“... Asagi sao? Cái tên hơi bình thường một chút, nhưng nghe cũng không tệ!”
“Cũng tốt hơn so với anh rồi, đồ ác ma. Dùng vấn đề tiền bạc để ăn hiếp học sinh tiểu học, trên đời này có loại giáo viên nào tồi tệ như anh không? Anh tuyệt đối là thứ giáo viên tồi tệ nhất thế giới.”
Chà, coi bộ hoàn toàn bị ghét rồi.
Chỉ là Ye Jian không để tâm, cậu chỉ giữ nguyên nụ cười của mình. Sau đó, tranh thủ lúc Asagi nhỏ còn chưa kịp phản ứng, cậu vươn tay và xoa xoa đầu của cô bé vài cái.
“Được rồi! Được rồi! Tôi là ác ma. Thế nhưng mà cô bé cũng nên học cách ăn mặc đi! Là bé gái thì phải học được cách trang điểm cho mình một chút, vậy thì mới đáng yêu. Cho dù là còn học tiểu học thì cũng phải biết cách ăn diện một chút chứ?”
Bị Ye Jian xoa đầu đột ngột, Asagi nhỏ hơi cứng người ra một tí, sau đó, cô bé thất kinh mà hô to: “—— ba, baka! Ai... Ai cho phép anh xoa đầu của tôi!”
Vội vàng trốn khỏi ma thủ của Ye Jian, Asagi nhỏ tức giận mà trừng mắt với Ye Jian một cái, rồi đột nhiên cô bé hất chiếc đuôi ngựa của mình lên và nhảy xuống khỏi ghế và co giò chạy mất hút.
“Baka! Daibaka! Ngoan ngoãn mà ở lại đó trả tiền đi! Ha Ha!”
Tiếng cười đắc ý như vừa trả được thù của Asagi nhỏ vang lên ở cách đó không xa. Nghe được tiếng cười đắc ý non nớt kia, Ye Jian dở khóc dở cười mà nhìn về phía đống thức ăn chỉ còn dư lại chén dĩa ở trước mắt.
“Con bé này, hóa ra khi còn bé lại là như vậy...”
Lắc đầu, Ye Jian tiện tay đưa tấm card của mình cho phục vụ viên và tính tiền, sau đó cậu lại tiếp tục đi về phía phòng thay đồ ở hướng cánh Bắc, cũng là khu D.
“Bất quá cũng thật đúng là có duyên, lại có thể gặp được con bé ở chỗ này. Mình nhớ là Kanon-chan cũng cùng tuổi với con bé, vậy tức là con bé cũng sắp lên trung học rồi? Hà, tới lúc đó thì thật không biết là con bé sẽ ra sao? Ha ha, thật muốn biết phản ứng của con bé khi biết là sẽ phải ở chung trường với mình.”
Nghĩ tới đây, Ye Jian cũng cảm thấy có chút buồn cười, tới lúc đó phỏng chừng là sẽ thú vị lắm. Nếu như Asagi sau khi tốt nghiệp tiểu học xong và chuyển tới học viên Saikai để học tiếp cấp hai mà biết được là mình đang dạy ở đây, thật không biết là con bé sẽ có phản ứng gì. Chắc là thú vị lắm đây?
“Bất quá cũng thật đáng tiếc. Tại sao học viên Saikai lại không có trường tiểu học nhỉ?”
Nếu như mà có cả trường tiểu học, vậy thì phỏng chừng là mình sẽ có nhiều cơ hội để tiếp xúc với con bé hơn. Nhìn cái phản ứng quỷ linh tinh quái mà lại dày đặc khí chất của ông cụ non của con bé, nếu mà trêu chọc con bé hẳn sẽ vui lắm. Hà, vừa bồi dưỡng cảm tình từ lúc bé, lại có thể vừa trêu chọc con bé để giải buồn, cái chuyện tốt như vậy đi đâu mà kiếm?
