Chương 1135: Rance!

“... Ngài đã cảm nhận được rồi đúng không, điện hạ? Con tim của tôi đang sục sôi, linh hồn đang tung tăng như loài chim sẻ. Tình cảm mãnh liệt đó, nó đã không cho phép tôi chờ đợi nữa rồi. Tôi đã không thể chờ đợi mà muốn được quyết chiến cùng ngài, để cùng tấu lên giai điệu của máu và lửa.” Hai môi rời nhau, Lancelot nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Itsuka Ken mà tiếp tục nỉ non.

Sau khi trút bỏ lớp áo giáp màu bạc, hiệp sĩ của hồ, Lancelot du Lac, giờ lại trở thành một nữ thần. Nữ thần, đây mới là thân phận thực sự của cô.

Sở hữu thân phận là nữ chiến thần, đồng thời cũng là nữ hoàng được toàn bộ các dân tộc du mục trên thảo nguyên sùng bái, sau khi cởi bỏ áo giáp và thể hiện tố nhan, điều đầu tiên cô làm không phải là chiến đấu mà lại là chủ động dâng hiến nụ hôn của mình cho ‘kẻ địch’.

Sờ lên môi, cảm nhận hương vị ngọt ngào thấm vào trong xương vẫn còn lưu lại ở đó, đôi mắt màu hổ phách của Itsuka Ken chợt lóe lên một vài tia sáng mịt mờ kỳ lạ.

“Ngài là tồn tại đã khiến cho tôi trút bỏ ràng buộc của mình. Hiện tại, đã mất đi sự trói buộc đến từ thân phận ‘Hiệp Sĩ Bảo Vệ’, giờ, thứ tôi mong cầu cũng chỉ có theo đuổi sự rung động đến từ con tim, đó là được cùng với ngài, định mệnh của tôi, chiến đấu cho tới khi chúng ta phân định được sinh tử.”

Nói đến đây, trên gương mặt của nữ thần Lancelot chợt hiện lên một nụ cười chất đầy sự hưng phấn và vui sướng, sau đó cô chợt ‘trôi’ về sau và nhảy lên lưng ngựa.

“Vì có thể gặp lại ngài, vì có thể được chiến đấu cùng với ngài, tôi buông bỏ lòng tự trọng, buông bỏ sự tôn nghiêm, đặt cược hết tất cả những gì mình có, kể cả tấm thân và linh hồn này. Nếu vậy, khi đã tiếp nhận tình cảm cháy bỏng này của tôi, ngài có cảm thấy dòng máu nóng trong người đang sôi lên không? Hoàng tử của tôi, hãy để tôi dùng võ cụ mạnh nhất của mình mà nghênh chiến ngài. Tới đây đi, Ex-calibur!”

Hầu như là trong nháy mắt, cây thương hiệp sĩ có màu trắng bạc mà Lancelot đang cầm trong tay chợt tỏa ra ánh hào quang lấp lánh tựa như chúng tinh trên bầu trời.

“... Đây là cây thương thần thánh đã được tôi và Guinevere đúc ra từ Cứu Thế Thần Đao. Giờ, hỡi hoàng tử của tôi, tôi đã cho ngài thấy dung nhan thật sự của mình, cũng đã hiến dâng cho ngài nụ hôn và tình cảm cháy bỏng, cho nên, thời khắc để quyết chiến đã tới rồi. Hãy để cho cả hai chúng ta chìm đắm trong tình cảm cháy bỏng này, cho tới khi một bên ngã xuống đi!”

Nữ thần cưỡi con ngựa trắng, trong tay cầm ngọn thương thần thánh được đúc từ Ex-calibur. Nhìn về phía Itsuka Ken, cô chợt vung cây thương của mình lên, sau đó, phép màu đột nhiên xuất hiện.

Từ trên đất bằng, những mảnh vỡ tới từ chiếc áo giáp bị cởi bỏ trước đó của Lancelot, chúng đột nhiên phân tách và thành vài trăm mảnh khác nhau và dạt ra xung quanh. Rồi đột nhiên, trong ánh sáng le lói, những mảnh vỡ của bộ áo giáp đột nhiên biến thành một binh đoàn kỵ sĩ hoàn chỉnh với lớp áo giáp màu bạch ngân dày cộm. Họ cưỡi trên mình của những con chiến mã màu trắng, trong tay cầm cây thương hiệp sĩ màu trắng.

