Chương 1219: Làm Giả Mà Thành Thật

Buổi đêm của đảo Itogami là thời điểm mà đại đa số ma tộc bắt đầu xuất hành. Khác với nhân loại yêu thích làm việc vào buổi sáng, đại đa số ma tộc càng yêu thích xuất hành vào ban đêm. Dù sao so với ánh mặt trời khốc nhiệt của ban ngày thì sự yên ắng, tĩnh lặng, tăm tối và lạnh lẽo của đêm càng thêm hợp gu thẩm mỹ của ma tộc.

Đêm của đảo Itogami, là một quãng thời gian vô cùng tuyệt vời để vui chơi và tận hưởng đối với ma tộc. Họ có thể vừa tận hưởng được cái tăm tối và huyền bí của đêm, vừa có thể đón những cơn gió mát lồng lộng tới từ biển, lại có thể ngắm cảnh đêm tuyệt mỹ tạo nên từ ánh trăng và ánh đèn của thành phố, đồng thời cũng có thể tùy ý ăn uống và nhậu nhẹt. Dù có nhìn theo góc độ nào đi nữa thì đây quả thật là một cuộc sống sướng như tiên trên trời (đối với ma tộc).

Trên đảo Itogami, chỉ cần ma tộc không dùng ma lực, vậy thì ngoại trừ việc phải phối hợp nghiên cứu thì họ hoàn toàn được đối xử ngang ngửa với nhân loại. Đây là quy định tối căn bản không thể lay chuyển được của đảo Itogami, là lý do mà đảo Itogami tồn tại, nó chính là cơ sở căn bản nhất để đảm bảo việc nhân loại có thể sống chung với ma tộc một cách hòa bình, điều này đã được ghi rõ trong giao ước [ Thánh Vực ].

Cho nên nói chung vào đêm, chỉ cần ma tộc không chủ động sử dụng ma lực, vậy thì cho dù bọn họ có nhậu say bí tỉ rồi phá phách thì phương thức xử lý cao nhất cũng chỉ là phạt tiền và nói xin lỗi thôi, về điểm này thì ma tộc được đối xử giống như nhân loại.

Chỉ là tối nay có vẻ như không phải là một buổi tối yên ổn đối với rất nhiều người, ví dụ như Ye Jian, bởi vì cậu đang phải xử lý một đống rắc rối. Mặc dù chúng không khó, nhưng lại rất rườm rà.

Cũng may là hiện giờ, cậu cũng đã giải quyết gần xong mọi việc rồi. Chỉ cần giải quyết thêm vụ việc xảy ra trước mắt nữa thôi thì cậu có thể trở về nhà ngủ khỏe.

Bất quá, nhìn cảnh tượng đang diễn ra bên dưới, Ye Jian thật sự có chút im lặng. Tại sao cậu cảm thấy im lặng? Được rồi, chỉ cần nghe cái tiếng kêu cứu vừa không vang dội lại vừa khiến cho người ta cảm thấy không khỏe đang vang lên từ miệng của người phụ nữ mặc đồ trắng đang chạy trong một con hẻm nhỏ bên dưới là biết.

“... Ah ~~~ Cứu mạng! Cứu tôi với ~~~! Có ai cứu tôi không ~~~~?”

Cứ như là tiếng con nít đang kêu khi chơi trò cút bắt vậy, tiếng kêu cứu đang vang lên mang đầy vẻ lười biếng, thong dong, khiến cho người ta có cảm giác là nó chỉ đang kêu lên cho có chứ hoàn toàn không phải là thật. Không hề có một chút gấp gáp, khẩn trương hay sợ hãi nào ẩn chứa trong tiếng kêu cứu này.

“———— đứng lại cho ta! Con đàn bà thúi! Ta muốn xé xác ngươi! NGAOOOOOO ————————!!!!!!!!!”

Hoàn toàn trái ngược với người phụ nữ, tên người thú đang đuổi theo ở đằng sau thì lại đầy vẻ bạo ngược, điên cuồng, hung tàn, cùng với đói khát. Trông nó cứ như là một con thú đang phát điên vì bị bỏ đói quá lâu.

“Oa ~ a ~ a ~~ Đừng mà... Không nên... Cứu ~~~~”

Vẫn rất tùy ý và cũng rất lười biếng, tiếng kêu cứu lại vang lên.

Lạch cạch! Lạch cạch! Đây là tiếng giày cao gót đang gõ xuống mặt đất làm bằng thép bên dưới, nghe cũng rất chi là có nhịp và ung dung.

Trong con hẻm nhỏ u ám, đang diễn ra một đợt ‘đi săn’ đầy quái dị.

“Gừ... Con đàn bà đáng chết! NGAOOOOO ————————!!!”

Dường như là bị sự ung dung và lười biếng của người phụ nữ kích thích, con dã thú vốn táo bạo thì nay lại trở nên điên cuồng hơn. Nó phát ra tiếng gào thét rợn người.

