Chương 1181: Khai Chiến!

“YAA. A. A.. Hoo ~ Hoo ~ ~~~!! Thành công! Thành công! Đây chính là vũ khí mới của ta sao?” Nhìn cây gậy đang được mình cầm trong tay, loli Tề Thiên nở một nụ cười vui sướng và hưng phấn.

Lúc này, cơn bão năng lượng đã hoàn toàn tan đi, không đúng, phải nói là hoàn toàn bị hút sạch mới đúng. Loli Tề Thiên đã hút sạch tất cả năng lượng của cơn bão và khiến cho nó hoàn toàn biến mất.

Sử dụng tất cả năng lượng mà mình đã hút được từ cơn bão năng lượng, kết hợp cùng phần xác ngoài đã vỡ tan đang xen lẫn trong cơn bão năng lượng của ba thanh thần binh chí cương, loli Tề Thiên đã thành công trong việc đúc ra lớp vỏ ngoài cho vũ khí của mình, đó là một cây gậy màu vàng đầy hoa lệ.

Nền ngoài mạ vàng, thần văn màu đen, chạm trổ màu trắng.

Sau khi có được xác ngoài, loli Tề Thiên bắt đầu sử dụng bản nguyên của [ Hắc Nhận ] và [ Cứu Thế Thánh Đao ]. Truyền hai loại bản nguyên vào trong xác của thần bổng mới vừa hình thành, loli Tề Thiên lại một lần nữa sử dụng ngũ hành thần lôi để làm chùy, dùng chính thân mình để làm đe, cùng tam muội chân hỏa làm lò nung, để rèn ra cây thần bổng mà hiện giờ cô nhóc đang cầm.

Cuối cùng, sau một thời gian vất vả và cực nhọc, loli Tề Thiên cũng đã có được món vũ khí mới hợp ý.

Mặc dù từ mặt bản chất, thanh Kim Cô Bổng mà cô nhóc vừa rèn được vẫn chỉ là một món vũ khí vừa mới ra lò, nếu như muốn nó trở nên thật sự hoàn hảo thì vẫn còn cần thêm trăm ngàn năm để đánh bóng nữa. Thế nhưng tối thiểu thì vào thời điểm hiện tại, nó cũng đã là một món vũ khí vô cùng mạnh mẽ rồi. Có thể nói rằng cho dù [ Thánh Đao ] và [ Hắc Nhận ] có dung hợp lại thành một thì cũng không thể nào bằng được cây thần bổng mà loli Tề Thiên đã phải nhọc công rèn đúc ra này.

Côn bổng cầm vào trên tay thì nhẹ như lông hồng, thế nhưng chất lượng thì lại chẳng khác gì một hằng tinh được cô đọng lại. Bản chất được tạo ra từ việc dung hợp hai loại bản nguyên mạnh nhất mang tính chất [ Phá Hoại ] và [ Hủy Diệ của [ Thép ], vỏ ngoài thì được tạo ra từ xác của ba thứ thần khí mạnh nhất kết hợp cùng ba loại thần lực chí cương, sự mạnh mẽ của cây Kim Cô Bổng mới này là không thể nghi ngờ.

Nhìn cây kim cô bổng mới vừa hình thành, loli Tề Thiên hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút; Sau đó, dường như vì muốn bản thân nhìn xứng đôi hơn với món vũ khí mới, loli Tề Thiên lập tức khoác lên mình một bộ trang phục mới với chiếc váy ngắn màu đen cao quá gối cùng chiếc áo trắng không có tay áo.

Nhìn trang phục của mình lúc này, cùng với cây gậy mới trong tay, hai ngọn lửa Kim Tình có màu trắng và màu đen ở trong mắt của loli Tề Thiên bắt đầu thiêu đốt.

Mái tóc dài óng mượt tựa như những sợi hoàng kim phất phơ trong gió nhẹ và tỏa ra ánh hào quang lộng lẫy tựa như ánh mặt trời.

Thực lực đã triệt để khôi phục lại như khi mình chuẩn bị tiến công Thiên Đình, vũ khí đang cầm cũng đã trở nên càng mạnh hơn nữa. Mặc dù hơi có chút không bằng được cây gậy mà mình đã dùng khi đó, thế nhưng có lẽ cũng không kém quá xa, chỉ cần sau khi kết thúc cuộc chiến này, mình chịu bỏ ra một quãng thời gian dài đánh bóng thì nó cũng sẽ không thua kém cây gậy cũ.

Dù sao nguyên vật liệu mà mình dùng để tạo ra cây Kim Cô Bổng này cũng không phải là thứ yếu so với cây gậy cũ, hai loại bản nguyên mạnh nhất, xác của ba thứ thần khí mạnh nhất, ngoài ra còn có ba loại thần lực tối cao, nói theo nghĩa nào đó thì cũng không thua kém gì so với cây gậy được tạo ra từ [ Thế Giới Trụ ].

