Chương 1170: Thế Cục Khó Lường!

“Hơi thở và thần lực này... Cronos? Là ngươi! Ngươi vẫn còn chưa chết?!!”

Thu sức mạnh lại và cầm thanh đao thần màu đen đã thu nhỏ lại trong tay, Susano, với toàn thân đều được bao trùm bởi hắc khí, nhìn chằm chặp vào vầng sáng màu tím đang dần tụ lại ở xa xa và gằn giọng hỏi.

“Ha ha ha! Chết! Ta sao có thể chết ở đây? Thật buồn cười! Ta là vua của các vị thần, là chủ thần chí cao vô thượng, sao có thể bị một gã thần linh nhỏ bé ở cái nơi chật hẹp này hại chết? Nếu như lúc ấy bản vương không vướng phải nguyền rủa và lâm vào hiểm cảnh, đồng thời trước đó còn bị suy yếu, một gã thần linh hèn mọn như ngươi sao có thể làm ta bị thương? Thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng!”

Trong ánh sáng màu tím chói lòa, tiếng của một người đàn ông trung niên chợt vang lên, và sau đó, vầng sáng màu tím nhanh chóng co lại tạo thành hình hài của một người đàn ông.

Mái tóc dài màu tím, đôi tròng mắt màu tím, trên người mặc một bộ tỏa tử giáp màu tím và cầm một cây kiếm dài cũng màu tím. Người đàn ông trung niên vừa xuất hiện mang trên mình một màu tím đầy thần bí và cao quý. Thế nhưng lúc này, gương mặt của người đàn ông này lại cho thấy sát khí dày đặc, điều này khiến cho vẻ ngoài của người đàn ông này trở nên giống tà thần hơn là một thần vương như lời ông ta đã nói.

Thế nhưng điều tréo ngoe là người đàn ông này lại là một thần vương thực sự mà không phải là tà thần như vẻ bề ngoài của mình.

Ông ta chính là thần Cronos, là vị thần vương thế hệ trước của thần thoại Hy Lạp, là cha ruột của thần bầu trời Zeus, và cũng là lãnh tụ của mười hai Titan được sinh ra từ thần đất mẹ Gaia. Từng là chúa tể thống trị đỉnh Olympus và là kẻ mạnh nhất trong hệ thống thần thoại Hy Lạp, thận phận của người đàn ông này cao quý không gì sánh được.

“Ngươi... Hả? Ha ha ha! Hóa ra là vậy! Hóa ra thần cách của ngươi đã bị nguyền rủa ăn mòn! Đường đường là vua của các vị thần mà lại bị sa đọa tới mức này mà không biết! Ha ha ha ha! Thật là đáng tiếc, cũng thật là đáng buồn cười! Ha ha ha ha ha ha ha!”

Vốn đang rất căng thẳng vì sự xuất hiện bất ngờ của Cronos, thế những bỗng nhiên, Susano chợt nhận ra một điều gì đó từ bản chất của người trước mặt, và ông cất tiếng cười ha hả.

“Câm miệng! Đồ thần linh hạ đẳng ti tiện, dám sỉ nhục ta bằng cách đó? Ngươi dám nói rằng ta bị nguyền rủa ăn mòn? Thật ngu muội! Thật xấc láo!”

Gương mặt vốn đã tràn đầy sát khí, nay lại nghe thấy lời ‘sỉ nhục’ của Susano, sát khí trên người của Cronos lại dày đặc thêm vài phần. Theo sát khí tăng lên, thần lực trên người của cựu thần vương Hy Lạp bỗng trở nên bất ổn thêm rất nhiều, nó khiến cho người ta có cảm giác rằng đây không phải là thần lực của một thần vương mà là một quả bom không ổn định, và bất cứ lúc nào, nó cũng có thể nổ tung và chôn vùi tất cả mọi thứ.

Tình hình vốn đã căng thẳng thì nay, theo sự xuất hiện bất ngờ của cựu thần vương Cronos, thế cục lại trở nên rắc rối thêm vài phần khiến cho mọi người đều cảm thấy căng thẳng —— ngoại trừ một người.

“Oa? Thần vương của Hy Lạp sao? Lại thêm một kẻ mạnh khác! Tốt! Tốt! Tới đây! Đánh với ta một trận đi! Thua trận xong thì ngoan ngoãn trở thành thuộc hạ của ta, cùng người ta hiệu lệnh thiên hạ bầy yêu và tiến đánh Thiên Đình! Tới đây! Tới đây đi!”