Cơ thể bỗng trở nên to hơn. Toàn thân màu đen, tên người thú vừa biến hình trông như một con ác ma vừa bò ra từ địa ngục. Đôi mắt màu đỏ quạch cho thấy sự dữ tợn và khát máu của nó.

Quần áo bị căng nứt. Hiện giờ, tên người thú đã biến thành một con thú với cơ thể đầy lông có tông màu đen xám, thân hình của nó cao tới gần 4 mét.

Cái miệng với đầy những răng nanh sắc nhọn trắng ởn có thể cắn nát cả sắt thép nhe ra, con dã thú phát ra tiếng gầm rống.

ruyen cu “RỐNGGGGGGGGG —————— NGAOOOOOOO ———————————!!!!!”

Tiếng rống đi kèm với hơi thở tanh hôi của nó vang lên. Đấm ngực và gầm rú, tên thú nhân đầu sư tử giơ đôi móc vuốt sắc nhọn của mình lên và xé tan vòng bảo vệ bằng thép đang chắn trước mặt mình một cách dễ dàng.

Sau đó, con dã thú phát điên vừa xổ lồng nhanh chóng xông về phía con mồi, kẻ vẫn đang trêu ngươi lấy mình từ đầu tới giờ.

Mục tiêu của nó là người phụ nữ mặc áo blouse trắng đang ‘chạy’ ở đằng trước. Nếu như chỉ dùng dung mạo để cân nhắc, vậy thì hẳn là ai cũng sẽ cho rằng, đây là một cô gái khá trẻ, hoàn toàn có thể nói là trẻ vị thành niên. Thế nhưng, khi hơi nhích ánh mắt của mình xuống phía dưới một chút, vậy thì bất cứ ai cũng phải trố mắt vì cái vóc người thon thả nhưng lại lồi lõm và đầy đà tới quá mức của cô gái này. Gương mặt tựa như trẻ con, nhưng cơ thể thì lại như cơ thể của một quý bà xinh đẹp với những đường cong chín rũ.

‘Cái vóc người này có còn tính là đồng nhan cự nhũ không? Dù sao nếu nhìn tổng hợp thì cô nàng này cũng trông 20 tuổi rồi.’ Nhìn cô gái đang chạy trong con hẻm, Ye Jian sờ cằm nghĩ thầm.

Quay lại với cô gái ở bên dưới, lúc này, cô ta vẫn đang bị con dã thú đuổi theo. Bình thường, nếu như một cô gái tay yếu chân mềm mà bị một con dã thú đuổi theo như thế, vậy thì cô ta hẳn phải sợ hãi vô cùng. Thế nhưng từ nét mặt của cô gái này, bất cứ ai cũng có thể thấy được là cô ta chẳng sợ gì hết, thậm chí nếu như tinh ý, ai cũng có thể thấy được là trong mắt của cô gái này đang hiện lên những tia sáng gọi là ‘hưng phấn’ cùng ‘kích thích’.

“Oa~a~a~a ~~~ Người ta sắp bị ăn thịt rồi! Bị ăn thịt rồi! Có ai tới cứu tôi không ~~~! Cứu ~~~~!”

Vừa chạy trốn, vừa la lên, cô gái thỉnh thoảng còn đủ sức để quay lại nhìn con thú đang xông về phía mình một cái.

Cái trình độ diễn xuất này, coi như có dùng chữ ‘sứt sẹo’ thì cũng chả đủ để mà hình dung. Quá giả đi!

Đằng sau cặp mắt kiếng, ánh mắt của cô gái đang chạy hơi lóe lên vài cái, sau đó cô nhìn về phía chỗ rẽ đã cách mình không xa.

Ở đó có người ‘anh hùng’ khiến cho cô yên tâm. Đó là ‘nữ anh hùng’ đã nấp sẵn ở đó từ trước —— trợ thủ của cô.

Chạy nào ~! Chạy nào ~!

Đằng sau, tiếng truy đuổi của con dã thú đã tới rất gần, thậm chí cô gái đã cảm giác được là mình đã có thể nghe được một mùi tanh khó ngửi đang ùa tới từ phía sau.

“NGAOOOO ——————!!!!!!!!!”

Há mồm và gầm rú, con dã thú giơ bàn tay đầy những móng vuốt sắc nhọn của mình lên và vồ về phía người phụ nữ.

“OK! Ngay lúc này!”

Lợi dụng sự linh hoạt của cơ thể, cô gái lập tức ngồi xổm xuống, sau đó thì đôi móng vuốt sắc nhọn của con dã thú lập tức sượt ngang qua đỉnh đầu của cô.

Rất tốt! Đúng y như kế hoạch, đối phương đã lộ sơ hở rồi. Thời cơ đã tới. Con thú vừa vồ hụt đã hoàn toàn để lộ ra bộ ngực của nó, lúc này chỉ cần ‘người nữ anh hùng’ bắn ra một phát súng như kế hoạch đã bàn thì mọi việc sẽ kết thúc.

“...”

Nửa giây, một giây, hai giây.

“NGAOOOO ——————!!!!!”

