Chương 1256: Theo Ánh Trăng Mà Đến

Đặc khu Ma Tộc, đảo Itogami, trong một khu rừng thuộc ngọn núi nằm sau lưng của học viện Saikai, có xây một tu viện khá là mộc mạc.

Nhìn từ bên ngoài thì đây có vẻ như chỉ là một tu viện bình thường, thế nhưng sự thực thì đây lại là một tu viện được thành lập bởi một nhà giả kim vô cùng nổi tiếng.

Tu viện này được chia ra làm hai phần, một phần bao gồm nhà thờ và ký túc xá dành cho những người thường, còn một phần khác là khu vực phòng ở của những người thuộc thế giới ngầm đang sống trong tu viện. ‘Ngầm’ ở đây là chỉ thế giới phép thuật mà không phải là những thứ như là xã hội đen.

Căn phòng nằm ở tận trong cùng của hậu viện, cũng là một căn phòng như thế, nó thuộc về một người thuộc thế giới ngầm. Cũng vì thế mà nơi đây nghiêm cấm tất cả những người được xem là ‘bình thường’ bước vào, thậm chí là tiếp cận cũng không được.

Căn phòng này là một căn phòng thí nghiệm riêng, chủ nhân của nó là một nhà giả kim trẻ tuổi. Trong tu viện này, người biết được sự thật này cũng không nhiều, ngoại trừ viện trưởng của tu viện ra thì cũng chỉ có một vài sơ khác trong tu viện là biết được đôi chút.

Về thân phận của nhà giả kim trẻ tuổi hiện đang là chủ nhân của căn phòng thì, hắn là học trò của nhà giả kim vĩ đại đã lập ra tu viện này. Nhà giả kim vĩ đại đó là người đã lập ra tu viện này, và hiện vẫn đang là viện trường của tu viện.

Về các nhà giả kim thì họ có thể xem như là một loại ‘linh năng giả’. Khác với võ thuật gia, áo thuật sư, và các esper; Những nhà giả kim là những nhà nghiên cứu chuyên nghiệp, và lĩnh vực nghiên cứu của họ là lĩnh vực hóa học. Họ là các chuyên gia trong việc điều khiển sự cấu thành của vật chất, là những kẻ có thể biến đá thành vàng.

Là những nhà nghiên cứu chuyên nghiệp, những nhà giả kim không theo đuổi sức mạnh như các linh năng giả khác, thứ họ theo đuổi chỉ có tri thức, hoặc nên nói là họ theo đuổi việc tìm tòi cùng học hỏi và khám phá ra chân lý, để rồi từ đó đạt tới chân lý vĩnh hằng.

Truy tìm sự huyền bí của sinh mệnh, để cho nhân loại vượt qua giới hạn của bản thân, rồi xâm nhập vào trong lĩnh vực của thần. Đối với những nhà giả kim thì đây chính là đeo đuổi suốt đời của họ.

Nói ngắn gọn, họ muốn dùng thân thể của phàm nhân mà đạt tới cảnh giới vĩnh hằng bất diệt của thần, họ muốn trở thành một ‘người’ có sự sống vĩnh hằng bất diệt.

Chỉ là, từ xưa tới nay, người có thể hoàn thành được mục tiêu này cũng chỉ có duy nhất một người, đó chính là nhà giả kim vĩ đại nhất của thế giới. Tên của nàng gọi là —— Nina • Adelard.

Là một nhà giả kim cổ xưa đã sống hơn 270 năm, đồng thời cũng là người đã sáng tạo ra kỳ tích tưởng chừng như không thể làm nổi, Nina • Adelard sở hữu một sự sống vĩnh hằng. Hiện giờ thì nàng đang là viện trưởng của tu viện được xây trong khu rừng nằm sau lưng của học viện Saikai, đồng thời cũng là đạo sư của nhà giả kim trẻ tuổi mà chúng ta đã nhắc tới trước đó.