Kích động và nhảy nhót, loli Tề Thiên vui vẻ mà quơ cây gậy mình đang cầm. Ngọn lửa Kim Tình màu đỏ tươi trong mắt của loli Tề Thiên liên tục nhảy lên, đôi mắt cô bé bắn ra sự hưng phấn không thể nào giấu được. Chỉ từ cái nhìn đầu tiên, loli Tề Thiên đã nhận ra được bản chất thật sự của Cronos là gì và đẳng cấp sức mạnh của ông nằm ở mức nào, vì thế, cô bé cũng biết được sự mạnh mẽ của Cronos.

“Hừ! Dám sỉ nhục ta như vậy? Ngươi muốn một vị vua thống trị chư thần như ta làm thuộc hạ cho ngươi. Thật to gan! Thật xấc xược! Nếu đã như thế, nhà ngươi hãy chết đi!” Vốn đã tràn đầy sát khí và nổi giận trong người, giờ lại nghe được lời rủ rê của loli Tề Thiên, Cronos hoàn toàn nổi nóng mà quát lớn. Sau đó, ông vung kiếm về phía loli Tề Thiên.

Trường kiếm màu tím vung lên, sau đó, mọi người chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn của loli Tề Thiên. Định thần lại, tất cả những người đang quan sát (và có thể quan sát được) trận chiến bỗng nhiên phát hiện ra một hiện tượng quái dị, đó là Cronos vốn đang cách loli Tề Thiên khá xa thì nay lại bỗng nhiên xuất hiện sau lưng của loli Tề Thiên, và kiếm của ông cũng đã chém xong.

Phần lưng của loli Tề Thiên xuất hiện một ngấn máu có màu đen, thân thể vốn đạt mức [ Kim Cương Bất Hoại ] của loli Tề Thiên bị chém rách chỉ sau một đòn. Điều này cho thấy cả thanh kiếm và người vung kiếm chém bị thương loli Tề Thiên đều không phải là thứ vừa gì.

Nhanh! Thật sự quá nhanh! Thậm chí từ ‘nhanh’ đã không đủ để hình dung chiêu thức của Cronos. Chiêu thức của Cronos cho người ta cảm tưởng rằng việc vung kiếm ở xa của ông và việc vung kiếm chém trúng lưng của loli Tề Thiên diễn ra cùng một thời gian. Nó cho người ta cảm giác thời gian và không gian trùng điệp vô cùng mãnh liệt khiến người ta không biết phải hình dung chiêu thức này như thế nào.

“Hô ô ô, đau quá!” Kêu lên một tiếng đáng yêu, loli Tề Thiên vận dụng sức mạnh của mình để chữa trị vết thương. Rất nhanh, vết thương đã hoàn toàn lành lại. Mãi tới lúc này thì loli Tề Thiên mới quay lại và dùng đôi mắt màu đỏ rừng rực ánh lửa của mình để nhìn về phía thần vương màu tím hiện đã lui về phía xa.

Ngọn lửa màu đỏ rực bắt đầu thiêu đốt, ánh sáng đậm đặc dường như biến thành thực chất bắn ra từ trong đôi mắt của loli Tề Thiên. Nhìn xuyên qua bản chất được thế gian che đậy, loli Tề Thiên lội ngược dòng thời gian để dòm ngó bản chất của Cronos. Chẳng mất bao lâu, cô bé đã tìm được thứ mình muốn.

“Thời gian... Phá hư... Cắn nuốt... Hì hì, hóa ra là như vậy! Thật không ngờ trên đời lại có Gift lợi hại như vậy! Nếu vậy thì người ta càng muốn thu phục ngươi làm thuộc hạ rồi. Có ngươi ở dưới trướng, ta tuyệt đối có thể vặn được cái đầu của lão Ngọc Đế xuống, thậm chí có thể đánh lên tới điện Tam Thanh mà gõ bể cái đầu của Thái Thượng Lão Quân. Hì hì!”

Sau khi phát hiện ra bản chất của Cronos, loli Tề Thiên nở một nụ cười vui vẻ. Bị thương nhưng lại không phẫn nộ, mà trái lại lúc này, loli Tề Thiên lại cảm thấy hưng phấn vô cùng.

