“Nè ~~~ Natsuki-chan, có thể thả tôi ra được không ~~~! Giời ạ, cả tuần liền chỉ có thể đối mặt với bốn bức tường, ầy, mặc dù nhà cũng có cửa sổ, thế nhưng mà một tuần liền chỉ ở trong nhà, ai chịu nổi nha? Tôi lại không phải là hikikomori. Có thể thả tôi ra ngoài được không Natsuki-chan... Oa ah! Cô làm gì thế?”
Hết hồn mà la lớn, Ye Jian giơ hai ngón tay kẹp lấy chiếc thìa bằng bạc đang bay về phía mình với tốc độ tối thiểu là 400 m/s một cách dễ dàng. Nhìn cái thìa bằng bạc chỉ còn cách mình có đúng 1cm, cùng với vài cọng tóc đã bị nó cắt đứt, Ye Jian trợn mắt mà nhìn về phía Natsuki.
Thuận tiện nói luôn, đó là hiện giờ thì tóc của Ye Jian đã trở lại với kiểu tóc ngắn tán toái thường thấy của mình, không còn là kiểu tóc bị ép nuôi dài cho tới eo như trước nữa.
“Câm miệng của ngươi lại, ai cho phép ngươi dùng hậu tố ‘-chan’ để gọi tên của ta? Ngoan ngoãn mà ở lại trong này đi, đừng có quên ngươi là tội phạm tình nghi vẫn đang bị theo dõi.” Sau khi quăng chiếc thìa bằng bạc về phía Ye Jian, Natsuki tiếp tục nhàn nhã mà thưởng thức tách hồng trà trên tay, chỉ là lúc này thì gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo tựa như là yêu tinh của cô đã hiện lên vẻ bất mãn không thèm che giấu.
“Đừng nói khó nghe như vậy mà! Cái gì mà ‘tội phạm tình nghi đang bị theo dõi’, nói chuyện là phải có chứng cớ, bằng không thì sẽ bị gọi là vu cáo đấy, Natsuki-chan!”
“Đã bảo là đừng có dùng hậu tố ‘-chan’ để xưng hô với quan giám sát của ngươi, baka!” Tức giận mà giơ tay lên, thế nhưng sau đó, Natsuki chỉ có thể bất đắc dĩ mà hạ tay xuống. Bởi vì vũ khí tiện tay của cô (chiếc quạt xếp màu đen viền tơ) không ở trên tay, Natsuki cũng chỉ có thể tức giận mà trừng mắt với Ye Jian để tỏ vẻ cảnh cáo.
Hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, Natsuki vẫn còn hơi tức giận mà đặt tách hồng trà trên tay của mình xuống, sau đó, không biết là giấu ở chỗ nào, cô bỗng nhiên lấy một cặp văn kiện ra và ném lên trên bàn trà.
Thấy Natsuki đột nhiên đặt một cặp văn kiện lên bàn trà, Ye Jian cũng biết được là cô muốn đưa nó cho cậu. Vì thế, không đợi Natsuki mở miệng, Ye Jian đã vươn tay cầm lấy cặp văn kiện và mở nó ra, miệng thì hỏi: “Cái gì đây?”
Mở cặp văn kiện ra, Ye Jian đọc thông tin có ghi bên trong: “Công ma sư của quốc gia... Tạm thời? Ồ... Ể? Natsuki-chan, cái này là ý gì? Cô có thể giải thích cho tôi một chút được không? Tại sao cộng tác viên ở trên này lại dán hình của tôi, hơn nữa còn ghi tên của tôi? Cô đang đùa đấy à? Hôm nay là cá tháng tư?”
“Baka! Chẳng lẽ bộ não của ngươi đã teo lại tới mức không còn nhớ được cả ngày rồi sao? Hừ! Đừng có ở đó mà càm ràm! Ta là quan giám sát của ngươi, không phải là cha mẹ nuôi của ngươi, cũng không phải thánh nữ. Nhà của ta cũng không phải là cơ cấu từ thiện. Để cho người không làm gì hết mà ăn không ở không trong nhà của ta, ngươi nghĩ sướng quá nhỉ?” Tức giận mà lườm Ye Jian một cái, Natsuki nói, “Bởi vì trong một tuần qua, ngươi đã có thể che giấu hơi thở ma tộc trên người mình tới mức mà cả ta cũng không nhận ra, cho nên ta tạm thời thừa nhận là ngươi có chút bản lãnh. Cho nên từ hôm nay, ngươi lập tức mà đi làm công cho ta đi, cái tên hentai thích mặc đồ nữ.”
“Haaa? Làm công?”
Nghe Natsuki nói xong, Ye Jian cũng có chút há hốc mồm. Cái này quá tùy tiện chứ? Cứ coi như là muốn cậu làm công thì cũng đâu cần phải cho cậu làm Attack Mage. Cho một người không rõ thân phận, không rõ mục đích gia nhập vào đội canh gác cơ cấu quốc gia, rốt cục thì mấy cái tên quan lớn quản việc này đang nghĩ cái gì? Đầu bọn họ toàn là đất hay sao mà lại cho phép chuyện này, coi như chỉ là ‘tạm thời’ thì cũng quá tùy tiện chứ?