Có thể bái sư và trở thành môn sinh của một nhà giả kim vĩ đại như thế, hẳn là ai cũng sẽ cảm thấy vinh quang và may mắn chứ? Nếu như có thể kế thừa được tri thức về giả kim của Nina, từ đó đạt tới cảnh giới để mở [ Cánh Cửa Chân Lý ], vậy thì việc đạt tới lĩnh vực của thần cũng chỉ là chuyện nằm trong tầm tay, việc lấy được sự sống vĩnh hằng càng không phải là mộng tưởng.

Nếu như có thể trở thành môn sinh của Nina • Adelard thì đây chắc chắn sẽ là suy nghĩ của tuyệt đại đa số các nhà giả kim, và hiển nhiên là, nhà giả kim trẻ tuổi được nhắc tới cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng, khác với những môn sinh có tư tưởng đơn thuần khác, nhà giả kim trẻ này có lối suy nghĩ khác khá đặc biệt.

Hắn sở dĩ có thể trở thành môn sinh của Nina • Adelard, không phải là vì thiên phú của bản thân, cũng không phải là vì hắn có tài năng gì xuất chúng. Nhà giả kim vĩ đại Nina • Adelard chỉ nhận lấy hắn vì lòng trắc ẩn mà thôi, sau khi nhìn thấy được ‘kiệt tác’ của hắn.

Như đã nhắc tới trước đó, cũng giống với những nhà giả kim khác, hắn cũng muốn có được ‘sự sống vĩnh hằng’ từ việc trở thành môn sinh của Nina • Adelard. Chỉ là, cách mà hắn muốn dùng để nhận được sự sống vĩnh hằng thì lại rất là... Khác.

Cơ hội, là vật báu chỉ dành riêng cho những người có chuẩn bị trước. Với ý nghĩ như vậy, hắn đã chuẩn bị cho điều này từ rất lâu, và ‘kiệt tác’ của hắn chính là sự chuẩn bị của hắn. Nó chính là mấu chốt để hắn có thể cướp được ‘sự sống vĩnh hằng’.

Đúng! Chính là ‘cướp’! Không giống với những môn sinh khác, mục tiêu của hắn chưa bao giờ là vì nhắm tới [ Cánh Cửa Chân Lý ], hắn chỉ muốn cướp lấy sự ‘vĩnh hằng’ từ người thầy đang giáo dục mình mà thôi.

Không phải là lòng dạ độc ác, cũng không phải là âm mưu từ trước, càng không phải là lấy oán trả ơn. Hắn chỉ là đang ‘làm’ như vậy, đơn thuần là ‘làm’ như vậy, không phải vì bất cứ tham vọng, dục vọng, hay mục đích nào. Hắn chỉ làm vậy, thế thôi, chẳng vì mục đích gì.

Hắn là một người rất đơn thuần. Không có quá khứ, không có tương lai, không có hiện tại, tâm linh của hắn đơn thuần tựa như một tờ giấy trắng. Vì thế, để bù đắp cho tâm linh vốn chẳng có gì của mình, hắn đã xem mục tiêu chung cực của các nhà giả kim là mục tiêu để sinh tồn của bản thân.

Ngoài ra, bởi vì hắn rất đơn thuần, cho nên cách hắn nhìn sự việc cũng rất khác so với những người khác. Hắn, rất khách quan.

Không có tình cảm, cũng không có tư dục, cho nên khách quan. Hắn hiểu rõ ràng rằng trên đời này, người duy nhất có tài đức để có thể tự mình mở [ Cánh Cửa Chân Lý ] ra, rồi nhận được sự vĩnh hằng, cũng chỉ có thầy của mình.

Hắn biết chắc chắn điều đó. Đây là việc không thể nghi ngờ. Bởi vì đối với con người, việc dùng tài năng của bản thân để tự mình mở [ Cánh Cửa Chân Lý ] vốn đã là một việc không tưởng. Ngay cả thầy của hắn, sở dĩ có thể đạt tới cảnh giới đó cũng chỉ là vì thân thể của nàng mà thôi. Nàng có một thân thể có một không hai trên đời ẩn chứa sự ‘vĩnh hằng’.

