Chương 1210: Nhiệm Vụ Đầu Tiên

Là một thành phố có tính chất tương tự như một thành phố học viện, về địa vực, thành phố Itogami có sự phân chia khá là rõ ràng về khu vực trường học, và khu vực phía nam được xem là khuôn viên dành cho các ngôi trường trung học. Ở khu vực này, có rất nhiều ngôi trường cấp hai và cấp ba được xây dựng lên.

Trong số những học viện trung học được xây dựng ở khu vực này, học viện Saikai chỉ có thể xem là một học viện hết sức bình thường, được tạo ra từ việc liên hợp hai ngôi trường cấp hai và cấp ba lại với nhau. Điểm đặc biệt duy nhất của học viện này, có lẽ cũng chỉ có việc khuôn viên của học viện thật sự rất là rộng rãi, rộng rãi tới quá đáng.

Có thể nói rằng nếu chỉ xét về quy mô và khuôn viên sân bãi, học viện Saikai hoàn toàn ăn đứt tất cả các học viện trung học khác có trên đảo Itogami. Từ sân vận động, bể bơi, nhà thể dục, phòng riêng cho các CLB, rồi tới nhà hàng, nhà ăn, cửa hàng quà vặt, ký túc xá, v... V... Tất cả những thứ đó, học viện Saikai đều có hết, và mỗi thứ trong đó đều sở hữu diện tích mà chỉ có thể dùng từ là ‘hết sức xa xỉ’ để hình dung. Có thể nói rằng mặc dù chỉ là một học viện liên hợp được tạo ra từ một ngôi trường cấp hai và cấp ba, thế nhưng diện tích của học viện Saikai thậm chí còn lớn hơn cả những học viện có nhiều trường học nhất trong thành phố Itogami.

Cho nên, cũng vì lý do đó mà việc được học tập và làm việc ở học viện Saikai quả thật là một niềm mơ ước của khá nhiều người. Tối thiểu thì theo Ye Jian được biết, có rất nhiều học sinh và giáo viên muốn được là một thành viên của học viện này, để có thể tận hưởng được sự tiện nghi và thoải mái của nó.

Hơn nữa, môi trường làm việc và giáo dục ở đây cũng khá tốt. Tối thiểu thì với tư cách là một giáo viên, Ye Jian cảm nhận được là như vậy. Làm giáo viên ở đây thật sự là một công việc rất thoải mái, là một nơi tốt để cậu thả lỏng trong ‘kỳ nghỉ’ lần này.

Hôm nay lại là một ngày mới, và Ye Jian lại bước chân tới trường để thực hiện công việc làm giáo viên thể dục của mình. Vừa bước chân vào trong trường, thì ngay lập tức, vẫn như mọi ngày, vô số tiếng chào hỏi chợt ập về phía Ye Jian.

“Buổi sáng tốt lành, Ye-sensei! Hôm nay Ye-sensei vẫn đẹp trai như mọi ngày!”

“Oa ~! Lại có thể gặp được Prince Ye Jian ở đây! Lucky!”

“Mau chụp ảnh! Mau chụp ảnh! Len lén, tuyệt đối không nên để Ye-chan phát hiện ra!”

“Ơ! Ye-nii, hôm nay tan học xong có muốn chơi bóng cùng với tụi em không?”

“Này! Câu lạc bộ bóng rổ các cậu đừng có được voi đòi tiên thế chứ? Rõ ràng là mấy hôm trước Ye-nii mới tới chỗ của các cậu xong, giờ các cậu lại đòi nữa là sao? Hôm nay Ye-nii là thuộc về tụi này!”

“Vớ vẩn! Phải là của câu lạc bộ bóng chày!”

“Nè ~~~! Nam sinh các cậu sao lại vô lý như thế? Lần này rõ ràng cơ hội là thuộc về câu lạc bộ bơi lội, các cậu giành với con gái mà không xấu hổ à?”

Ờ thì... Đại khái, nói chung là giống như trên!

Hầu như là chỉ trong vòng nửa tháng, thông tin về ‘một giáo viên thể dục mới phi thường hoàn mỹ đã tới làm việc ở trường trung học cấp hai Saikai’ đã lan truyền ra khắp học viện và đạt tới mức độ mà bất cứ học sinh nào cũng biết.