Dường như đạt được cuộc sống mới, loli Tề Thiên khẽ hít một hơi thật sâu. Múa may cây gậy mình đang cầm trong tay để kiểm tra sơ về hiệu quả, sau đó, loli Tề Thiên nhìn về một nơi nào đó cách vị trí của cô nhóc xa hơn ngàn dặm, miệng lầm bầm: “Hừ! Hừ! Lần này, để người ta xem ngươi còn chạy nổi nữa không, đồ bại hoại ghê tởm!”

Khẽ bước về phía trước một bước, sau đó, bóng của loli Tề Thiên chợt lướt qua trên không và để lại một cái đuôi ánh sáng màu vàng thật dài. Nhanh không tưởng nổi, loli Tề Thiên chỉ tốn một giây để xuất hiện trên đỉnh đầu của tất cả mọi người phe Itsuka Ken.

“Ai nha? Quả nhiên lính quèn chẳng đánh tin một chút nào. Mà cũng không đúng! Phải nói là các ngươi thật lợi hại mới đúng chứ nhỉ?”

Nhìn khe núi lớn đã hoàn toàn trống không, chẳng có lấy bóng của một con yêu ma quỷ quái hay dị thần nào, loli Tề Thiên lập tức hiểu được là cái đám binh tôm tướng cá của mình đã bị đối phương giết sạch rồi.

Thấy sự việc xảy ra như vậy, nhưng loli Tề Thiên cũng không nổi giận. Cô nhóc chỉ đưa mắt nhìn về những người ở bên dưới, sau đó lướt nhẹ khắp xung quanh. Rồi đột nhiên, khi nhìn tới một hướng, cả người của cô bé lập tức cứng lại, đôi mắt chợt bắn ra những tia sáng dường như hóa thành thực chất.

“Hóa ra là nấp ở đó nha! Hì hì! Đã tìm được ~~~”

“Tề Thiên Đại Thánh, chuyện đã tới nước này rồi mà ngươi vẫn còn không chịu thu tay lại sao?” Bước về phía trước, Susano nói với loli Tề Thiên.

Là một quân thần có cả sức mạnh lẫn trí tuệ, Susano đương nhiên hiểu là trong tình huống này, có nói gì đi nữa thì cũng phí lời, loli Tề Thiên tuyệt đối sẽ không chịu dừng tay vì bất cứ lý do gì, trừ khi có ai đó có thể đánh phục được cô bé. Thế nhưng, Susano lại không thể không ‘phí lời’, bởi vì hiện giờ, Itsuka Ken có lẽ đang trong trạng thái mấu chốt để tiếp nhận truyền thừa.

Là người được Itsuka Ken giao cho trọng trách kéo dài thời gian, Susano buộc lòng phải đứng ra và tìm cách để giữ chân cô nhóc lại. Chỉ là không biết là mình có thể cầm chân con nhóc này được bao lâu. Tới đâu hay tới đó vậy.

“Ồ? Là ngươi sao? Ha ha! Thật đúng là cảm ơn ngươi nha, lão đầu! Cái thanh [ Hắc Nhận ] gì gì đó của ngươi đã trở thành một bộ phận của binh khí của ta rồi. Nể mặt mũi của ngươi vì chuyện này, người ta tạm thời sẽ không giết ngươi. Thế nhưng mà chỉ tới đó thôi nha! Nếu ngươi còn dám không nghe lời của người ta, vậy thì đừng có trách người ta vung gậy mà đập chết tất cả mọi người ở đây đó!”

Âm thanh vô cùng thanh thúy và ngọt ngào, thế nhưng lời nói ra lại khiến cho đại đa số người nghe được đều phải sởn cả tóc gáy. Nếu là ở hiện thế, có lẽ sẽ không ai dám tin rằng một con loli moe như vậy lại có sức mạnh hủy thiên diệt địa và là một người hỉ nộ vô thường như vậy.

“... Tại sao ngươi làm vậy? Với bản lĩnh của ngươi, nếu trở về Khu Vườn Nhỏ, việc tìm thuộc hạ chẳng phải là một việc rất đơn giản sao? Trước không nói tới việc mời chào người mới, chỉ nói riêng những thuộc hạ cũ của ngươi, nghe nói vẫn còn rất nhiều người còn đang sống ở Khu Vườn Nhỏ. Thậm chí ta còn nghe nói vẫn còn ba người khác trong liên minh Thất Yêu Vương vẫn còn sống. Tại sao ngươi không tìm bọn họ mà lại lãng phí thời gian của mình ở trên người bọn ta?”

Nghe được lời chất vấn của Susano, loli Tề Thiên khẽ giật mình, thế nhưng ngay sau đó, trên mặt của cô nhóc lại lộ ra nụ cười nguy hiểm.