Cướp lấy! Cướp lấy! Dùng mọi giá để cướp lấy ‘thân thể’ vĩnh hằng đó.

Đây là toàn bộ tâm linh của hắn, là giá trị tồn tại của nhà giả kim trẻ tuổi có tên là ‘Amatsuka Kō’.

“... Hoàn thành! Chương 4 của Luyện kim thuật!”

Sau cánh cửa phòng đang đóng chặt, tiếng kêu vui sướng của một nhà giả kim trẻ gọi là ‘Amatsuka Kō’ vang lên; Thế nhưng rất nhanh sau đó, giọng nói đó bỗng trở nên trầm thấp.

“Nếu vậy, mình đã có tư cách để được tiếp xúc với máu của hiền giả? Sư phụ, xin hãy chờ. Học trò nhất định sẽ giải thoát cho ngài khỏi ngục tù của sự ‘vĩnh hằng’ đó. Nỗi ‘đau khổ’ đó, học trò sẽ thừa nhận thay người. Tính mạng vĩnh hằng bất diệt...” ..

“Ojou-sama, tại sao người lại không ăn cơm chiều? Người như vậy sẽ khiến chúng em cảm thấy rất khó xử.” Trong một căn phòng thuộc một lâu đài nằm sâu trong rừng, nữ bộc homunculus đang dùng giọng nói vô cảm để tiến hành khuyên bảo tiểu thư của mình.

Nhìn bữa tối phong phú được sắp xếp vô cùng hợp lý đặt trên chiếc xe đẩy thức ăn ở trước mặt, Yuuma nhỏ nói với thái độ dửng dưng: “Người ta không đói... Được rồi! Cứ để ở đó trước đi, chờ tới khi đói thì ta sẽ ăn.”. Nói xong, cô bé đi thẳng về phòng của mình.

“Ojou-sa...”

“Ta cần nghỉ ngơi. Ngày mai ta còn phải bắt đầu chương trình học môn vật lý, nếu không nghỉ tốt để dưỡng sức thì hiệu suất học của ngày mai sẽ giảm xuống.”

Quả nhiên, lời này vừa nói xong thì nữ hầu homunculus đã ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.

Sống cùng với các nữ hầu homunculus nhiều năm như vậy, Yuuma nhỏ đã sớm hiểu rõ con tim máy móc của các nàng, chỉ cần có thể dùng các sự việc có tính ưu tiên cao hơn để làm cớ một cách hợp lý thì việc điều khiển bọn họ thật sự rất đơn giản. Chỉ là trước giờ, cô bé chưa từng làm vậy; Hôm nay là lần đầu tiên

Lúc trước, cô bé sở dĩ không làm vậy là bởi vì cô bé chưa từng có thứ thuộc về ‘mình’. Không có dục vọng, không có khát vọng, không có ước mơ, lòng của cô bé trống rỗng và mê mang. Nếu đã chẳng có gì hết, vậy thì cần gì cãi lời những nữ hầu ‘trung thành’ và ‘tận tâm’ này? Cô bé bỏ mặc cho các nữ hầu chăm sóc mình và nghe theo sự sắp xếp của họ như một con rối.

Thế nhưng, hôm nay đã khác. Sau lần gặp mặt ngày hôm nay, con tim vốn chỉ toàn là màu xám tro và trống rỗng của Yuuma nhỏ đã có thêm những sắc thái mới.

Mặc dù rằng lúc này, nếu loại bỏ sứ mạng của bản thân ra, cô bé vẫn còn rất mơ hồ về giá trị và ý nghĩa tồn tại của bản thân, thế nhưng tối thiểu thì cũng đã không còn là trống rỗng như trước, mà chỉ là mơ hồ.

