“Hassarov? Hóa ra là vậy? Dư nghiệt của phái Hắc Tử Hoàng: Tử Hoàng Đệ Grant • Hassarov sao?”
Dùng giọng nói lạnh lẽo và vô cảm để nói lên suy đoán của mình với người ở đầu bên kia điện thoại, gương mặt của Natsuki rất là bình tĩnh, chỉ là từ trong sự bình tĩnh này, Ye Jian lại cảm nhận được rằng đây chỉ là sự yên tĩnh trước khi bão lớn mà thôi.
『... Hả? Có thể bắt được kẻ ủy thác của ta, còn đoán được thân phận của ta, ngươi rốt cục là ai? Nếu chỉ là một con nhóc loài người bình thường thì tuyệt đối không thể nào có được bản lĩnh như vậy! 』
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, vào thời điểm này, bỗng nhiên trở nên rất bình tĩnh, khác hẳn với sự phẫn bộ mà nó đã thể hiện trước đó. Bị Natsuki truy vấn, người ở đầu bên kia điện thoại chỉ dùng giọng nói đầy lý trí để hỏi ngược lại Natsuki.
“A, thật đúng là ngu xuẩn! Các ngươi chạy tới đảo Itogami để làm loạn, vậy mà ngay cả giọng nói của người bảo vệ đảo Itogami là Natsuki-chan cũng không biết? Không hổ là một lũ súc sinh có bệnh thần kinh! Chẹp!”
『 Ai!!?? Là ai dám sỉ nhục sự tồn tại tôn quý của bọn ta??!!! Ta muốn nghiền ngươi thành thịt nát, thằng nhóc ranh khốn kiếp!!!!! 』
Nghe được lời châm biếm và sỉ nhục của Ye Jian, người ở đầu dây bên kia gầm lên đầy phẫn nộ và ngoan độc, thế rồi bỗng nhiên, chủ nhân của tiếng gầm chợt ý thức được điều gì nên câm bặt.
Ngữ khí bỗng nhiên thay đổi, giọng nói vốn đầy phẫn nộ thì nay lại chuyển thành kinh nghi.
『 Natsuki... Chẳng lẽ, ngươi chính là ‘Ma Tộc Sát Thủ’, [ Kūgeki no Majo ] —— Minamiya Natsuki? 』
“Chậc, tới tận bây giờ mới phản ứng kịp. Không hổ là một đám súc sinh, bộ não trì độn được tới thế là cùng. Sao ngươi không dùng bộ óc của mình để nghĩ xem là ở trên hòn đảo Itogami này, ngoại trừ người bảo vệ của hòn đảo này ra thì còn ai có thể bắt được người của người vô thanh vô tức tới như vậy? Hở?”
『 Vô liêm sỉ! Thằng ranh con đáng chết! Không phải là lúc này Minamiya Natsuki đang phải đi công tác ở Châu Âu sao? 』
‘Hử? Châu Âu?’ Nghe đầu dây bên kia nói như vậy, Ye Jian hơi có chút tò mò mà đưa ánh mắt hỏi thăm của mình về phía Natsuki.
“Hắn nói cũng không sai? Cách đây không lâu tôi vừa đi một chuyến tới Ikusaō Ryōiki (Lĩnh Vực Chiến Vương) ở Đông Âu. Tôi tới đó vì nhận được sự ủy thác của Duke of Ardeal (Công tước của Ardeal),cái tên đó muốn tôi đuổi bắt dư nghiệt của phái Hắc Tử Hoàng thay cho hắn. Chỉ không ngờ là mới vừa về xong thì lại gặp được một dư nghiệt cấp cán bộ của phái Hắc Tử Hoàng là Tử Hoàng Đệ. Xem ra vận may của cái tên này thật không tốt!”
Hóa ra là vậy! Chuyến công tác mới kết thúc mấy ngày trước của Natsuki là chuyến đi tới Đông Âu?
Hơi có chút bất mãn mà nhíu mày với Natsuki một cái vì cô đi mà không nói với cậu, sau đó Ye Jian khẽ thở ra một hơi. Tình huống trước mắt không phải là lúc để nói chuyện này, chờ sau này rồi hẵng tính.
Nhớ tới cái tên mà Natsuki vừa nhắc tới, Ye Jian khẽ nhớ lại những gì mình biết.