Chỉ trong tích tắc, lấy vị trí của nữ thần Lancelot làm trung tâm, một binh đoàn kị sĩ hoàn chỉnh đã xuất hiện và bao vây Itsuka Ken vào giữa.

Trọng giáp kỵ sĩ đoàn, đây chính là những người bảo vệ cho nữ quân thần xinh đẹp, đồng thời cũng là vốn liếng để cô có thể khiêu chiến ma vương sau khi đã đặt cược hết thảy mọi thứ của mình.

“Ha ha ha! Hỡi những thuộc hạ của ta, đã lâu không hiệu lệnh các ngươi cùng chiến đấu với ta. Sau vô vàn tháng năm dài đăng đẳng, cuối cùng chúng ta cũng lại có dịp chiến đấu cùng nhau. Ta và điện hạ, cũng giống như vương giả thống suất đội quân này, một lần nữa trở về với thân phận chiến sĩ mà cùng nhau quyết một trận thư hùng. Hãy phân ra thắng bại cuối cùng trong cuộc đời thôi!”

Trọng giáp kỵ sĩ đoàn đồng thời giơ mũi thương của mình lên để hưởng ứng lời của nữ hoàng, và đây cũng chính là lời tuyên cáo cho sự trung thành của họ với nữ hoàng bệ hạ.

Nhìn Lancelot đang hưng phấn mà buông lời tuyên ngôn ở phía xa xa, Itsuka Ken mở miệng hỏi: “Cô muốn đánh với ta tới như vậy sao, Lancelot? Đến nỗi không tiếc việc dâng nụ hôn của mình cho ta? Giờ, ta nên gọi tên cô là gì?”

Thấy Itsuka Ken vẫn bình thản đặt câu hỏi, trên mặt không có bất cứ vẻ hưng phấn hay kích động nào, Lancelot khẽ cười: “Quả nhiên, ngôn linh vừa rồi của tôi không có hiệu quả gì với ngài sao? Không! Cũng không phải là không có hiệu quả, vì trước đó thì ngài vẫn tiếp nhận tình cảm của tôi, cho nên hẳn là bây giờ, máu của ngài cũng đã sôi lên rồi chăng? Nếu vậy là được. Còn về xưng hô, bất luận ngài muốn dùng gọi tôi như thế nào cũng không sao, thế nhưng nếu được, tôi vẫn hi vọng rằng ngài sẽ gọi tôi bằng tên thật của mình là Rance.”

“Lance sao? Được, vậy từ giờ, ta sẽ gọi cô như thế. Trước đó khi cô hôn ta, thứ cô truyền cho ta là thần chú có thể khiến cho người ta phấn khởi đúng không? Xem ra vì muốn được chiến đấu thật sảng khoái với ta, cô cũng mưu sâu tính kỹ dữ à? Không sợ việc đó sẽ làm ô uế danh dự của nữ hoàng sao?” Cười cười, Itsuka Ken khẽ đặt câu hỏi với Rance.

Khẽ lắc đầu và nở một nụ cười rực rỡ, nữ thần Rance trả lời Itsuka Ken với giọng thành thật: “Chỉ cần có thể được quyết một trận sinh tử với điện hạ, danh dự có đáng là gì? Cho dù có phải dâng tấm thân này lên để được chiến đấu với ngài, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”

Bật cười, Itsuka Ken nhìn chằm chằm về phía Rance và nói: “Thật đúng là một chiến đấu cuồng! Đã bao lâu ta không được gặp mẫu cô gái giống như cô rồi nhỉ? Xem ra nếu Izayoi-nee mà gặp được cô, hẳn là hai người sẽ hợp nhau lắm. Được rồi! Nếu cô đã muốn như vậy, vậy thì ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của cô. Vì báo đáp lại tình cảm cháy bỏng mà cô đã dành cho ta, ta sẽ dùng phong thái và sức mạnh tối cao của mình để chiến đấu. Cao hứng không?”

“Ha ha ha! Cao hứng! Sao có thể không cao hứng? Có thể nhận được ân huệ đó của điện hạ, đây chính là hạnh phúc lớn nhất trong đời của tôi.” Nghe được lời hồi đáp của Itsuka Ken, nữ thần Rance nở một nụ cười sung sướng. Đôi môi và ánh mắt của cô cũng khẽ rung.

Nhìn nụ cười sung sướng thuần túy tới cùng cực của Rance, Itsuka Ken cũng cười, rồi bỗng nhiên, cậu chợt nói: “Được rồi! Nếu đã thế thì ta còn một chuyện khác muốn nói. Trước khi bắt đầu trận chiến, ta cũng có điều kiện cho cô.”