“Đừng có dùng ánh mắt ngu si đó của ngươi để nhìn ta, là do ta đề cử cho ngươi. Ta dùng danh nghĩa của mình để đảm bảo, cho nên ngươi tốt nhất là thành thật một chút, đừng có vừa lên chức thì lập tức để xảy ra sự cố. Tới lúc đó người bị mất mặt và gánh trách nhiệm chính là ta, chờ khi đó thì đừng trách là tại sao ta tìm ngươi để tính sổ.”
Cách nói của Natsuki có thể nói là phi thường khó nghe, thế nhưng lại không khiến cho Ye Jian bận tâm. Lúc này, cậu đang chú ý tới một việc khác.
“Cô tin tưởng tôi như vậy? Chẳng phải trước đó cô còn xem tôi là phạm nhân sao? Cho một ma tộc bị tình nghi lai lịch không rõ chức vụ như thế này, cô không sợ tôi có ý đồ xấu?”
Đáp trả lại câu hỏi của Ye Jian là vẻ mặt khinh thường của Natsuki, cô dùng ánh mắt như nhìn một đứa baka mà nói: “Nếu ma tộc nào mà cũng đần như ngươi thì ma tộc đã sớm tuyệt chủng rồi.”
“Hóa ra là thế nha? Thật xin lỗi bởi vì tôi là baka!” Thực ra là hoàn toàn trái lại chứ? Không dò ra được mục đích của mình nên mới muốn dùng cái chức vụ này để làm mồi câu dụ mình lộ ra dấu vết sao? Thật đúng là một con hồ ly nhỏ giảo hoạt, bất quá so với bản ma vương thì vẫn còn kém lắm.
Trong lòng thì cười trộm, thế nhưng ngoài mặt thì Ye Jian lại cho thấy là mình rất khó chịu và rất không hài lòng.
“Bớt làm vẻ mặt đó đi! Cái công việc này, ngươi muốn làm cũng phải làm, mà không muốn làm cũng phải làm. Ngoài ra, trừ thân phận Attack Mage ra, ngươi còn cần có một thân phận bên ngoài nữa. Nói đi, ngươi muốn làm công việc gì, làm ở công ty nào?”
Hoàn toàn không cho người khác quyền lựa chọn, Natsuki, với tính cách duy ngã độc tôn, đã trực tiếp tuyên bố quyết định của mình với Ye Jian. Coi bộ cô nàng này cũng có thuộc tính nữ vương, nếu vậy...
“Không làm có được hay không?”
“Ngươi nói xem?”
Được rồi, coi bộ mình không có quyền từ chối. Từ ánh mắt của Natsuki, Ye Jian đọc ra được điều đó.
“Tôi... Được rồi, vậy thì tôi chọn tới trường, trường nào tương đối bình thường thì càng tốt.”
“Trường học! Ta hiểu rồi. Hôm nay ta sẽ hoàn thành thủ tục cho ngươi, ngày mai tới trường chung với ta.”
Gọn gàng và không có một chút nào dây dưa dài dòng, cũng không cho người ta bất cứ cơ hội nào để từ chối.
Natsuki sau khi hạ quyết định với Ye Jian xong thì đặt chén trà của mình xuống và đi ra ngoài. Nhưng bỗng nhiên, khi đi tới cửa thì cô chợt quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi! Ngươi muốn môn nào? Toán học, ngoại ngữ, lịch sử, âm nhạc, thể dục, mỹ thuật tạo hình, trong sáu môn đó ngươi rành môn nào nhất?”
“Hả?”
Muốn môn nào là ý gì? Hỏi mình rành môn nào nhất, Natsuki-chan có ý định kiểm tra mình sao? Thế nhưng có cảm giác giống như không phải như thế!
“Nói mau!”
“Híc! Chuyện này thì... Có lẽ là thể dục...!” Mặc dù cậu rất tự tin vào trí lực của mình, thế nhưng mà cậu cảm thấy so với những thứ đó thì vũ lực của cậu mới là thứ cậu mạnh nhất vào thời điểm này, nếu vậy thì chọn thể dục cũng không xem như là nói dối đi?
“Đã biết! Nếu vậy thì giờ, ngươi trung thực mà ở yên chỗ này đi! Nếu dám tùy ý bước chân ra ngoài, vậy thì đừng trách ta đem ngươi nhốt vào trong ngục giam!”
Nói xong, Natsuki bước ra ngoài và đóng cửa lại.
“Ngục giam? Nhắc mới nhớ là hình như chân thân của Natsuki vẫn đang ở trong đó. Nếu vậy, có nên thử vào trong đó một lần hay không? Ừm... Thôi được rồi! Cơ hội rồi sẽ có! Không cần vội! Nếu cứ tiếp tục thế này thì chẳng mấy chốc Natsuki cũng sẽ đưa mình vào đó một lần, chờ tới khi đó cũng không muộn. Nếu như có cơ hội, vậy thì ta nhất định sẽ cứu em ra khỏi đó, ráng chờ ta nha, Natsuki-chan!” Nói tới đây, Ye Jian nở nụ cười.
