Chương 1213: Lần Đầu Gặp Thiên Sứ Nhỏ

“... Nể cô thật đấy, còn có thể ngồi ở đây mà nhàn nhã uống trà. Cái vụ ủy thác của Duke of Ardeal sao rồi? Cô bỏ luôn rồi à?”

Trong một căn phòng thuộc lầu chót học viện Saikai, vang lên giọng nói mang theo chút gì đó trêu cợt của Ye Jian. Đây là một căn phòng vô cùng xa hoa, phải nói rằng mức độ xa hoa của nó đã vượt xa mức xa hoa nên có của một căn phòng trong trường học, ngay cả phòng của hiệu trưởng cũng không thể sánh được với căn phòng này.

Vào lúc này, trong căn phòng xa hoa tới khó tưởng tượng đó, có một loli đầy vẻ lão thành đang ngồi pha trà. Dùng từ ‘lão thành’ để hình dung một loli thì đúng là có phần hơi quỷ dị thật, thế nhưng với khí chất của loli mặc váy gothic màu đen đang ngồi trên ghế chính của căn phòng thì từ ‘lão thành’ quả thật là vô cùng thích hợp.

Gương mặt nhỏ nhắn, non trẻ, tinh xảo và hoa mỹ tựa như yêu tinh của đêm tối; Khí chất thì lại cao quý, lão thành, ưu nhã và ổn trọng tựa như nữ hoàng của thế giới bóng đêm. Loli đang ngồi trên ghế chính của phòng là một tồn tại vô cùng hút mắt, bất quá, nếu biết rõ về loli này thì ai cũng hiểu rằng cô chỉ là một con loli xấu bụng mang phong cách nữ hoàng thôi.

“Đừng có so sánh tôi với cái đám vô dụng trong đội cảnh vệ, bắt một đám tôm tép phạm pháp mà còn phải chạy rong khắp nơi để điều tra, cậu đùa sao? Giao việc đó lại cho cái đám baka kia là được rồi. Cái đám cá con đó, chỉ cần bị hù một cái là sẽ nổi lên mặt nước ngay. Việc ngư ông nên làm lúc này không phải là bắt cá con, mà là phải học được cách lần theo đám cá con để lưới cho được con cá lớn.”

Vừa nói, Natsuki vừa hít nhẹ lấy mùi thơm đang tỏa ra từ tách trà đỏ có pha chút rượu. Mùi hương của nó khiến cô cảm thấy thật ưa thích. Hài lòng với tách trà mà mình đã pha, Natsuki, với vẻ mặt hưởng thụ, mở cái miệng nhỏ của mình ra để nhấp một miệng. Thế rồi đột nhiên gương mặt của cô cứng lại.

Xoẹt!!!!!

Dường như có tiếng gì đó bùng lên và lướt qua không trung, đôi mắt trông như hai viên ngọc lưu ly của Natsuki bắn ra hai tia sáng cực kỳ sắc bén. Miệng nhỏ đã mất đi độ cong vui vẻ trước đó, mà đã biến thành một độ cong bất mãn vô cùng.

“Cái tên khốn nhà ngươi... Cậu cố ý đúng không?”

“Hả? Cái gì?”

Dường như hoàn toàn không hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, thiếu niên có mái tóc màu tím ánh bạc ngồi ở đối diện, Ye Jian, phát ra tiếng kinh nghi khó hiểu. Lúc này, cậu đang mặc trên người một bộ đồ tây màu đen hưu nhàn.

“————!”

‘Ngụy biện vô ích!’ Từ trong đôi mắt lạnh băng của Natsuki bắn ra thông tin như thế, sau đó, cô lập tức phất tay một cái, và những cây bút máy được đặt trên bàn lập tức bắn về phía Ye Jian với tốc độ 1000 m/s.

Lần này, có thể nói là Natsuki đã thật sự nổi nóng, vì thế những cây bút máy màu đen và màu bạc được cô bắn ra với tốc độ siêu việt tốc độ âm thanh đến hơn 2.5 lần. Những cây bút với quỹ tích thẳng tắp, bắn về Ye Jian với tốc độ không tưởng, thế nhưng chưa đầy một phần ngàn giây sau đó, chúng lại đồng thời trở nên bất động ngay giữa không trung.

Đúng vậy, là bất động. Chúng cứ thế mà bất động giữa không trung mà không có lấy một dấu hiệu nào. Bốn cây bút máy hình dạng khác nhau nhưng đều quý giá dị thường, cứ vậy mà bất động giữa không trung một cách phi khoa học.