Cô bé đã có động lực để sống tiếp. Đã không còn là một công cụ chẳng có chỗ để đi, chẳng có ai cần mình, và khi chết thì mọi thứ về mình sẽ hoàn toàn chìm vào quên lãng nữa; Đã không còn là như vậy nữa. Tất cả những thứ từng khiến cho cô bé mê mang và sợ hãi, giờ đã bị một bóng hình anh tuấn có màu tím bạc thay thế.

Một hi vọng chẳng đáng để gọi là ước mơ, thế nhưng lại chiếu sáng con đường vốn chìm trong bóng tối của Yuuma nhỏ.

Vì thế, cô bé dần thay đổi.

Đã không còn là một con rối, một sự sống nhân tạo, một công cụ tồn tại chỉ để hoàn thành ‘sứ mệnh’ nữa.

Tối thiểu, cô bé muốn được nói chuyện cùng với người đó một lần nữa, muốn lại một lần nữa được ôm trong vòng tay kia, muốn được kiss cùng với người đó một lần nữa.

Đây là mong ước sao?

Lẳng lặng ngồi trên chiếc giường lớn được trang trí vô cùng hoa lệ, Yuuma nhỏ ôm đầu gối, gương mặt nhỏ đáng yêu hiện lên một nụ cười ngây ngô khác hẳn với sự chết lặng ngày xưa.

“Ye-chan ~.”

Khẽ nỉ non, cô bé nắm thật chặt sợi dây chuyền màu bạc mình đang đeo trên cổ, ánh mắt trở nên có chút mê ly.

Ánh trăng theo cửa sổ hắt vào trong căn phòng, khiến cho căn phòng được dát lên ánh ngân huy tĩnh lặng, nên thơ nhưng rực rỡ.

Đêm nay, sẽ là một đêm với đầy những giấc mơ đẹp chứ?

Chỉ là, trước đó thì ————

“Hey! Yuu-chan. Em vừa gọi anh sao?”

Âm thanh quen thuộc vọng vào tai, khiến Yuuma nhỏ run lên.

Với ánh mắt không thể nào tin nổi, xen lẫn đôi chút khát vọng, cô bé từ từ quay đầu lại mà nhìn về phía nơi phát ra âm thanh; Và bên bệ cửa sổ, dưới ánh trăng tròn của đêm, một bóng hình anh tuấn dường như đang tỏa ra ánh quang huy đang đứng đó mà nhìn cô bé với một nụ cười.

Hoàng tử, không, người đó hoàn mỹ còn hơn cả hoàng tử. Lúc này, bên cạnh cửa sổ với ánh trăng bạc đang hắt vào, người đó đang nở một nụ cười tủm tỉm mà nhìn cô bé.

“Làm... Làm sao anh lại vào được đây?”

“Hử? Đương nhiên là ánh trăng đã đưa anh tới đây rồi, Yuu-chan. Đúng rồi, không biết Yuu-chan có nhớ lời của anh mà ăn cơm chiều đàng hoàng không?” Giơ hộp bento giản dị được gói lại một cách tinh mỹ mà mình đang cầm trong tay lên, thiếu niên cười nói với Yuuma nhỏ.

Hộp bentou kia có vẻ ngoài giản dị mà tinh mỹ, nhìn nó trông như một hòm báu được cất trong kho tàng của quốc vương, khiến cho rất nhiều người đều sẽ tập trung chú ý tới nó mà không chú ý tới người đang cầm nó. Thế nhưng lúc này, trong mắt của Yuuma nhỏ đã chẳng còn lại gì khác ngoài bóng hình kia.

Ngơ ngác mà nhìn bóng hình anh tuấn đang cười tủm tỉm trước mắt, ánh mắt của thiếu nữ trở nên mê ly; Dưới ánh trăng, hình bóng của thiếu niên lại một lần nữa khắc vào trong con tim vốn ngây ngô nhưng trống rỗng của thiếu nữ. Strauss