“Điện hạ cứ nói đi! Chỉ cần có thể hoàn thành nguyện vọng trong tim, bất cứ điều kiện gì của ngài, tôi cũng đều chấp nhận mà không một lời từ chối.”

“Rất đơn giản! Bởi vì cô rất hợp ý ta, cho nên nếu như cô thua, vậy thì từ lúc đó trở đi, cô phải thuộc về ta và trở thành tùy tùng của ta. Khi đó, cô phải hiến dâng tất cả tình cảm của mình lên cho ta và trở thành nữ kỵ sĩ riêng của ta, tới vĩnh hằng. Cô chịu hay không?”

Sắc mặt hơi trệ lại một chút. Khẽ nghiêng đầu suy nghĩ, rồi sau đó, nữ thần lắc đầu: “Xin thứ lỗi cho Rance! Rance không thể làm được điều đó. Bởi vì đây là cuộc chiến sinh tử. Kết cục của người thua chỉ có chết, cho nên...”

“Không! Ta nghĩ cô đang hiểu lầm. Ta đã nói rằng sẽ dùng phong thái và sức mạnh lớn nhất của mình để chiến đấu với cô, vậy tức là ta sẽ không nương tay. Nếu cô thua, vậy thì cô sẽ chết. Thế nhưng cùng với cái chết đó, ta sẽ hồi sinh cô và đưa cô trở về. Sau khi phục sinh, cô sẽ là kỵ sĩ của ta, vật sở hữu riêng của ta. Khi đó hãy dâng tình yêu và linh hồn của cô lên cho ta, như phần thưởng cho kẻ chiến thắng. Điều kiện đó, cô có bằng lòng hay không?”

Cúi đầu và trầm ngâm một chút, một lúc sau, nữ thần ngẩng đầu lên và nói: “Được! Đặt ra phần thưởng trước khi bắt đầu quyết đấu cũng là một phong tục của dân tộc mà tôi thống trị. Hiến dâng tình yêu và linh hồn của thiếu nữ lên để nghênh đón người dũng sĩ trở về trong ca khúc khải hoàn cũng là một lẽ đương nhiên. Mặc dù Rance là nữ hoàng được nhân dân sùng bái, thế nhưng nếu điện hạ có thể chiến thắng tôi trong trận chiến sinh tử này, vậy thì sau khi ngài hồi sinh cho tôi, linh hồn của tôi sẽ thuộc về ngài.”

“Vậy thì ở đây, giao ước thành lập! Hãy bắt đầu trận chiến của chúng ta đi thôi, ta đã không thể chờ đợi được nữa rồi. Sử dụng sức mạnh lớn nhất mà cô có để tấn công ta đi, ta cho cô một cơ hội để ra tay trước.” Nở nụ cười tự tin, Itsuka Ken nói như thế với nữ thần.

Chỉ lặng yên mà đứng tại chỗ, hai tay thậm chí vẫn còn đang đút trong túi quần, thế nhưng lúc này, trên người của Itsuka Ken lại tỏa ra áp lực nặng nề tới lạ. Nó khiến cho sắc mặt của nữ quân thần trở nên nghiêm túc.

Rance biết, hành vi của Istuka Ken không phải là chủ quan hay xem thường cô, mà cậu thật sự đang muốn cho cô một cơ hội. Sự khác biệt giữa đôi bên, chỉ dựa vào cảm nhận từ trên xác thịt thì Rance cũng có thể nhận thức được một phần nào.

“Hỡi các kỵ sĩ dũng mãnh, ở đây, ta tuyên bố với các ngươi: Không cần lùi bước, không cần e ngại, các ngươi là những kẻ anh dũng nhất. Là đội quân bất khuất không bao giờ lùi bước, các ngươi chỉ biết có tiến lên! Xông lên và đột phá. Một lòng muốn rảo bước tiến về phía trước, mũi thương của các ngươi chính là thứ sẽ nghiền nát địch nhân!”

Ngôn linh to rõ vang vọng khắp chiến trường. Đoàn kỵ sĩ gồm vài trăm người, sau tiếng kêu hiệu lệnh uyển chuyển nhưng oai hùng của Rance, lập tức thúc ngựa và dùng toàn bộ năng lực của mình để phóng về phía Itsuka Ken.

