Thời gian tua ngược về trước đó chừng 15 phút đồng hồ.
“... Thật tiện lợi. Xem ra bà chị cũng có tài đấy chứ? Nếu dùng Familiar để làm vậy thì hẳn là vị đại nhân kia cũng sẽ không phát hiện ra vấn đề. Coi như phát hiện thì cũng khó mà phát hiện ra được chúng ta.” Nhìn chằm chằm vào hình ảnh hiện lên trong tấm gương ở trước mắt, Lu Yinghua thành thật mà nói lời khen ngợi đối với thánh tổ Asherah đang đứng bên cạnh.
Lu Yinghua, một thiên tài võ học, thiếu chủ nhân của Lục gia, đồ đệ của bá chủ võ lâm, người đã đạt tới cảnh giới siêu phàm của võ thuật khi chỉ mới chưa đầy 14 tuổi. Tài năng võ thuật cao là thế, thế nhưng mà cậu cũng không phải là một kẻ toàn tài. Mặc dù quả thật cậu là một bậc anh kiệt trong thế giới võ thuật, nhưng trong thế giới của phép thuật thì cậu chỉ là một con gà con. Tuy còn chưa đến nỗi để gọi là không biết chút gì, thế nhưng nếu nói am hiểu thì quả thật cậu chỉ có thể xem như là một đứa học sinh tiểu học.
Khác với cậu thiếu chủ của Lục gia chỉ có trình độ phép thuật bằng với học sinh tiểu học, vị thánh tổ của chúng ta, Asherah, lại là một chuyên gia chính cống về tất cả mọi khía cạnh của phép thuật. Là tồn tại được định nghĩa như khởi nguồn của tất cả các miko và majo (nữ phù thủy),đồng thời cũng là kẻ gần giống với thần linh nhất, việc sử dụng phép thuật đối với Asherah thật sự không khó hơn việc uống một cốc nước lọc là bao nhiêu.
Vì thế, đối với lời khen tặng của Lu Yinghua, Asherah chẳng buồn đắc ý mà chỉ hồi đáp với vẻ mặt bình thản: “Đó chỉ là một ứng dụng đơn giản nhất của Familiar, nếu không thể dùng được cả thứ đơn giản như vậy thì ta đã chẳng sống lâu được tới vậy. So với điều đó thì, việc ngươi có thể thuần phục được loài chim hung mãnh này làm vật nuôi càng khiến cho ta cảm thấy giật mình. Thật đúng là người cũng như tên, Lu Yinghua!”
Thật hiếm thấy! Asherah lại chịu nói chuyện với Lu Yinghua bằng giọng nói bình thản như thế, mà không phải là với thái độ cộc cằn và khó chịu như mọi khi. Xem ra việc Lu Yinghua có một con Hải Đông Thanh làm vật nuôi cũng tác động ít nhiều tới Asherah, khiến cô không tiếp tục xem cậu như là một đứa nhóc thông thường nữa.
Đúng rồi! Từ nãy tới giờ thì thứ mà hai người đang thảo luận, chỉ là về việc Asherah có thể biến con vật nuôi của Lu Yinghua, một con Hải Đông Thanh, thành Familiar và dùng nó để theo dõi mục tiêu của họ mà thôi. Về phần mục tiêu của hai người này là ai, dựa theo việc hình ảnh hiện lên trên tấm gương cứ tập trung mãi vào một thiếu niên anh tuấn có mái tóc màu tím thì có thể thấy được rằng: Đây chính là mục tiêu của hai người.
“Nó là loài Hải Đông Thanh, là một trong số những kẻ địch mà trước đây sư phụ đã chọn cho tôi. Lần đánh nhau với nó là một trong những lần đánh nhau sảng khoái nhất, thế nhưng cũng là một trong những lần vất vả nhất. Về sau thì tôi đã dùng võ lực của mình để chinh phục được đó, cho nên nó mới nghe lệnh của tôi như vậy. Bất quá, lúc đó tôi cũng không có nghĩ gì nhiều, chỉ là cảm thấy nó rất hợp ý nên mới thu phục nó, thật không ngờ là điều đó lại giúp ích cho chúng ta vào thời điểm này. Thật quá tốt! Sư phụ mặc dù rất có kiên nhẫn, thế nhưng người càng ưa thích sự dứt khoát. Nếu như chúng ta đã mời sư phụ tới sớm mà lại khiến cho người phải chờ đợi quá lâu... Tôi thật không dám tưởng tượng là cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào.”
Vừa nhắc đến sư phụ của mình, Lu Yinghua, cậu thiếu niên kiêu ngạo không sợ trời cũng chẳng sợ đất, lập tức thể hiện ra sự kính sợ không gì sánh được. Nhất là khi nhắc đến những vấn đề liên quan tới việc ‘trừng phạt’, Asherah thậm chí có thể nhận ra được là toàn thân cậu đều đang run lên.