Duke of Ardeal, Dimitrie • Valter, công tước sở hữu một vùng lãnh thổ tự trị thuộc Ikusaō Ryōiki. Người này là một quỷ hút máu thuần huyết thuộc thế hệ cũ, đồng thời cũng là quỷ hút máu trực hệ của đệ nhất Primogenitor. Nghe nói là trong tất cả các quỷ hút máu thuộc thế hệ cũ thì hắn là tồn tại có đẳng cấp gần với Primogenitor nhất.
Trong cái xấp tư liệu dày cui mà Natsuki đã đưa cho cậu, thông tin nổi bật về cái tên này chỉ có vậy. Thuận tiện nói luôn là trong quyển sách dày cui đó, thông tin về quỷ hút máu và Primogenitor (shinso vampire: Quỷ hút máu chân tổ) là thông tin được ghi lại cặn kẽ nhất.
Đầu tiên là về quỷ hút máu, đây là một bộ tộc bất lão bất tử mạnh nhất trong ma tộc. Nguyên nhân mà bộ tộc này được gọi là mạnh nhất là bởi vì: Thành viên của bộ tộc này không chỉ có được năng lực khôi phục và cơ năng thân thể vượt trội so với những sinh vật đồng cấp, mà còn sở hữu một thứ được gọi là [ Kenjuu ].
[ Kenjuu ], đây là một loại sinh vật sống ở dị thế giới và chỉ có quỷ hút máu mới có thể triệu hồi được. Loại sinh vật này có sức mạnh rất ư là kinh khủng với rất nhiều năng lực đặc biệt, việc sở hữu một con [ Kenjuu ] cũng đồng nghĩa với việc là đang sở hữu một thứ binh khí cực mạnh trong tay.
Với một thứ như thế, hẳn là bất cứ ai cũng phải thèm muốn, thế nhưng điều đáng tiếc là, nếu muốn sử dụng [ Kenjuu ] thì phải cung cấp cho chúng sức sống của mình, nói đơn giản là [ Kenjuu ] sử dụng sức sống của chủ nhân chúng làm nguồn năng lượng cho bản thân.
Sức sống là gì thì nhiều người cũng đã biết rồi, thể hiện rõ rệt nhất của sức sống chính là tuổi thọ, điều này cũng đồng nghĩa rằng muốn sử dụng [ Kenjuu ] thì phải tổn thọ, mà trong ma tộc, loài có tuổi thọ nhiều nhất và kinh khủng nhất đó chính là quỷ hút máu. Là bộ tộc được gọi là bất lão bất tử, tuổi thọ và sức sống của bộ tộc này là không thể nghi ngờ. Cũng chính vì nguyên nhân này mà theo thời gian, [ Kenjuu ] dần được xem là thứ mà chỉ có tộc quỷ hút máu mới có thể sử dụng được. Những bộ tộc khác, hầu như không có ai có đủ sức sống để có thể chi trả cho việc sử dụng [ Kenjuu ], cho dù có thể thì cũng không thể nào so được với tộc quỷ hút máu.
Về phần Primogenitor.
Theo như ghi chép chính thức ở trong sách thì đây là đế vương tuyệt đối thống trị toàn bộ huyết tộc ở trong bóng tối, là những quỷ hút máu cổ xưa nhất và có ma lực mạnh mẽ nhất, nguyên thủy nhất. Bọn họ suất lĩnh lấy đội quân quyến thuộc lên tới hằng chục triệu thậm chí là trăm triệu của mình, xây dựng nên ba khu vực tự trị trên ba mảnh đại lục khác nhau được người đời gọi ba Đế Quốc Bóng Đêm.
Trên cõi đời này, được biết là chỉ tồn tại có bốn Primogenitor, trong đó Primogenitor thứ bốn tạm thời không nhắc tới, chỉ nói về ba Primogenitor còn lại, là ba người lãnh đạo trực tiếp và tối cao của ba đế quốc bóng đêm. Ba Primogenitor đó là: Lost Warlord (Chiến Vương Lãng Quên) —— người thống trị của Tây Âu, Foregazer (Con Mắt Hủy Diệt) —— người cai quản vùng đất Tây Á, và Chaos Bride (Hỗn Mang Hoàng Nữ) —— nữ hoàng có diễm danh bao phủ toàn bộ Nam Bắc Mỹ Châu.
Đây là ba Primogenitor được thế giới công nhận, họ là những vị vua vĩ đại có đế quốc riêng của mình, và cũng đều là những tồn tại đã sống từ rất lâu. Từ tận thời Viễn Cổ cho tới nay, bọn họ vẫn luôn kềm chế lẫn nhau, thậm chí đôi lúc còn sinh ra xung đột.