Từ trong mắt của loli Tề Thiên, tất cả mọi người đều có thể thấy được là cô bé không hề có chút kiêng dè nào đối với cựu thần vương Cronos, cho dù rằng đã biết được bản chất đáng sợ của Cronos. Phản ứng này của loli Tề Thiên cho thấy hai loại khả năng, một là loli Tề Thiên chỉ là một gã đứa ngốc thuần túy giống như kiếm vương Doni, hai là loli Tề Thiên hoàn toàn nắm chắc phần thắng trong tay nên mới hoàn toàn không để đối phương vào trong mắt.

Hai loại khả năng, rốt cuộc thì cái nào mới là chính xác? Nếu như Itsuka Ken ở đây thì cậu tuyệt đối sẽ chọn khả năng thứ hai, bởi vì khả năng thứ nhất là không thể nào. Con loli này tinh như quỷ, chính bản thân cậu đã phải lãnh giáo điều này rồi, cho nên cậu tuyệt đối sẽ không tin rằng con loli này là đứa ngốc.

“Thật không ngờ là hắn vẫn còn sống! Xem ra mọi chuyện phiền toái rồi!” Đứng ở một bên và vẫn luôn im lặng quan sát mọi việc, Susano khẽ lầm bầm, vẻ mặt của ông trở nên vô cùng nặng nề. Nhìn hai bóng người màu tím và màu vàng ở trước mắt, Susano biết là tình hình bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Chỉ một con loli Tề Thiên Đại Thánh thôi mà mọi thứ cũng đã rắc rối lắm rồi, giờ lại thêm một Cronos được giải thoát ra trong tình trạng bị nguyền rủa ăn mòn, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Chỉ cần hơi nghĩ một chút thì cũng biết.

Nếu như Cronos là một kẻ yếu thì chẳng có gì để nói, thế nhưng Cronos là kẻ yếu sao? Người khác nghĩ sao thì Susano không biết, chứ ông thì lại biết rõ thân phận và thực lực thật sự của vị thần vương màu tím ở đằng kia.

Trăm năm trước, ông đã từng giao chiến với vị thần vương Hy Lạp này một lần. Nếu như lúc đó [ Hắc Nhận ] không đột nhiên bạo tẩu khiến sức mạnh tăng vọt thì ai thắng ai thua còn chưa biết được. Nhiều khả năng là ông sẽ phải thua dưới tay của Cronos và trọng thương tới giờ cũng chưa lành.

Sở dĩ Susano cảm thấy như vậy là vì năng lực của Cronos thật sự quá đáng sợ. Đúng! Là đáng sợ!

Năng lực của Cronos là [ Cắn Nuốt Thời Gian ], một thứ năng lực kinh khủng và phiền toái hơn rất nhiều so với những ứng dụng khác của thời gian như là [ Thời Gian Tĩnh Chỉ ], [ Thời Gian Phân Lưu ], [ Thời Gian Hồi Tưởng ], [ Thời Gian Hồi Tố ]... Bởi vì những ứng dụng vừa nhắc tới chỉ là thứ còn nằm ở cấp độ quan sát và mượn sức, còn phụ thuộc khá nhiều vào [ Dòng Thời Gian ]. Nếu như dòng thời gian không tồn tại, những năng lực này hầu như đều vứt xó.

Thế nhưng [ Cắn Nuốt Thời Gian ] thì không như vậy, nó không cần phụ thuộc quá nhiều vào dòng thời gian nữa. Hoặc nên nói là đó đã bắt đầu đạt tới cảnh giới chủ động sáng tạo ra [ Dòng Thời Gian ] theo ý muốn của mình.

Được rồi! Lấy chiêu thức mà Cronos vừa dùng để đánh bị thương loli Tề Thiên làm ví dụ đi!

Lấy hành vi [ bắt đầu vung kiếm ] của Cronos là điểm bắt đầu của thời gian, và việc [ loli Tề Thiên bị thương bởi kiếm của Cronos ] là điểm kết thúc. Từ ‘bắt đầu’ tới ‘kết thúc’ cần có một quãng thời gian, trong quãng thời gian đó có một chuỗi các sự kiện để đi từ ‘bắt đầu’ tới ‘kết thúc’. Năng lực của Cronos là cắn nuốt mất quãng thời gian nằm giữa ‘bắt đầu’ và ‘kết thúc’, cùng với chuỗi sự kiện xảy ra ở trong đó, để khi cái ‘bắt đầu’ vừa xảy ra xong thì ‘kết thúc’ cũng đã tới. Bỏ qua quá trình để trực tiếp từ [ Nhân ] nhảy tới [ Quả ], đây là năng lực của Cronos.