“Không nói tiếng nào mà đột nhiên công kích người khác, đây không phải là hành vi của nữ sĩ nha. Sao đột nhiên hôm nay Natsuki-chan vốn tự xưng là một nữ sĩ ưu nhã của chúng ta lại cư xử bạo lực như thế?”

“Đối với cái loại người khốn kiếp như cậu, trực tiếp bắn chết rồi ném xuống sông là cách xử lý thích đáng nhất. Dám bỏ muối vào trong tách trà yêu của tôi, cậu muốn chết đúng không? Lá gan của cậu có vẻ càng ngày càng lớn nhỉ?”

Càng nói, tâm trạng của Natsuki lại càng trở nên tồi tệ. Món trà đỏ yêu thích của mình lại bị đối phương đối xử như vậy, đối với một người yêu món trà của mình như Natsuki thì đây quả thực là một chuyện không thể tha thứ, cho nên lúc này, tâm trạng của Natsuki đã đứng ở biên giới của sự bộc phát. Đảm bảo là chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi thì cô sẽ lập tức nổ tung ngay.

“Muối? Ara! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Chắc là do tôi lấy nhầm muối với kẹo đường rồi, a ha ha ~~~”

“Tại sao mi không chết luôn đi? Ai bảo với ngươi rằng món nước trà ta yêu thích cần bỏ thêm đường? Ta có nói với mi chuyện đó sao?” Ngay cả cách xưng hô cũng đổi, có thể thấy được là Natsuki đã nổi nóng lắm rồi.

“Ồ? Không có sao?”

“Mi ————” Nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt của Natsuki dường như đang bùng lên hai ngọn lửa. Không thể tha thứ cho cái tên này được nữa, nhất định phải dạy cho hắn một bài học.

Đang khi Natsuki đã hoàn toàn hạ quyết tâm phải dạy cho Ye Jian một trận, thì đột nhiên đúng lúc này, tiếng chuông ĐTDĐ của Ye Jian lại chợt vang lên.

“Ai ya, thật có lỗi, tôi đi tiếp điện thoại trước. Cô ráng nhịn một chút đi nha, Natsuki-chan ~~”

Kèn kẹt! Kèn kẹt!

Tiếng nghiến răng ‘kèn kẹt’ vang lên từ trong miệng của Natsuki. Trừng mắt với Ye Jian, cô thật sự hận không thể đem cái tên khốn kiếp trước mắt này giam vào trong [ Prison Barrier ] và dùng hết tất cả mọi hình phạt mà cô có để hành hạ và tra tấn hắn một trận, cho tới khi hắn phải khóc lóc van xin cô buông tha thì thôi.

Chỉ mới có một tháng thôi, chỉ mới một tháng, nói chính xác là chỉ có đúng 28 ngày 9 tiếng đồng hồ 34 phút, cái tên này đã hoàn toàn để lộ ra bản tính của mình rồi. Cô thật ngu, tại sao lúc trước lại cho rằng cái tên này là một kẻ dễ bị áp chế? Nếu ma tộc nào mà cũng ‘dễ bị áp chế’ giống hắn thì cô chả cần phải đi làm nữa, giải nghệ được rồi. Khốn kiếp! Còn dám nói là mình không phải ma tộc, nếu hắn mà không phải là ma tộc thì toàn bộ ma tộc trên thế giới này đều sẽ biến thành thiên sứ hết.

Cái tên này thấy cô không nổi nóng nên bắt đầu làm lừng rồi đúng không? Ngay cả cô cũng dám chọc? Hơn nữa còn chọc cô với món trà đỏ mà cô yêu thích nhất? Cô thật hận không thể đem hắn phân thây thành một trăm ngàn mảnh sau đó lại quất xác, quất xác, quất xác vài trăm ngàn lần mới hả dạ. Cô thề rằng trong đời mình chưa bao giờ cô gặp được một kẻ nào xấu xa tới như thế, xấu tới thực chất bên trong, xấu tới tận trong bản chất.

Chưa bao giờ, chưa bao giờ mà cô lại hận một người tới như vậy, hận tới ngứa cả răng, nhưng lại chẳng thể làm gì được đối phương như thế. Tại sao trên cõi đời này lại có thể có thứ người xấu xa tới mức đó? Cô thật muốn vỗ bàn một cái rồi chỉ tay lên trời mà đem toàn bộ cảm xúc tích trữ trong lòng mình gào thét hết ra.