“A ~~~! Mau! Mau nhìn kìa! Thật đẹp trai! Người kia thật đẹp trai, cứ y như hoàng tử vậy!”
Đột nhiên, bên tai lại vang lên giọng nói của một cô gái khiến cho nụ cười vốn có chút vui vẻ của Ye Jian lại trở nên bất đắc dĩ. Lại nữa rồi! Xem ra đẹp trai quá thì có đôi lúc cũng thật bất tiện. (“Nghe thật muốn tẩn cho cái tên này một chầu!”)
Vội vàng tăng tốc để né tránh các cô gái đang có ý muốn tiếp cận mình, Ye Jian nhanh chóng đi tới khu vực cổng phía bắc. Trên đường không xảy ra thêm bất ngờ nào khác, cậu nhanh chóng đi tới trước khu vực phòng thay đồ có khắc một chữ ‘D’ rất lớn ở trên.
Nhìn theo quy mô thì phòng thay đồ này thật sự khá là lớn, tối thiểu cũng phải lớn hơn những phòng thay đồ ở các công viên nước khác tới gấp đôi, và độ lớn của mỗi phòng có thể khiến cho bốn người cùng thay đồ một lúc cũng được.
Về cấu tạo thì cơ bản vẫn là nam trái, nữ phải; Ở trung gian thì là một tủ giày rất lớn; Ngoài ra thì hành lang hai bên còn gắn rất nhiều camera.
Ở khu vực hành lang bên ngoài này, camera có mặt ở khắp nơi, hầu như có thể chắc chắn được rằng nếu như không có năng lực đặc biệt để tàng hình thì không ai có thể vào được khu vực thay đồ bên trong mà không bị camera phát hiện, không, thậm chí cho dù có tàng hình đi nữa thì cũng vẫn sẽ bị phát hiện, bởi vì đây là đảo Itogami, biện pháp để phòng vệ những kẻ có năng lực như thế rất là nhiều. Cho nên không ai có thể đi qua hành lang này mà không bị phát hiện, trừ khi kẻ đó có đẳng cấp ngang ngửa với Natsuki-chan trở lên.
Bất quá, nếu như đã đi qua được khu vực hành lang này rồi thì bên trong sẽ không còn những thiết bị giám sát đặc biệt nữa, tối đa cũng chỉ có vài chiếc camera dọc hành lang trong mà thôi. Sau khi qua hành lang trong thì sẽ tới khu vực phòng thay đồ, cũng là khu vực mà tên trộm đồ lót nữ kia thường gây án.
“Cũng không nhất thiết là phải trốn, bởi vì hắn hoàn toàn có thể quang minh chính đại mà bước qua hành lang rồi sau đó mới dùng năng lực của mình để đột nhập vào phòng thay đồ nữ. Cũng có thể bản thân của đối phương là nữ, nhưng mà trên tư liệu có nói là tất cả các nữ tính có bước vào phòng thay đồ nữ, khi mà mấy vụ án trước xảy ra, đều đã bị điều tra. Kết quả là tâm lý của họ không có dị thường gì, cũng không có dấu vết chứng tỏ là bọn họ có liên quan tới việc trộm cắp. Vậy thì tạm thời khoanh vùng tội phạm là nam tính đi.”
Nghĩ thầm, Ye Jian tạm hạ quyết định.
Giờ việc cần làm là bắt tội phạm, nếu vậy thì cậu phải giám sát được việc ra vào của phòng thay đồ nữ. Trực tiếp tiến vào phòng thay đồ nữ, đối với cậu cũng không phải là vấn đề gì, cậu hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa bắt tội phạm để chứng minh, thế nhưng lỡ như tạo thành tin đồn không hay gì đó thì cũng không tốt.