“Chuyện đó ngươi không cần phải biết làm gì. Đó là chuyện riêng giữa ta và bản tôn, những người khác không có tư cách để nói này nói kia. Bây giờ, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Các ngươi chỉ có hai con đường để chọn: Một, là ngoan ngoãn đầu hàng và lùi ra xa, tránh đường cho ta tìm tên bại hoại đó, chờ tới khi ta hạ hắn xong thì sẽ chiêu nạp các ngươi; Còn hai, là ngay lập tức trở thành thuộc hạ của ta, sau đó cùng ta đánh bẹp tên bại hoại đó. Chọn đi!”

“Ngươi không sợ bọn ta lâm trận phản bội sao?”

“Hì hì! Nếu ai không nghe lời, vậy thì chỉ cần dùng Kim Cô Bổng vung một cái. Chỉ cần ‘Ô ah ——’ một tiếng, là xong rồi! Phản bội thì cũng vậy! Hì ~~!” Múa may cây gậy mình đang cầm trong tay, loli Tề Thiên cười hì hì và nói như vậy.

Uy hiếp, một sự uy hiếp trần trụi. Mặc dù ở bên ngoài, nghe thì cứ như là đang nói giỡn, thế nhưng tất cả mọi người ở đây, không có ai dám xem câu nói này như nói giỡn. Tất cả đều giữ nguyên tư thái sẵn sàng chiến đấu của mình.

Con loli này hoàn toàn là một con yêu tinh hỉ nộ vô thường, hoặc nên nói là quá sức nghịch ngợm và rắc rối. Không ai có thể biết được là con loli này sẽ làm điều gì, có lẽ nửa giây trước, con loli này còn cười rất tươi với ngươi, thế nhưng nửa giây sau, con loli này lại cho ngươi một gậy đem ngươi đập cho banh xác.

Không khí trở nên căng thẳng vô cùng, thế nhưng lần này, loli Tề Thiên không có ý định khoan hồng độ lượng mà cho mọi người thời gian nữa.

“Ừ! Coi bộ các ngươi đều không muốn đáp ứng lời chiêu mộ của người ta. Thật đáng tiếc nha! Đáng tiếc!” Vẫn múa cây gậy trong tay, loli Tề Thiên chặc lưỡi và than thở.

“Không được! Tránh mau!”

Vừa nghe được câu than thở của loli Tề Thiên thì ngay lập tức, Susano đã biết là không ổn. Ông hét lớn và bắt đầu vận dụng phần sức mạnh cuối cùng của mình.

Ông biết câu nói này của Tề Thiên là có ý gì. Cô nhóc chán rồi, chẳng muốn cù cưa lâu nữa.

Cũng không trách được loli Tề Thiên thiếu kiên nhẫn như vậy, bởi vì ở trong mắt của con nhóc này, ông và tất cả những người ở đằng sau thật sự quá yếu.

Mặc dù so với cái đám lình quèn đã bị ông và những người khác tiêu diệt, thì những người ở đây đều ưu tú và mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng ở trong mắt của con nhóc này, có lẽ ông và những người khác cũng chỉ là một đám lính quèn, chỉ là đám lính quèn này cao cấp hơn một chút.

Một đám lính quèn, cho dù có cao cấp tới đâu đi nữa thì cũng chỉ là lính quèn. Lính quèn mà cứ năm lần bảy lượt dám ngỗ nghịch ý của ‘đại vương’, thử hỏi làm sao mà con nhóc này không thiếu kiên nhẫn cho được?

Thiên hạ người này nhiều như vậy, thậm chí là chư thiên thế giới lại nhiều tới như thế, nếu muốn tìm lính quèn, Tề Thiên thiếu gì sự lựa chọn. Đi đâu chọn mà không được, cần gì phải lãng phí thời gian ở nơi này?

Cho nên, lúc trước Tề Thiên đã chiêu mộ một lần, thế nhưng ông và những người khác đều không chịu, điều đó đã khiến cho Tề Thiên khó chịu rồi. Lần này lại chiêu mộ thêm một lần, nói trắng ra cũng chỉ là tiện thể mà thôi, còn ngoài ra thì loli Tề Thiên chẳng muốn lãng phí thêm thời gian và sự kiên nhẫn của mình nữa.

Giơ cao cây Kim Cô Bổng mình đang cầm lên, loli Tề Thiên dùng sức vung mạnh về phía Susano. Bóng gậy to hằng trăm trượng lại hiện lên và mau chóng nện xuống.

“Oanh ——————!!!!!!!!!!!!!” Bằng phần sức mạnh cuối cùng của mình, Susano đã may mắn đỡ được đòn tấn công bất ngờ của loli Tề Thiên.