Bất quả, vào khoảng vài chục năm trước, không biết có phải là do cả ba vị Primogenitor đều bị não giật nay không, hay là họ thực sự mong muốn hòa bình, hoặc là nhân loại đã thực sự có đủ sức mạnh uy hiếp tới họ, hoặc cũng có thể là cả ba đang có âm mưu, cả ba vị Primogenitor bỗng nhiên ký với nhân loại một giao ước được mệnh danh là [ Thánh Vực ].
Trong giao ước [ Thánh Vực ], cả hai bên đã cùng đặt ra rất nhiều hạn chế, trong đó hạn chế rõ ràng nhất đó chính là việc hạn chế hành vi hút máu của tất cả các huyết tộc: Huyết tộc sẽ không còn được quyền hút máu nhân loại một cách tùy tiện nữa. Ngoài ra thì còn một số quy định khác để buộc rất nhiều ma tộc phải sống chung hòa bình với loài người.
Cũng không biết là nhân loại lúc đó đã làm gì mà lại khiến cho ba vị Primogenitor bằng lòng ký vào giao ước có thể nói là có chút não tàn đối với ma tộc như vậy, thế nhưng dù sao thì giao ước cũng đã ký rồi, và hòn đảo Itogami ở dưới chân Ye Jian chính là kết quả của giao ước [ Thánh Vực ] đó.
Hòn đảo nhân tạo này cho phép nhân loại và ma tộc sống cùng nhau một cách hòa bình trong một thành phố được gọi là Itogami, dưới sự giám sát của tất cả các thế lực; Và thành phố Itogami còn được biết đến với cái tên là [ Đặc Khu Ma Tộc ].
Đây là những điều về vampire và các Primogenitor.
Kế đó là thông tin về phái Hắc Tử Hoàng. Đây là một phái thú nhân ở Đông Âu nằm trong khu vực cai trị của Primogenitor đệ nhất.
Bọn hắn khởi xướng chủ nghĩa ‘thú nhân chí thượng’ và phản đối giao ước [ Thánh Vực ] đã được Primogenitor tự tay ký kết. Đây là một đám có tư tưởng kỳ thị chủng tộc và cho rằng thú nhân cao quý hơn tất cả, một đám mang tư tưởng khủng bố cực đoan. Vì để phá hủy giao ước và cũng đồng thời là vì muốn cướp đi quyền chi phối [ Ikusaō Ryōiki ] từ tay của Primogenitor đệ nhất, bọn chúng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
Nói tóm gọn, đây là một đám phần tử khủng bố mang tư tưởng cấp tiến nhưng lại chưa được khai hóa và không có đầu óc.
Cho nên đối với cái đám này, nói thật lòng là cả Ye Jian lẫn Natsuki đều chẳng muốn nói gì nhiều, vì có nói cũng chỉ là nói nhảm. Còn không bằng trực tiếp đánh gục bọn chúng và tống cổ chúng vào ngục giam riêng, hoặc là trực tiếp đem đi xử tử là cách làm chính xác, nhanh chóng và hiệu quả nhất.
“Thủ lĩnh của các ngươi là Hắc Tử Hoàng đã bị Duke of Ardeal ám sát. Hiện giờ, tổ chức các ngươi chỉ còn sót lại mấy tên cán bộ như ngươi và một đám dư nghiệt bất nhập lưu. Cho nên bó tay chịu trói đi, Tử Hoàng Đệ Grant • Hassarov, đây là cơ hội cuối cùng để các ngươi tỉnh ngộ. Bằng không lần sau gặp mặt, sẽ là giờ chết của các ngươi.”
Sát thủ đã khiến cho vô số ma tộc ở Châu Âu phải sợ hãi và gọi bằng cái tên Kūgeki no Majo nhẹ giọng đưa ra phán quyết sau cùng. Giọng của cô bình tĩnh và vô cảm tựa như đang nói một điều gì đó vô cùng đương nhiên.
Bất quá, Natsuki nói cũng chẳng có gì là sai. Một tổ chức khủng bố đã hoàn toàn mất đi thủ lĩnh, thành viên còn sót lại cũng chỉ có một vài cán bộ và một vài dư nghiệt chỉ đáng để gọi là lăng quăng, thật sự chẳng phải là thứ gì ghê gớm. Nếu như không chịu đầu hàng, cô cũng không ngại đem bọn chúng giết sạch, bất quá việc đó chỉ có thể hoàn thành được sau khi đã điều tra được hết tung tích của bọn chúng.