Dùng năng lực hoặc chú thuật để tàng hình và nấp vào trong đó thì cũng được, bất quá như vậy thì thật quá ngu, chẳng lẽ cậu phải ngồi mà chờ luôn ở trong đó hay sao? Vậy thì cậu có khác gì cái tên biến thái kia đâu? Còn tốn thời gian nữa.
Chỉ là giám sát thôi, cũng không phải là việc gì lớn, cậu có cả khối cách tốt hơn là tự mình giám thị nhiều. Người thường còn biết dùng camera để giám sát, chẳng lẽ cậu không biết?
Nghĩ vậy, Ye Jian trực tiếp giơ tay và tạo ra một ma pháp trận ẩn hình cực nhỏ ngay trước khu vực ra vào của phòng thay đồ nữ. Để phòng hờ, cậu còn tạo ra thêm một vài ma pháp trận ẩn hình khác ở khu vực cửa sổ của phòng thay đồ.
“Xong rồi! Giờ chỉ còn ngồi chờ sung rụng thôi!”
Chỉ cần ma pháp trận còn vận chuyển, vậy thì cậu có thể giám sát được mọi đối tượng ra vào khu vực phòng thay đồ nữ. Với trình độ pháp thuật của cậu hiện giờ, cậu dám chắc là không ai có thể phát hiện ra được tung tích của ma pháp trận, cho dù có là Natsuki-chan đi nữa thì cũng không được, trừ khi là cậu cố ý.
Với những ma pháp trận này, cậu có thể biết được là đã có những ai ra vào khu vực phòng thay đồ, là nam hay nữ, độ tuổi bao nhiêu. Năng lực giám sát của nó tốt hơn và toàn diện hơn những chiếc camera ngoài kia tới những mấy ngàn lần, coi như kẻ đột nhập vào đây có là esper có năng lực ẩn hình thì cũng đừng hòng thoát.
“Bất quá, để phòng ngừa, chi bằng ghé qua các phòng thay đồ khác luôn!”
Dù sao thì giờ cũng đang rảnh không có việc gì làm: Kanon-chan thì đã có các học sinh khác mang theo rồi, Natsuki-chan thì phỏng chừng là còn đang trao đổi với Akatsuki Mimori, còn về phần Asagi-chan thì cũng chỉ mới quen, cũng không tiện để thân cận quá.
Cho nên, nhàn rỗi không có việc gì làm, còn không bằng đi dạo quanh công viên nước này một chút, tiện thể ghé qua các phòng thay đồ khác luôn.
Thú thực là mặc dù hiện giờ, cậu rất muốn được chơi cùng với Kanon-chan, thế nhưng cậu cũng biết là cậu không thể chơi được. Không phải là chơi không được, nhưng mà phỏng chừng là sẽ không thể chơi một cách thoải mái. Nếu muốn chơi thì cũng phải tóm cổ được cái tên trộm đồ lót kia trước đã, rồi sau đó muốn chơi gì thì chơi.
Cậu cũng không muốn đang chơi vui cùng với Kanon-chan thì cái tên trộm kia đột nhiên thò đầu ra và trộm vài bộ đồ lót, rồi cậu lại phải đi để xử lý, tới lúc đó cậu sẽ rất khó xử. Mặc dù cậu biết rằng Kanon-chan thiện lương sẽ không để ý, thế nhưng mà cậu không thích điều đó xảy ra. Nếu đã chơi, vậy thì phải chơi cho thoải mái mới được.
“... Đây là khu B rồi, vậy thì chỉ còn thừa khu A nữa thôi. Làm xong thì việc cần làm sau đó cũng chỉ có ngồi chờ.”
Sau khi tới cổng Nam và bố trí ma pháp trận xong, Ye Jian chuẩn bị chuyển hướng đi về phía khu A để làm nốt phần còn lại. Thế nhưng đột nhiên, cậu còn chưa đi được vài bước thì ma pháp trận ở khu D đã phản hồi cho cậu một vài tin tức khác thường.