Khác với điều cô dự tính, tiếng súng vốn phải vang lên theo kế hoạch vẫn chưa vang lên, bù vào đó lại là tiếng gầm càng thêm điên cuồng của con dã thú.

“A ~~, ơ ~~~!?”

Cảm nhận được một cơn gió tanh hôi thối đánh úp tới, cô gái phát ra tiếng kêu sợ hãi mà ngã nhào trên đất.

Lần này, sự kinh hoảng đã thật sự xuất hiện. Cảm giác sợ hãi và bất an bắt đầu lượn quanh ở trong lòng của cô.

Tại sao!? Tại sao vậy? Tại sao trợ thủ của cô đang nấp ở đằng kia không động thủ như kế hoạch?

Chật vật mà ngẩng đầu nhìn về phía ngã rẽ mà đôi bên đã hẹn với nhau.

———— không có!?

Góc khuất tối tăm không hề có bóng người nào khiến cho cô gái hoàn toàn ngẩn ngơ, sau đó, cô lại nghe được tiếng gầm của con dã thú. Móng vuốt sắc nhọn của nó lại một lần nữa vồ về phía đầu của cô.

“YAA. A. A.. Ah ah ah ah ah ah ah ah ~~~~~~!!!!!!!!”

Tiếng hét chói tai đầy sợ hãi vang lên, nếu như đây mà là đóng kịch thì phỏng chừng là các công ty giải trí của đảo Itogami sắp sửa có thêm một diễn viên đóng phim xuất sắc với độ hot kinh khủng mới.

Thế nhưng điều hiển nhiên là đây không phải là diễn kịch, cô gái thật sự sợ rồi.

Rõ ràng kế hoạch rất hoàn mỹ, thế nhưng tại sao cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như thế này?

Phản bội sao? Bẫy rập? Hay là thù hận?

Vào thời khắc cuối cùng, khi móng vuốt của con dã thú đã gần ngay trước mắt, trong đầu của cô gái cũng chỉ còn lại có hình ảnh của hai bóng người nho nhỏ.

“Bành ——————!!!”

Nhắm mắt lại và chờ đợi cái chết giáng xuống, thế nhưng đột nhiên ngay sau đó cô lại nghe được một tiếng vang trầm muộn.

Ồ?

Cảm thấy khác thường, theo bản năng, cô gái lập tức mở mắt ra theo mà nhìn về phía trước. Sau đó, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của một thiếu niên với mái tóc màu tím bạc lưa thưa đang đứng cản ở trước mặt.

Trở lại vài phút đồng hồ trước ————

“... Phải làm sao giờ, Natsuki-chan? Ngồi xem bọn họ diễn xong sao?” Trên nóc của sở nghiên cứu nằm sát bên con hẻm, Ye Jian chỉ tay về phía cuộc truy đuổi ở dưới và hỏi Natsuki.

“Baka! Ngươi không có não sao? Hỏi thừa! Bây giờ vẫn chưa thể để cho người khác biết về sự tồn tại của đống thuốc cuồng hóa kia. Hơn nữa đây là việc của công xã đảo Itogami, nếu MAR muốn thu mua thì cũng phải chờ công xã nghiên cứu xong thì mới được phép, cho nên tên thú nhân này cũng phải thu về.”

Lườm Ye Jian một cái và mắng, sau đó Natsuki lại nhìn về phía trò hề vẫn đang diễn ra ở bên dưới. Lúc này, đôi mắt tựa như ngọc lưu ly của cô vô cùng bình tĩnh, không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

“Vậy được rồi, giao cho tôi! Dù sao thì cũng là nhiệm vụ của tôi, Natsuki-chan cứ việc ngồi đây xem là được rồi!”

“Hừ! Đừng làm chuyện dư thừa!”

Trước khi Ye Jian rời đi, Natsuki vẫn không quên dặn một tiếng. Cũng giống như mười lần công tác trước, lần công tác này, Natsuki vẫn để cho Ye Jian hoàn thành. Nguyên nhân không chỉ vì đây là nhiệm vụ của cậu, mà cô còn muốn quan sát cậu thêm nữa, nếu có thể biết được bí mật nào đó của cậu thì càng tốt.

“Biết rồi Chuyện thừa thì tôi sẽ không làm! Bất quá, hà ~ hà ~ hà ~~~” Nhìn về phía cô cái mặc áo blouse trắng ở dưới, Ye Jian nở một nụ cười xấu xa. Sau đó, không cho Natsuki có cơ hội để ngăn cản, cậu lập tức biến mất.

“Cái tên baka này!” Bất đắc dĩ, Natsuki chỉ có thể vỗ nhẹ chiếc quạt xếp vào trán mình một cái rồi thở dài. Đồng thời, trong lòng cô cũng hơi nổi lên một vài gợn sóng.

Sở hữu năng lực không gian tương đương với ma pháp kiểm soát không gian của cô, rốt cục thì cái tên này là ai? Thuộc chủng tộc nào của ma tộc? Vampire? Hay là ———— Strauss