“Alo? Hả? Là Orisa ở lớp B? Ừ... Cái gì? Đi tu viện để nghe giảng đạo? Party? Chuyện này...” Nói tới đây, Ye Jian vừa định mở miệng từ chối, thế nhưng không biết có phải là do thần sui quỷ khiến hay không, theo bản năng, cậu chợt liếc về phía Natsuki, người vẫn đang cố sử dụng cho được bí kỹ đã thất truyền từ lâu là [ Ánh Mắt Sát Nhân Thuậ để tiêu diệt cậu. Và rồi, đối với cái việc mà cậu định từ chối, cậu lập tức trả lời.

“Ừ, được rồi! Hiện giờ thì tôi cũng đang rảnh, mấy đứa đang ở đâu?... Ngọn núi sau trường? Ồ? Hóa ra ngọn núi sau trường chúng ta còn có một tu viện? Ah, được! Tốt! Vậy thì mấy đứa chịu khó chờ tôi tí xíu, tôi lập tức sẽ tới đó ngay. Ừ! Bye bye ~.”

Tít! Cúp điện thoại.

“Ờ ~~? Thật đúng là đạo sư mẫu mực nha, Ye • Jian • sen • sei!”

Một sự trào phúng hoàn toàn không thèm che giấu tới từ Natsuki khiến cho Ye Jian cũng có chút xấu hổ. Thế nhưng xấu hổ thì xấu hổ, vẫn còn đỡ hơn là ngồi ở đây với Natsuki. Còn ngồi ở đây nữa thì cô nàng tuyệt đối sẽ trả thù, mặc dù cậu không sợ thế nhưng cũng không cần thiết đúng không? Có một đám học trò vui vẻ đang đợi mình mà lại chôn chân ở đây để làm cái việc như đấu đá với Natsuki thì đúng thật là quá ngu.

Còn chẳng bằng đi ra ngoài, vừa có thể đi dạo một chút, còn có thể thả lỏng, hơn nữa còn có thể cùng mấy đứa nữ sinh thân ái chơi đùa. Khụ! Khụ! Đừng nghĩ bậy! Chỉ là chơi bình thường theo nghĩa đen thôi, cậu còn không có tùy tiện tới mức đó, đừng có xem cậu như con ngựa giống nào đó trên đỉnh Olympus chứ!

“A ha ha, vậy nên, tôi cáo từ trước nha, Natsuki-chan! Có chuyện gì thì Natsuki-chan cứ việc call cho tôi, tôi lập tức sẽ về ngay!”

“Mau cút đi! Nhìn thấy bản mặt của cậu là mất hết cả hứng để uống trà rồi.”

Hô! Còn may! Natsuki không có cố tình ép mình ở lại, phỏng chừng đây chính là lý do mà Natsuki dù nghiêm khắc nhưng vẫn vô cùng được học sinh chào đón và ưa thích đi?

Vào thời điểm bước ra khỏi cửa phòng, Ye Jian chợt nghe được tiếng của Natsuki truyền tới: “Ta đã nói sớm với ngươi, đừng có giở trò cầm thú với học sinh, bằng không thì chờ ta xé xác ngươi đi, baka!”

“Ây...” Bị Natsuki nói như vậy, Ye Jian cũng chẳng biết phải nói sao, cuối cùng thì cậu cũng chỉ biết nhún vai rồi đi ra ngoài. ..

Như trước đó đã nói, đặc điểm lớn nhất của học viện Saikai khiến nó trở nên đặc biệt hơn so với các học viện khác đó là học viện này có quy mô và khuôn viên diện tích cực kỳ rộng lớn.

Nói rằng ‘cực kỳ rộng lớn’ là hoàn toàn không ngoa một chút nào, từ diện tích của trường học, tới diện tích của sân vận động, rồi tới số lượng sân vận động cho các CLB thể dục, rồi tới nhà ăn, khách sạn, ký túc xá, khuôn viên trường, v... V... Học viện Saikai đều có đủ và với độ dư dả có thể nói là khiến cho rất nhiều học viện khác phải nhìn mà ứa nước miếng và cảm thấy hâm mộ ghen tị hận.

Ở một đặc khu khan hiếm đất như đảo Itogami, số học viện mà có thể có được khuôn viên với quy mô lớn như thế này phải nói là cực kỳ hiếm thấy, thật không hiểu tại sao mà học viện Saikai lại có thể làm được.

Lúc này, tạm thời đưa mắt về phía một công viên nhỏ ở đằng sau núi. Công viên này nằm ở cuối con dốc của ngọn núi đằng sau trường Saikai cấp hai. Đây là một công viên với cây cối vô cùng xanh tốt, đứng ở trong công viên, có thể nói là hoàn toàn không cần phải lo lắng về những vấn đề như là ánh mặt trời, các tán cây lớn tựa như là những chiếc dù, để cho những tia nắng le lói xuyên qua nhưng lại không nóng bức khiến cho người ta thư thái.