Đáng tiếc là lúc này, Natsuki đã đi ra ngoài nên không thể nghe được những lời này, bằng không thì có lẽ cô sẽ lập tức thay đổi thái độ và phương châm dò xét của mình với Ye Jian. ..
“Ơ... Này! Natsuki-chan, cái này nghĩa là sao? Tại sao tôi lại là giáo viên? Tới trường không phải là việc của học sinh sao? Tại sao bây giờ lại thành giáo viên rồi?”
Cầm tấm bằng chứng nhận tư cách giáo viên ở trong tay, Ye Jian vội vàng đuổi theo bước chân của Natsuki, vừa đi vừa buồn bực mà đặt câu hỏi.
Và đáp lại cậu, vẫn như mọi khi, là sự châm chọc không hề che giấu của Natsuki: “Học sinh? Cái đầu của ngươi chứa toàn bã hay sao? Có ngu thì cũng phải chừa chỗ cho người khác ngu ké với chứ? Học sinh có thể lãnh được tiền lương?”
“Ây... Thế nhưng mà, cô có thấy trên đời này lại có giáo viên nào nhìn như tôi khô... À?” “Pặc!”
Chiếc quạt xếp màu đen viền tơ dùng tốc độ nhanh như chớp để vỗ mạnh về phía cái đầu của Ye Jian, bất quá rất may là cậu đã đỡ được, bằng không nhất định là sẽ rất đau.
“Ngươi đang muốn châm chọc ta sao? Baka!”
Hung tợn mà trừng mắt với Ye Jian. Ầy... Có vẻ như, cậu thật sự đã vô tình đâm trúng chỗ đau của Natsuki.
“Khục! Khụ! Khụ! Đâu có! Làm gì có chuyện đó! Natsuki-chan tuyệt đối là một giáo viên gương mẫu, là tấm gương tốt cho người khác noi theo...”
“Tốt cái đầu của ngươi, đừng có ở đó mà nịnh hót! Chẳng có ý nghĩa gì với ta đâu! Nhớ kỹ, tốt nhất là khi tới trường, đừng có gây chuyện lung tung. Còn nữa, tuyệt đối không được ra tay với học sinh, nếu như mà ngươi dám làm vậy...”
Hai mắt có chút nheo lại, Natsuki lườm về phía cậu và phóng ra những tia sáng nguy hiểm. Rất rõ ràng là Natsuki đang muốn cảnh cáo.
“Hầy [ thở dài ] ~~~~ Thiệt tình! Thôi được rồi, cô nói sao thì thế đi! Giáo viên thì giáo viên vậy! Lâu lâu đổi khẩu vị một lần cũng tốt, làm học sinh mãi...”
Ye Jian đang nói thì Natsuki đột nhiên lại lườm cậu và bảo: “Đổi khẩu vị?”
Biết là mình nói hớ, Ye Jian vội đánh trống lảng: “Khục! Không có gì! Nói chung là hiện giờ, tôi là giáo viên thể dục của trường cấp hai? Cùng trường với cô?”
“Không! Ta sẽ để người khác canh chừng ngươi... Thôi được rồi! Còn chẳng bằng ta tự mình tới. Nếu mà để đứa ngốc kia làm việc này thì ta càng lo lắng hơn. Tới lúc đó ta sẽ chuyển từ bộ phận cấp ba xuống bộ phận cấp hai để giám sát ngươi, dù sao cũng cùng một học viện, chuyển từ cấp ba xuống cấp hai cũng chẳng khó bao nhiêu. Nói chung là ngươi thành thật mà đi làm công cho ta đi!”
“Ôi chao? Ngay cả một chút tự do như thế cũng không cho tôi được sao?”
Ngoài miệng thì oán giận như vậy, thế nhưng nói thật thì ở trong lòng, Ye Jian cảm thấy khá là vui vẻ. Ngay cả trường dạy học cũng giống nhau, đó chẳng phải là đang cố tình cho cậu cơ hội sao? Cái này có gọi là tự chui đầu vào rọ không?
Nói chung là cứ như vậy, Ye Jian quang vinh mà trở thành một giáo viên của trường cấp hai.
Trường học mà cậu nhậm chức là trường cấp hai của học viện tư nhân Saikai, một học viện tư được tạo thành từ hai trường cấp hai và cấp ba gộm chung lại. Đảo Itogami, nói theo nghĩa nào đó thì cũng có thể gọi là một thành phố học viện (Academy City),cho nên những học viện tư nhân kiểu như học viên Saikai, ở trên đảo đâu đâu có.
Có thể nói rằng học viện Saikai hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn ‘bình thường’ mà Ye Jian đã nêu, hơn nữa nơi này còn là nơi mà Natsuki làm việc, quả thật là quá hợp ý cậu rồi. Strauss