Thật may vì đây chỉ là một đòn tiện tay của Tề Thiên, bằng không thì với tình trạng kiệt sức của Susano hiện giờ, ông thật sự không tin là mình có thể đỡ được.

Bất quá, cho dù đây chỉ là một đòn tiện tay thì hậu quả của nó vẫn là rất lớn, bằng chứng là toàn bộ khe núi vốn tan hoang thì nay càng thêm điêu tàn, đất đai nức toác và mọi thứ trở nên hoàn toàn trơ trọi. Vô số gốc cây bị chấn thành bột phấn.

“Ồ? Lão già, hóa ra mi vẫn còn sức mạnh sao? Nếu vậy thì, liệu chiêu này mi có đỡ được không? [ Phá Thiên ]!”

Trong tiếng hét của loli Tề Thiên, bóng gậy màu vàng to hơn mấy ngàn trượng hiện ra từ trong hư không và nện thẳng về phía Susano. Mặt đất lún xuống gần nửa thước, sức ép tỏa ra từ bóng gậy to hơn mấy ngàn trượng vừa hiện ra ở trên trời thật sự quá lớn, lớn tới độ Susano cảm thấy không khí dường như đã đặc lại thành chất rắn.

Đối mặt với đòn tấn công này, Susano thật sự cảm nhận được nguy cơ chí mạng. Ông đã kiệt sức lắm rồi.

Bóng gậy to hơn mấy ngàn trượng, mang theo uy thế đập tan cả trời đất, dùng tốc độ nhanh tới khó tưởng tượng để giáng xuống đầu của Susano.

Bóng gậy đã gần ngay trước mắt, Susano đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Vốn đang tính liều mạng mà đỡ nốt đòn này rồi rút lui, Susano dồn sức vào tay và giơ lên, thế nhưng đột nhiên, bóng gậy bỗng dừng lại một cách đột ngột, uy thế của nó cũng hoàn toàn biến mất.

Từ cực động chuyển sang cực tĩnh, tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột khiến Susano hoàn toàn không kịp hiểu là chuyện gì đang xảy ra. Thế rồi đột nhiên, ông nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Ôi trời, thiệt tình! Tôi chỉ bảo ông là cầm chân con nhóc này là được rồi. Liều mạng như vậy làm cái gì? Bộ xương già đã mệt rã rời của ông lúc này chịu được một gậy của con nhóc đó sao, Susano?”

Mặc dù cách nói chuyện rất là thúi, thế nhưng Susano lại nhếch miệng lên cười và mắng, giọng ông hơi có chút kích động: “Thằng nhóc chết bầm nhà ngươi, rốt cuộc đây là do ai? Nếu không phải vì ngươi thì lão tử còn ở đây sao? Ta sớm đã chạy mất dạng từ lâu rồi. Khốn kiếp! Thằng nhóc chết tiệt! Nhớ là đừng có chết đấy!”

Nói xong, Susano bắt đầu lui ra đằng sau.

“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chết trễ hơn ông. Coi như ông chết thì cũng không đến phiên tôi chết. Bất quá, giờ cũng là lúc giải quyết nốt phần còn lại rồi. Hừ! Lúc trước còn bao nhiêu nợ chưa tính sổ, lần này tính nốt hết một lượt đi!!!!!”

Sức mạnh bùng lên và một ngọn trường mâu màu vàng lướt ngang qua bầu trời, đâm thẳng về phía loli Tề Thiên vẫn còn đang bất động.

“ĐANG ——————!!!!!”

Tiếng kim loại va đập vào nhau vang lên điếc tai. Bị Itsuka Ken tước đoạt mất thời gian, thế nhưng loli Tề Thiên khôi phục rất nhanh. Sau khi khôi phục thì cô nhóc lập tức nhận ra được là chuyện gì đang xảy ra và chuyển hướng tấn công về phía ngọn mâu màu vàng đang đâm tới.

“A...! Là mi, đồ xấu xa bại hoại! Cuối cùng mi cũng ra rồi! Thế nhưng mà năng lực này...”

“Không có thời gian để nói chuyện đâu!” Đột nhiên, tiếng của Itsuka Ken chợt vang lên một cách quỷ dị ở sau lưng của loli Tề Thiên.

Ánh sáng màu bạch kim lại hiện lên. Tiếng điện chớp nổ tung trên bầu trời và loli Tề Thiên đã bị đánh bay mà không kịp phản ứng.

Gift [ Không Gian ] kết hợp cùng Gift [ Thời Gian ], đây quả thực là một cặp bài trùng hoàn mỹ về tốc độ. Có [ Không Gian ] và [ Thời Gian ] phối hợp cùng nhau, cho dù loli Tề Thiên có cặp mắt nhìn thấu bản chất của vạn vật thì cũng không thể nào bắt được quỹ tích chuyển động của Itsuka Ken.

Lúc này, tốc độ của cậu là vô địch. Strauss