Đi về phía một nơi sâu bên trong công viên, Ye Jian nện những bước chân thong thả, và rồi một công trình kiến trúc mộc mạc nhưng đầy vẻ thần thánh dần dần hiện ra trước mắt cậu. Đây là một tu viện!

Nhìn phù điêu được khắc trên nóc của tu viện, Ye Jian nhận ra được đó là một bức tượng có hai con rắn quấn quanh, đây là một [ Biểu Tượng ] cực kỳ hiếm thấy của giáo hội Tây Âu.

Bất quá, [ Biểu Tượng ] như vậy có thể nói là độc nhất vô nhị ở đây, cho nên cậu không sợ mình tới lầm. Chắc chắn là đây rồi! Mấy đứa học trò của cậu đã hẹn với cậu là sẽ gặp nhau ở đây.

“Adel... Ard?”

Bước lên những bậc thang ngắn ngủi, Ye Jian nhận ra được là ở dưới góc phải của [ Biểu Tượng ] có khắc tên của tu viện này. [ Adelard ], đây là tên của tu viện.

“Ah? Ye-sensei, thầy tới rồi sao? Mau tới đây! Tới đây! Thánh lễ đã xong rồi, kế tiếp là picnic. Nói tới mới nhớ, thầy tới thật là quá đúng lúc nha, thánh lễ chỉ vừa mới xong tức thời. Không hổ là Ye-sensei! Hì hì!”

Từ trong nhà thờ, đột nhiên vọng tới tiếng của một thiếu nữ. Quay đầu nhìn lại, Ye Jian nhìn thấy thiếu nữ có mái tóc màu trà đang chạy ra khỏi cửa nhà thờ và bước nhanh về phía mình.

Có lẽ bởi vì hôm nay là chủ nhân, cho nên cô bé này không mặc đồng phục học sinh như thường ngày mà là mặc một bộ váy liền áo có màu sáng. Mái tóc ngắn được chải chuốt phi thường chỉnh tề và gọn gàng nên trông vô cùng sáng sủa. Cô bé này chính là cô bé đã gọi điện cho Ye Jian vào lúc nãy, tên là Fujigai Orisa, cũng là lớp trưởng của lớp 2B mà cậu đang dạy.

“Ồ? Vậy sao? Vậy thì thật may quá, bởi vì tôi thật sự không rành về cầu nguyện với đi lễ, thế nhưng nếu là party với picnic thì tôi vô cùng rành. Hà, coi bộ hôm nay vận may không tệ, ha ha ha ~~~”

“Mô, Ye-chan thiệt là! Đừng có phá hư hình tượng hoàng tử hoàn mỹ ở trong lòng tụi em chứ?” Khó chịu, Orisa bắt lấy cánh tay của Ye Jian mà phe phẩy để làm nũng.

Rất nhanh, lại có thêm vài bóng người tiến lại gần, tất cả đều đầy hơi thở thanh xuân của tuổi dậy thì, có nam có nữ, đủ cả. Thế nhưng trong đó chủ yếu là nữ vẫn nhiều hơn.

Coi bộ mấy đứa nhóc này thường xuyên tới đây để nghe giảng đạo, sau đó hẳn là thuận tiện mở party hoặc đi picnic cùng nhau. Chà ~~, thật đúng là một đám học sinh đầy sức sống.

Đang thở dài và cảm khái về tuổi trẻ, đột nhiên, Ye Jian chợt nhìn thấy một bóng người lọt vào trong tầm mắt mình. Rõ ràng rất là nhỏ nhắn, thế nhưng chỉ vừa xuất hiện thì bóng người này đã hoàn toàn cướp mất sự chú ý của Ye Jian.

Vóc người nhỏ bé, trông chỉ mới hơn 10 tuổi. Mái tóc màu trắng bạc, nhưng lại đầy sức sống, trông óng ánh tựa như tuyết. Đôi mắt màu xanh trong thuần khiết còn hơn cả pha lê chứa đầy sự thiện lương.

Đây là một thiên thần nhỏ đúng nghĩa, một thiên thần nhỏ đáng yêu không sao tả siết. Đã không còn một từ ngữ nào có thể diễn tả được về cô bé này xứng đáng hơn là thiên thần nhỏ, một thiên thần nhỏ đáng yêu và thiện lương đến chí cực. Strauss