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh lẽo vang lên và tràn ngập mỗi một góc của chiến trường. Đưa mắt nhìn lại, tất cả kỵ sĩ trong đoàn kỵ sĩ của Rance đều đã trúng chiêu. Trong lúc nữ thần chỉ mới vừa kịp thúc ngựa được một giây thì trên ngực của mỗi một kỵ sĩ có mặt nơi đây, trừ cô, đều đã bị ghim bởi một thanh kiếm màu bạch kim sáng lóa.

Không hề hẹn trước, thế nhưng tất cả các con ngựa dưới eo của các kỵ sĩ đều cùng phát ra một tiếng kêu thảm, bởi vì chúng cũng cùng chung số phận với chủ nhân của chúng. Đội quân kỵ sĩ vài trăm người bảo vệ cho Rance, khi trận đấu còn chưa bắt đầu được bao lâu thì đều đã chết.

Nhìn những kỵ sĩ đã gục ngã ở trên mặt đất, vẻ mặt của Rance cũng hiện lên vẻ rung động, thế nhưng ngay sau đó, cô lại nở một nụ cười sung sướng không chút tạp chất nào của mình.

“Có thể đem khí khái hào hùng và thảm thiết của chiến trường trở nên phong nhã như vậy. Quả nhiên, điện hạ chính là người yêu định mệnh của ta trên chiến trường. Nếu đã vậy thì ta cũng không giữ lại nữa. Một chiêu đầu tiên và cũng là cuối cùng này, chất chứa tất cả tâm ý của ta. Ta sẽ đặt cược tất cả mọi thứ mà mình có vào nó. Hỡi thánh đao ——!”

Hét lớn một tiếng, Rance giơ cây thương màu bạc mà mình cầm trong tay về phía sau. Thần lực ầm ầm mà đổ vào bên trong của cây thương thần, ánh sáng chói mắt bắt đầu phát ra từ phần mũi nhọn của cây thương màu bạc. Vốn là cây đao thần từng bao lần cứu vớt thế nhân, hiện được biết đến với cái tên Ex-calibur, thánh đao và cũng là thanh ma đao thuộc về King Arthur, dưới hình dạng của cây thương màu bạc, tỏa ra ánh hào quang và sức mạnh chói sáng nhất của nó.

“Hỡi thần đao đã từng bao lần cứu thế, hãy trao sức mạnh cho ta, thứ sức mạnh có thể chẻ đôi cả tinh cầu của chất [ Thép ] vĩ đại!”

đọc truyện tại Ánh sáng bùng lên, một hằng tinh màu trắng đột nhiên hiện lên từ trong hư không và treo ở đằng sau đầu của nữ quân thần xinh đẹp.

Tựa như mặt trời vẫn luôn ban phát ánh sáng cho nhân gian đột nhiên bị kéo xuống trần thế, hằng tinh khổng lồ, ngay khi vừa được nữ thần kêu gọi ra thì đã cho thấy sự uy nghiêm và khí thế không gì sánh được của nó. Đại địa khô héo, không gian uốn cong, tất cả vạn vật trên thế gian dường như đều bị sự uy nghiêm của hằng tinh màu trắng khuất phục.

Đối diện với khí thế không gì sánh được của hằng tinh màu trắng, Itsuka Ken khẽ nheo mắt lại. Máu trong người bắt đầu sôi lên, bất tri bất giác, cậu chợt nở một nụ cười và lẩm bẩm: “Thánh đao cứu thế sao? Tới hay lắm! Xem ra thanh Ex-calibur nguyên thủy nhất của thế giới này cũng không phải là một thanh thần khí bình thường.”

Đối với đòn tấn công có uy thế khủng khiếp của Rance, Itsuka Ken không hề cảm thấy lo lắng, trái lại, cậu đang cảm thấy khá vui vẻ. Đòn tấn công này, nếu so với chiêu [ Khai Thiên ] của loli Đại Thánh, mặc dù về mặt sức mạnh thì còn hơi kém hơn một chút, thế nhưng nếu nói về khí thế thì nó lại chẳng kém bao nhiêu, về phần sức phá hoại thì sau khi nhận được sự trợ giúp từ cứu thế thần đao, sức phá hoại của nó tuyệt đối vượt qua [ Khai Thiên ] tới mấy phần.

Đối mặt với những chiêu thức như thế này, Itsuka Ken biết rằng phương thức ứng phó tốt nhất là phải khiến cho nó chết từ trong trứng nước. Chỉ cần đập chết người ra đòn là Rance, chiêu thức này cũng chỉ còn là hoa trong gương trăng trong nước.

Bất quá, cậu không có ý định làm như vậy. Nếu hỏi tại sao thì tại vì ———— Strauss