Tất nhiên là cái gì thì cũng phải có giới hạn. Năng lực của Cronos cũng không phải là vô địch, bởi vì nó chỉ là cắt bỏ quá trình mà không phải là trực tiếp sáng tạo ra kết quả, nó vẫn cần ‘logic’. Quá trình cần có để đi từ [ Nhân ] tới [ Quả ] vẫn xảy ra, hành vi của Cronos chẳng qua là cắt bỏ nó rồi nuốt mất mà thôi, thế nhưng cái cần diễn ra thì vẫn phải diễn ra, chỉ là sau khi quá trình đó bị cắn nuốt thì quá trình đã biến mất, nhưng nó thật sự ‘đã từng’ tồn tại.

Bất quá, cho dù chỉ là vậy thôi thì nó cũng đã rất đáng sợ rồi, bởi vì nó khó phòng bị hơn thuấn di rất nhiều. Nếu như là thuấn di hay chỉ đơn thuần là ‘tốc độ nhanh’ thì mọi thứ luôn có dấu vết để lần theo, nhưng với [ Cắn Nuốt Thời Gian ] thì hoàn toàn không có dấu vết để mà mò, bởi vì mọi dấu vết đều đã bị cắn nuốt sạch.

Với năng lực này thì trừ khi bản thân cũng có năng lực về thời gian, nếu vậy thì còn có thể có chút cảm ứng về sự thay đổi của thời gian để lần mò mà phòng ngự, còn bằng không thì chỉ có nước bị treo lên đánh. Thế nhưng nếu năng lực thời gian của bản thân có đẳng cấp thấp hơn Cronos thì khả năng bị Cronos treo lên mà đánh vẫn là rất cao. Huống hồ gì việc trực tiếp cắn nuốt thời gian để bỏ qua quá trình vẫn chỉ là ứng dụng cơ bản nhất của năng lực [ Cắn Nuốt Thời Gian ], vẫn còn có cả khối những ứng dụng đáng sợ hơn nữa.

“... Chậc! Xem ra lại phải làm bậy thêm một lần rồi! Tới bao giờ thì bộ xương già này mới có thể sống như một người già đây chứ? Lông bông với làm bậy không phải là quyền của người trẻ sao? Tại sao bộ xương già này cứ phải vác xác của mình ra để làm ba cái chuyện như vậy?”

Âm thầm tắc lưỡi và cẳn nhẳn cằn nhằn, Susano nhìn thanh [ Hắc Nhận ] mà mình đang cầm trong tay, sau đó ông hạ quyết định. Cùng lắm thì liều mạng là được chứ gì? Nếu thật sự không thể làm gì hơn, vậy thì coi như có phải chịu trọng thương thì ông cũng phải liều mạng mà sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất của [ Hắc Nhận ] một lần.

Tuyệt chiêu đó nhất định sẽ không để cho ông phải thất vọng, bởi vì ông đã từng thử nó khi với vùng không gian loạn lưu nằm ngoài thế giới một lần. Chân chính là khai thiên tích địa. Ông thậm chí đã từng chính mắt thấy chiêu đó đánh tan một vùng không gian loạn lưu và mở ra một vùng trời đất mới, chỉ bất quá trời đất đó quá nhỏ yếu nên lại bị chôn vùi mà thôi, thế nhưng cũng là khai thiên tích địa.

Đã có uy lực để khai thiên tích địa, vậy thì Susano cho rằng nó có thể chém rách được tất cả mọi thứ trên đời này, kể cả [ Thời Gian ]. Mà nếu đã có thể chém rách được [ Thời Gian ] thì cũng có thể làm bị thương Cronos, thậm chí là khiến cho Cronos phải trọng thương.

Hạ quyết tâm, Susano siết chặt thanh đao mình đang cầm trong tay lại và nhìn về phía hai kẻ địch ở trước mặt. Ông đã sẵn sàng cho một cuộc chiến sinh tử.

Đột nhiên, đúng lúc này, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra ngắt ngang tiết tấu chuẩn bị của Susano.

Từ ngoài ngàn dặm, trong một mảnh rừng núi, một chùm sáng màu xích kim óng ánh đột nhiên phun ra và bắn về phía chiến trường với tốc độ nhanh như ánh sáng.

“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm ——————————!!!!!!!!!!!!!”