“Hà, coi bộ không cần phải tới khu A nữa rồi. Cái tên trộm này thật đúng là to gan, tần suất gây án cao tới như vậy, mới có hơn mấy tiếng mà đã dám gây án thêm lần nữa. Bất quá cũng tốt, đỡ mất công phải chờ lâu thêm. Hừ hừ, làm ta phải lãng phí hơn một tiếng đồng hồ vui chơi cùng với Kanon-chan để bắt người, để ta xem rốt cục mặt mũi của ngươi như thế nào.”
Đi tới một góc tối không người, Ye Jian trực tiếp khởi động Gift [ Thời Không ] và xuất hiện ở khu D. Dùng một phép ẩn thân đơn giản để che đậy sự tồn tại của mình, Ye Jian nghênh ngang mà bước vào trong phòng thay đồ nữ.
Hành lang ở đây cũng khá tương tự với hành lang bên ngoài, cũng có cách xây dựng và phong cách kiến trúc thống nhất, đồng thời cũng có lắp khá nhiều camera.
Bởi vì quy mô của phòng thay đồ này lớn hơn những phòng thay đồ khác rất nhiều, vì thế nên độ dài của hành lang trong này cũng tăng lên. Bước nhanh trên khu vực hành lang trong, Ye Jian phải thừa nhận là hành lang này thật đúng là dài.
Đang đi, Ye Jian chợt nghĩ tới việc hình như đây là lần đầu tiên mà mình len lén bước vào trong phòng thay đồ nữ, cậu bỗng nhiên cảm thấy có chút gì đó là lạ. Bất quá vì bắt trộm, cậu cũng không cảm thấy xấu hổ gì, đại nghĩa lẫm nhiên mà bước vào.
Bước tới cuối hành lang, Ye Jian bước vào trong khu vực thay đồ của nữ. Không có xuân sắc mê người, không có hương khí bốn phía như cậu tưởng, mà chỉ có le que vài người đang thay đồ.
Nghĩ tới cũng đúng, dù sao thì lúc này vé chiều cũng đã hết từ sớm rồi, thời gian thay đồ cũng sớm qua, chỉ còn le que vài người mới đúng. Phỏng chừng là cái tên trộm đồ lót kia cũng nghĩ như vậy nên mới chọn thời điểm này để gây án đi?
Trong phòng cũng chỉ còn có vài cô gái, mặc dù nhìn thì cũng rất đẹp, thế nhưng Ye Jian thiếu gái đẹp sao? Vương phi của cậu có ai mà không phải là mỹ nhân tuyệt sắc chứ? Vì vậy, cậu chỉ hơi liếc sơ qua các cô gái một chút với ánh mắt thưởng thức rồi sau đó cậu lập tức bắn ánh mắt của mình về phía tên trộm vẫn đang tàng hình kia.
Hừ! Đúng là giấu thật kỹ, nếu như trên người hắn mà không có dấn ấn được ma pháp trận dán lên thì đúng là cậu có thể sẽ bỏ qua mất cái tên này. Nghĩ vậy, Ye Jian trực tiếp bung sức mạnh tinh thần của mình ra như một tấm lưới mà bao trùm lấy toàn bộ khu vực phòng thay đồ. Lúc này, coi như không cần tới dấu ấn của ma pháp trận thì cậu cũng có thể giám sát được mọi việc đang xảy ra trong khu vực thay quần áo.
‘Vẫn còn đang nấp, cái tên này đang muốn chờ cơ hội sao?’ Nhìn về nơi hẻo lánh nhất của căn phòng, Ye Jian nghĩ thầm. Ở đó, có một nam tính với vóc dáng gầy và nhỏ đang ẩn nấp.
Xem ra cái tên này đang muốn chờ tới khi trong phòng không có ai thì sẽ gây án, bất quá, cậu đã có mặt ở đây rồi thì cái tên này còn gây án được nữa sao? Strauss