Là một tồn tại có dung mạo và vóc dáng đã [ Đẹp ] tới một loại cảnh giới sâu xa huyền bí nào đó, Ye Jian chỉ cần vừa tới làm việc ở trường thì đã bắt được hảo cảm của tất cả các học sinh từng tiếp xúc với cậu trong học viện Saikai bất kể đó là nam hay nữ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dung mạo khiến người ta hợp mắt, cách cư xử thì lại dễ nói chuyện và rất hài hước, khí chất thì lại hòa đồng, đồng thời cũng rất có tài năng vận động, ngoài ra còn có tri thức vô cùng phong phú; Thật chẳng có gì là khó hiểu khi cậu trở thành đối tượng được các học sinh yêu thích và truy phủng tới như vậy.

Có thể nói là chỉ sau nửa tháng dạy học, Ye Jian đã bắt được tình cảm của tất các học sinh có mặt trong học viện Saikai. Chỉ cần từng tiếp xúc và giao lưu với cậu một lần thì hầu như không có học sinh nào mà không muốn được giao lưu với cậu lần nữa, nhất là những học sinh thuộc về các câu lạc bộ thể thao. Cậu thật sự quá biết cách hòa đồng và vẻ ngoài của cậu cũng quá có tính lừa dối khi trông cậu chỉ như một mỹ thiếu niên 15 tuổi, điều này khiến việc giao lưu giữa cậu và các học sinh càng trở nên thuận lợi và dễ dàng hơn.

Mà một trong những yếu tố quan trọng nhất khiến cậu được yêu thích đó là cậu rất biết cách khiến cho học sinh cảm thấy thú vị, mà giờ học của cậu lại còn là giờ thể dục. Đối với những cô cậu học sinh chỉ mới học cấp hai, một giáo viên thể dục có thể khiến cho mình cảm thấy thú vị và sung sướng trong từng giờ học quả thật là một thứ gì đó có sức hút không thể nào cưỡng lại được.

Hầu như mỗi một tiết học, cậu đều khiến cho các học sinh cảm nhận được sự sung sướng và vui vẻ nên có của cuộc đời học sinh. Sự thoải mái và thích thú là thú duy nhất mà các học sinh cảm nhận được, cho nên chẳng lạ gì việc các học sinh yêu thích cậu tới như vậy

Prince Ye Jian, Ye-chan, Ye-nii, Ye-sensei... Một loạt cách xưng hô từ nổi tới ngầm về cậu liên tiếp được lan truyền ra khắp học viện Saikai, và chỉ sau có một tuần đi dạy thì toàn bộ học sinh trong học viện Saikai đều đã biết về cậu.

“Ha ha, hôm nay tôi hơi có chút chuyện bận, để lần sau đi. Lần sau đảm bảo là sẽ chơi xả láng với mấy đứa!”

Bị Ye Jian từ chối, thế nhưng các học sinh thuộc các câu lạc bộ thể dục đều không lộ ra vẻ thất vọng, mà trái lại, cả đám lại càng thêm hưng phấn.

“Đã nói rồi đấy! Nếu vậy thì chủ nhật này cả đám đều tới trường để chơi cho đã đi! Hôm nay là thứ sáu, còn hai ngày nữa là sắp cuối tuần, tới lúc đó Ye-nii nhất định phải tới...”

“Baka! Cái thằng đần này? Cậu quên ngày chủ nhật Ye-nii là thuộc về ai rồi? Ngày Chủ Nhật Ye-nii là thuộc về Minamiya-sensei! Cậu dám giành với cổ? Homura, tại sao tớ không biết là cậu gan tới như vậy?”

“Ay da? Đúng! Quên, suýt chút nữa thì quên mất. Đầu óc của tớ thiệt là. A ha ha, thật xin lỗi, Ye-nii. Nếu vậy thì cuối tuần mốt đi, cuối tuần mốt thì chúng ta sẽ cùng đi đá bóng.”

Đối với đề tài này, Ye Jian chỉ nhún vai và nói với giọng chả mấy quan tâm: “Mấy đứa cứ nói về Minamiya-sensei lung tung như vậy mà không sợ cô ấy nghe được sao? Tôi thì không sao chứ mấy đứa thì sẽ gặp thảm họa đó! Mà hơn nữa tôi lại chẳng phải là gì của cổ, tối đa cũng chỉ...”

“Cũng chỉ là cái gì? Hở, baka Ye-sensei?”

Đột nhiên, một giọng nói bất mãn đầy quen thuộc chợt vang lên từ sau lưng của Ye Jian khiến cho cậu lập tức im bặt.

Các học sinh, ngay khi vừa nhìn thấy bóng người màu đen với vóc người nhỏ bé mảnh khảnh xuất hiện ở sau lưng của Ye Jian, thì tất cả đều lập tức cúi đầu chào hỏi một cách cung kính, sau đó lập tức tan tác chim muông, cứ như bị giặc đuổi mà chạy ra khỏi ‘hiện trường’.

