện mà mình thích rồi, nói không chừng còn có thể đem toàn bộ người hầu trong lâu đài huấn luyện thành người hầu chỉ biết nghe lệnh của anh. Tới lúc đó thì, hà hà, coi như chủ nhân thật sự của lâu đài có muốn cấm anh làm gì thì cũng không được. Mọi người trong lâu đài đều nghe lệnh của anh hết thì muốn làm gì mà không được? Coi như không làm chuyện lớn thì cũng có thể lén lút làm chuyện nhỏ nha, ví dụ như nhờ làm bài giùm, hoặc để họ bao che cho mình rồi lén đi chơi, v... V...”
Giống như một quái thúc thúc đang tìm cách dụ dỗ tiểu loli, Ye Jian đang không ngừng tiêm nhiễm những tư tưởng xấu xa của mình vào trong cái đầu thuần khiết của Yuuma nhỏ.
“Thật... Thật sự? Làm như vậy... Có được không?”
Bởi vì lúc trước Yuuma nhỏ chưa từng có cái gọi là ‘tư tưởng cá nhân’, cô bé chỉ xem mình như một công cụ, vì vậy cô bé chưa bao giờ nghĩ tới việc này. Thế nhưng bây giờ, khi đã bắt đầu có cái gọi là tư tưởng cá nhân, lại còn bị Ye Jian chủ động khơi gợi lên như vậy, Yuuma nhỏ bắt đầu nghĩ tới việc mà mình vốn chưa bao giờ nghĩ tới trước đó.
Bất quá, bởi vì làm bé ngoan lâu rồi, cho nên Yuuma nhỏ không có kinh nghiệm để làm một đứa trẻ hư. Dù cảm thấy rằng điều Ye Jian mà vừa nói, có lẽ mình cũng có thể làm được, thế nhưng cô bé lại cảm thấy không biết phải làm sao bây giờ, cũng không tự tin là mình có thể làm nổi.
“Yên tâm! Có anh ở đây! Chỉ cần Yuu-chan tin tưởng anh, vậy thì em nhất định sẽ làm được. Về sau Yuu-chan phải xem mình là chủ nhân chân chính của bọn họ, không ai được phản kháng. Nếu như có người dám phản kháng, vậy thì uy hiếp bọn họ, thậm chí là phạt bọn họ luôn.”
“Phạt... Phạt sao? Muốn phạt sao?”
Cái chuyện này, hình như đã bắt đầu đi quá xa rồi, thật vượt quá sức tưởng tượng. Thế nhưng mà sau khi nghĩ kỹ lại, trong lòng của Yuuma nhỏ dường như bắt đầu cảm thấy rất là phấn khích với chuyện này.
Ầy, xem ra cô bé thuần khiết của chúng ta bắt đầu bị Ye Jian dạy hư rồi.
“Đúng! Không nghe lời thì phải phạt. Là chủ nhân nhỏ của lâu đài này, ai có quyền phản kháng em? Bọn họ chỉ là người hầu thôi! Nếu như mấy đứa người ở đó lỳ lợm quá, vậy thì cứ việc phạt nặng thẳng tay. Phạt tới khi bọn họ nghe lời thì thôi. Còn nếu như không nghe lời nữa, vậy thì đuổi kẻ đó ra khỏi lâu đài.”
“Đuổi... Đuổi đi sao?” Hơi giật mình, Yuuma nhỏ cái hiểu cái không mà khẽ nỉ non, sau đó, cô bé hơi thận trọng mà hỏi lại: “Thế nhưng mà phải phạt như thế nào? Bọn họ là người lớn, còn em lại là con nít...”
“Không phải còn có anh ở đây sao? Mai mốt mỗi tối, anh sẽ đều tới phòng của Yuu-chan để chỉ bảo cho Yuu-chan biết. Nói về cách trừng phạt người khác thì tuyệt đối là không còn ai giỏi hơn anh. Hừ hừ, không phải Yuu-chan nói là hè này của mình sắp bị gia sư chiếm dụng mất sao? Nếu vậy thì dùng gia sư đó để thực hành phương pháp mà anh dạy cho em. Nhớ! Em tuyệt đối không được sợ hãi, càng không được lùi bước, phải cứng rắn, ngang ngược với mạnh mẽ lên. Đây là bí quyết!”
“Không được... Sợ sao?”
Bởi vì toàn bộ con tim đều đã in lên dấu ấn và đã bị nhuộm đầy với màu sắc của Ye Jian, cho nên Yuuma nhỏ tin Ye Jian còn hơn tin chính bản thân mình. Vì thế, mặc dù trong lòng vẫn còn rất e ngại, thế nhưng cô bé vẫn ‘dũng cảm’ mà tiến tới để làm theo lời ‘chỉ bảo’ của Ye Jian. Strauss