Cho nên hiện giờ, Natsuki đang gây áp lực với đối phương. Bởi vì không thể biết được đối phương đang ở đâu nên cô cũng chỉ có thể tận lực lợi dụng ưu thế đến từ ngôn ngữ, phải biết rằng có đôi lúc, chỉ với cái lưỡi không xương cũng có thể khiến cho đối phương rơi vào tròng mà không cần động thủ.
Quả nhiên, ở đầu dây bên kia lập tức truyền ra tiếng gào thét chói tai của đối phương: 『 Đáng chết! Kūgeki no Majo thì sao? Thú nhân bọn ta mới là ma tộc cao quý nhất! Muốn cho bọn ta khuất phục, chỉ mi thì còn chưa xứng! Gởi lời cảnh cáo của ta tới thằng ranh con chơi rắn khốn kiếp kia, sẽ có một ngày chúng ta sẽ trở về cố thổ mà vặn cái đầu của hắn xuống!!!!! 』
Tiếng gào thét kết thúc bằng tiếng máy móc bị đập nát. Xem ra cái điện thoại ở bên kia đã biến trở lại trạng thái linh kiện nguyên thủy rồi. Không! Phỏng chừng là còn tệ hơn.
“Thật đúng là... Chẳng khác gì một con thú điên mắc bệnh dại, bạ đâu cắn đấy. Thiệt tình... Nè! Natsuki-chan, về chuyến đi tới Đông Âu, nếu sau này còn ủy thác thì cô...”
“Baka! Ngươi muốn đi tìm cái chết sao?”
“Ây...”
Dường như hơi có chút giận dỗi, Natsuki dùng Raging để trói gô người đàn ông đang ngất xỉu trên mặt đất lại và trực tiếp biến mất khỏi căn phòng mờ tối mà chẳng thèm nhìn lấy Ye Jian một cái.
Đối với hành vi này của Natsuki, Ye Jian hơi sững sờ một chút, sau đó cậu chợt bật cười: “Thiệt tình... Nếu quan tâm thì cứ nói thẳng, việc gì phải ác ngôn như vậy. Tôi cũng sẽ không coi thường cô. Đúng là...”
Trong tiếng lầm bầm, bóng của Ye Jian cũng dần biến mất và căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối. Nơi đây sẽ bị xem là nơi cấm xâm nhập, và ngày mai sẽ có người của đội canh gác tới đây để điều tra.
Chỉ là đương nhiên, rương thuốc có thể khiến cho thú nhân phát cuồng kia sẽ không bị để lại đây. Ye Jian trực tiếp mang nó đi, cùng với chiếc điện thoại vừa dùng để đối thoại.
Tại Tây Âu xa xôi, trong một ngôi làng nhỏ ẩn nấp nào đó.
Lúc này, trong ngôi làng nhỏ tràn ngập mùi máu tươi, trong một căn phòng đơn sơ vẫn còn có ánh đèn chiếu sáng, một thú nhân có thân hình cực lớn với bộ lông đen kịt và bắp thịt toàn thân hở lên, đang nổi giận mà giẫm chiếc điện thoại vệ tinh đã hoàn toàn vỡ vụn trên mặt đất.
“—— vô liêm sỉ! Con điếm bẩn thỉu, dám xem thường chủng tộc ưu tú nhất trên thế giới như chúng ta??!!!!!”
“Vậy bây giờ, chúng ta nên làm gì tiếp đây, Hassarov?”
Người vừa lên tiếng là một thú nhân có sắc mặt tái xanh, cùng với một đôi mắt âm độc tựa như rắn nhìn vô cùng có đặc điểm.
“Còn làm gì nữa? Ngày mai liên hệ với người ở tuyến đó, để bọn chúng hành động nhanh lên. Ta không tin con điếm đó có thể dự đoán được tương lai. Hừ! Hòn đảo đáng nguyền rủa đó, nhất định phải khiến nó rơi vào hỗn loạn, bằng không tộc thú nhất của chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội để ngóc đầu.”
“Đã biết! Bất quá, gần đây ta nhận được tin tức rằng dường như ở khu vực Địa Trung Hải, có một vài lời đồn liên quan tới Primogenitor đệ tứ.”
“Gì? Ha ha! Cái thứ giả tưởng đó làm sao... Chờ một chút!”
Bỗng nhiên, dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt của thú nhân chợt lóe lên những tia sáng được gọi là ‘âm mưu’. Strauss