“A ha ha, tụi em có chút việc. Không làm phiền hai người nữa. Chào, Ye-sensei, Minamiya-sensei!”

“Này! Cái đám nhóc con khỉ gió, bán đứng tôi như thế đấy hả? Mau đứng lại cho ————”

“Ngươi muốn đi đâu?”

Được rồi, kế hoạch bỏ trốn thất bại. Ye Jian, với vẻ mặt vô cùng đau khổ, quay người lại mà đối mặt với giáo sư ấu nữ mặc bộ váy liền áo màu đen đang đứn ở sau lưng.

“Khục! Chào... Chào buổi sáng, Natsuki-chan! Coi bộ hôm nay cô vẫn...”

“Nếu như ngươi không muốn để cho các học sinh biết được lịch sử đen của ngươi thì ngoan ngoãn mà câm miệng lại! Sau đó thu cái bộ dạng thầy giáo đần của ngươi lại và đi theo ta. Hiện giờ có tình huống đặc biệt!”

“Tình huống đặc biệt?”

Bắt đầu công tác hơn nửa tháng, mãi tới hôm nay mới nghe được Natsuki nói như vậy, Ye Jian cũng có chút tò mò. Bất quá, chỉ cần hơi nghĩ một chút thì cậu cũng đã đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra.

Chắc là trong thành phố đã xảy ra chuyện gì đó mà cảnh sát bình thường không xử lý được nên mới điều động Attack Mage tới xử lý. Bất quá, nếu như người được điều động là Natsuki, vậy thì hẳn chuyện cần xử lý không phải là chuyện nhỏ.

Một đường đồng hành, rất nhanh, cả hai đã đi tới một căn phòng với độ xa hoa vượt xa cả phòng hiệu trưởng. Ye Jian đoán chừng là căn phòng này chính là phòng riêng của Natsuki ở học viện Saikai.

Quả nhiên, hành vi kế tiếp của Natsuki đã chứng minh cho suy đoán của cậu: Cô thản nhiên mà đi về phía chiếc ghế xa hoa nhất được đặt ở cuối căn phòng và ngồi lên.

Ngồi trên chiếc ghế riêng quen thuộc, Natsuki sẽ nhếch đôi chân nhỏ mảnh khảnh của mình lên, tay đong đưa quạt xếp và nói: “Mấy ngày trước, ở khu vực miền Bắc của thành phố đã xảy ra một chuỗi sự kiện kỳ bí. Thông tin ở đây, ngươi đọc trước đi, sau đó cho ta biết suy nghĩ của ngươi.”

Nói xong, Natsuki khẽ xua tay một cái, và một xấp tài liệu chợt hiện ra trước mắt của Ye Jian.

Cầm lấy xấp tài liệu trong tay, Ye Jian khẽ lật nhẹ từng trang mà đọc lướt qua một lần.

“Hành hạ tới chết? Còn ăn sống nội tạng của nạn nhân? Người bị hại đều là nữ? Haaa? Cái tên biến thái nào thế này? Còn tưởng mình là Jack the Ripper sao? Hay là Izayoi Sakuya? Còn ăn sống? Có bệnh!”

Thấy Ye Jian vừa xem vừa lầm bầm, Natsuki quát: “Baka! Ta không có cho ngươi xem cái này để rồi nghe ngươi nói nhảm! Ngươi cũng là ma tộc đúng không? Vậy có đầu mối gì không?”

“Đừng có nói cứ như là tôi ngang hàng với cái thứ dã thú này thế chứ? Tôi không thích cách nói này đâu nha!”

Lườm về phía Natsuki, Ye Jian nói với giọng có vẻ khá là khó chịu, chỉ không biết rằng sự khó chịu này là thật hay giả.

Đối với sự khó chịu của Ye Jian, Natsuki chẳng thèm để ý mà chỉ trào phúng: “Cái thứ ma tộc biến thái thích mặc nữ trang như ngươi thì có tư cách gì để nói điều đó. Đây là lần công tác đầu tiên của ngươi, nói điểm chính cho ta đi, baka Ye!”

“...” Chẳng nói chẳng rằng, Ye Jian chỉ treo lên hai con mắt như mắt cá chết để nhìn về phía Natsuki.

“Cho phép ngươi mặc trang phục nữ hầu...”