Vạn vật nghiền nát. Tất cả những nơi mà chùm sáng lướt qua, bất kể là sinh vật, cây cối, núi non hay sông ngòi thì cũng đều bị nghiền thành hư vô chỉ trong tích tắc.

Dường như là hóa thân của hủy diệt và phá hoại, chùm sáng màu xích kim phá vỡ không gian và tiến vào chiến trường chỉ trong nháy mắt.

‘Không được!’ Đối mặt với mối nguy hiểm bất ngờ này, Susano hoàn toàn không kịp làm ra quá nhiều phản ứng. Tròng mắt của ông co lại chỉ còn như lỗ kim, thần lực trên người nổ tung, ông cố gắng giơ thanh [ Hắc Nhận ] lên ngang trước mặt mình và dồn toàn lực vào trong đó để phòng ngự.

Một phần ngàn giây sau, không chỉ có Susano mà còn cả loli Tề Thiên và Cronos nữa, cả ba đồng thời phát ra tiếng kêu thảm cùng một lúc.

Chỉ trong một phần ngàn giây, cả ba bị thần mạnh nhất của hàng ba chữ số đều bị đánh cho lún vào trong lòng đất. Sau đó, trong cái nhìn ngạc nhiên của rất nhiều người, chùm sáng màu xích kim dần nhạt đi và để lộ ra chân dung của người vừa ra tay đánh lén.

Mái tóc dài màu xích kim óng ánh không gió mà bay, hai đồng tử màu hổ phách tràn ngập thần uy với hai ngọn lửa có màu đỏ thuần túy đang hừng hực thiêu đốt.

Dung mạo anh tuấn có thể khiến cho tất cả các thiên sứ nam đều phải tự nhận thua kém, khí chất tà mị có thể khiến cho cả những ma thần tà ác nhất cũng phải yếu đi ba phần. Đây là một thiếu niên có vẻ ngoài mâu thuẫn nhưng lại hoàn mỹ tới mức kỳ cục.

Và điều kỳ lạ nhất đó chính là ở giữa mi tâm của thiếu niên có một dấu ấn màu vàng cứ liên tục nhảy lên tựa đang sống, hình dạng của dấu ấn nhìn giống như ngọn lửa, lại giống như thần kích (tam xoa kích).

Trên người mặc một bộ giáo nhẹ có màu bạch kim, thiếu niên cầm một cây tam xoa kích có màu giống hệt với màu tóc của bản thân, mũi của cây tam xoa kích lại có hình giống hệt với dấu ấn đang in trên trán. Mặt không thay đổi, thiếu niên vẫn cứ lơ lửng trên không trung và nhìn về phía ba cái hố ở bên dưới.

“Ây... Khục... Đáng chết! Luồng sóng linh hồn này... Là cái thằng nhóc ngu ngốc kia!?”

Bay ra từ trong hố sâu, Susano hơi có chút kinh nghi bất định mà nhìn về phía bóng người đang lơ lửng ở trên không. Chiêu vừa rồi, nếu như ông mà không dùng [ Hắc Nhận ] để đỡ, phỏng chừng là ông đã phải bị thương không nhẹ. Chiêu vừa rồi thật sự không giỡn được, sức phá hoại của nó đã đạt tới cấp cao của hàng ba chữ số rồi, thiếu chút nữa là bước vào mức đỉnh của hàng ba chữ số.

Ra một đòn độc ác mà mạnh mẽ tới như vậy, rất hiển nhiên là người vừa xuất hiện không có ý tốt mà là mang theo sát ý tới. Hơn nữa sát ý này hoàn toàn không nhằm riêng vào bất cứ ai mà là nhằm vào cả ba người ở đây, tức là có cả Susano nữa.

“Khỉ! Chẳng lẽ thằng nhóc này cũng bị nguyền rủa ăn mòn rồi sao? Rõ ràng nó không mắc phải nguyền rủa, nó đã làm chuyện ngu xuẩn gì mới thành ra như vầy? Đừng có nói với ta là mi mất đi ý thức đấy, nhóc. Thằng nhóc con vô liêm sỉ này, ngay cả người mình cũng phân không được!”

Bực tức mà lên tiếng chửi bới, Susano nhanh chóng vào thế chuẩn bị, và ngay khi ông vừa chuẩn bị xong thì trong hai cái hố khác, hai tia sáng một vàng một tím chợt phun ra và xông thẳng lên trời. Strauss