Ngay lập tức, chồng tư liệu Ye Jian đang cầm trên tay liền bay thẳng về phía Natsuki, thế nhưng bị Natsuki hóa giải một cách dễ dàng.

Quẳng xấp tư liệu vào mặt của Natsuki xong, Ye Jian làm như chẳng có gì mà phủ phủi tay rồi nói: “Ai nha, trượt tay! Thiệt đúng là... Đúng rồi! Nastuki-chan, về tư liệu của ma tộc, tôi không biết gì nhiều, cho nên lần này thì tôi không biết phải nói gì với cô hết.”

Nghe được câu trả lời ngắn gọn của Ye Jian, gương mặt của Natsuki lập tức trở nên lạnh lẽo, bất quá, nó lạnh lẽo không phải thì thái độ phản kháng của cậu mà là vì một việc khác.

“Tư liệu về ma tộc mà ta đưa cho ngươi, chẳng phải là ta đã bảo ngươi phải học cho hết rồi sao? Tại sao bây giờ lại không biết? Đừng có nói với ta là tới giờ mà ngươi vẫn chưa thèm động gì tới nó!”

Chùy tay nghe cái ‘bộp’ một cái, Ye Jian làm như xực nhớ ra rồi nói một cách tỉnh queo: “Hở? Ah... Đúng! Chà, đúng là tôi quên mất thật!”

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!

Ngay lập tức, gần mười cây bút máy lập tức bắn về phía Ye Jian với tốc độ nhanh như ánh chớp. Giận không chỗ phát tiết, Natsuki hầu như dùng toàn lực mà khiến cho mấy cây bút máy bắn về phía Ye Jian, chỉ bất quá, vẫn như mọi lần, đòn công kích mang tính trừng phạt của cô lại bị Ye Jian đỡ được.

Mấy cây bút máy bắn về phía Ye Jian với tốc độ hơn 300 m/s, thế nhưng ngay khi tới trước mặt của Ye Jian lại bỗng nhiên trở nên bất động. Từ cực động tới cực tĩnh diễn ra chỉ trong tích tắc khiến người ta hoàn toàn không kịp phản ứng.

“Lại là năng lực phiền toái này? Rốt cục ngươi là chủng ma tộc nào, baka?”

Vốn đang nổi nóng, nay sự trừng phạt của mình với Ye Jian lại bị cậu đỡ được, ngọn lửa tức giận trong lòng của Natsuki dường như bị tạt thêm một thùng xăng và cháy càng thêm dữ dội. Đường đường là Kūgeki no Majo bị tất cả ma tộc của Châu Âu sợ hãi nhưng lại không đối phó được một tên baka, đã vậy còn bị hắn làm cho kinh ngạc không biết bao nhiêu lần, đây quả thật là một việc khiến Natsuki cảm thấy vô cùng bị chạm tự ái.

“Cô có hỏi nữa thì tôi cũng chẳng nói thêm được gì cho cô đâu. Tôi cũng đã nói là mình không phải ma tộc rồi, cô không tin thì tôi còn biết làm gì? Nói thật cô không tin, chẳng lẽ cô muốn tôi nói dối? Thiệt tình...”

“Cái chuyện không lừa được cả con nít như thế mà ngươi bảo ta tin? Ngươi đang đùa với ta sao?”

Ma thuật không gian quỷ dị nhất đồng thời cũng là con át chủ bài mạnh nhất của cô lại hoàn toàn vô hiệu với cái tên này, Natsuki cảm thấy rất phẫn nộ, bất quá, đó là lúc đầu. Bây giờ thì sự phẫn nộ của cô cũng chỉ còn có không cam lòng cùng với buồn bực.

“Thì tôi đã nói rồi đấy thôi, cô không tin thì tôi cũng hết cách. Được rồi, bỏ qua chuyện đó mà nói chuyện chính hôm nay đi. Mặc dù chưa đọc qua quyển tư liệu mà cô đưa, thế nhưng tôi cảm thấy thông tin về vụ án cũng đã đủ để suy luận rồi. Ăn nội tạng của nạn nhân, cho dù nghĩ theo cách nào đi nữa thì cũng chỉ có ma tộc loại dã thú chứ mới đi làm cái việc man rợ như vậy chứ? Còn những thông tin khác, không biết được nhiều hơn thì có đoán cũng chỉ là đoán mò thôi.” Nhún vai, Ye Jian nói.

“Nếu biết thì cũng đừng có ở đó mà giả ngu. Chính cái bộ dạng giả ngu cà lơ phất phơ của ngươi mới là thứ khiến cho người ta nổi nóng nhất đấy, baka!” Strauss