“Không cần phải lo lắng! Việc mà chúng ta cần làm lúc này chỉ là làm sao để cho bọn họ đi tới Toushouguu, chỉ cần có thể khiến cho hai người đó xuất hiện ở Toushouguu, vậy thì việc còn lại là của sư phụ của ngươi. Khi đó thì công việc của chúng ta với vị chúa tể kia đã xong, chúng ta có thể ung dung bỏ đi mà chấp hành nhiệm vụ khác.”
Nghe được những lời có thể xem như là lời an ủi của Asherah, Lu Yinghua cũng dần an tâm lại và gật đầu, thế nhưng sau đó, cậu vẫn không thể kìm được sự lo lắng trong lòng mà nói với Asherah: “Mặc dù nói thì là như thế, nhưng mà tôi lại cảm thấy mọi chuyện sẽ không diễn ra thuận lợi như vậy. Với vị chúa tể thần bí tới đáng sợ này, tôi cảm thấy mưu kế vặt của chúng ta có thể đã bị nhìn thấu.”
“Đừng lo lắng về những thứ không cần thiết! Đường đường là một thánh tổ, mặc dù ta không thể nào sánh được với những kẻ sát thần kia, cũng không thể so sánh được với các Dị Thần, nhưng với trình độ phép thuật như thế này thì ta tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Về phần giấu giếm, nếu như không có trình độ phép thuật ngang ngửa với ta thì đừng hòng phát hiện ra con Hải Đông Thanh đó là Familiar.”
“Lại bắt đầu tự đại! Đầu của bà chị có vấn đề gì không? Tôi đã nói tới như thế rồi mà bà chị vẫn cứ ngạo mạn như vậy, trong khi đó kẻ mà chúng ta phải đối mặt lại là kẻ phi thường nhất trong số những kẻ phi thường. Với cái tâm thái này của bà chị mà đòi đi chiến đấu với campione, tôi dám cá là cho dù có cho bà chị bao nhiêu cơ hội đi nữa thì bà chị cũng chỉ có một con đường chết. Tôi đoán là lúc trước, nguyên do khiến bà chị suýt chết trên trên tay của vua xứ Mỹ là tại vì kiêu ngạo và coi thường đối thủ đúng không?”
Người ta nói là ‘đánh người thì không vả mặt’, thế nhưng thiếu chủ nhà họ Lục của chúng ta dường như không biết đến phép lịch sự này. Thế nên mỗi khi cậu mở miệng chê bai hay khích bác, cậu đều trực tiếp trét muối ớt vào vết thương trong lòng của đối phương. Và điều này đã khiến Asherah lại bắt đầu có dấu hiệu muốn nổi khùng.
“Thằng ranh con!!” Gầm lên một tiếng, đôi tròng mắt yêu dị với ánh sáng màu đỏ lòm của Asherah nhìn trừng trừng về phía Lu Yinghua. Từ trong đôi mắt đó, hoàn toàn có thể thấy được là Asherah thật sự rất muốn giết cái thằng ranh con cứ luôn khiêu khích mình ở trước mặt này. Sự hòa bình ngắn ngủi giữa bọn họ lại một lần nữa lâm vào trạng thái tan vỡ, bởi vì một câu nói của Lu Yinghua.
“Hừ! Tôi chẳng quan tâm đến việc bà chị nghĩ gì, thế nhưng nếu ảnh hưởng tới kế hoạch của sư phụ ———— Hả? Ê! Mau chuẩn bị! Bọn họ tới rồi!” Đang lên tiếng cảnh cáo Asherah, đột nhiên Lu Yinghua chợt lên tiếng nhắc nhở.
Nghe Lu Yinghua nhắc nhở, Asherah cũng quay đầu nhìn về phía hình ảnh hiện lên trong chiếc gương. Hơi quan sát một chút, Asherah nói nhỏ: “Nơi này là... Ta biết rồi! Nó là con đường tắt dẫn tới ngôi chùa bên phải, trong ký ức của tên thiếu chủ tộc Kuhoudzuka có thông tin về con đường này. Tốt! Xem ra trời cũng đang giúp chúng ta. Nếu bọn họ đi đường chính thì ta còn không biết phải làm sao, hiện giờ bọn họ lại đi bằng con đường tắt này, với trình độ phép thuật của ta, chỉ cần hơi sửa chữa và gia tăng thêm một chút thuật thức bên trên kết giới, vậy thì chúng ta hoàn toàn có thể khiến họ xuất hiện ở Toushouguu như ý chúng ta muốn.”
Bởi vì cảm nhận được cơ hội đã tới, Asherah hơi có chút hưng phấn quá mức. Thấy Asherah có biểu hiện như vậy, Lu Yinghua đứng ở kế bên khẽ nhíu mày và lên tiếng nhắc nhở: “Đừng cao hứng quá! Coi như là vị vua đó dùng đường tắt được bao phủ bởi kết giới, bà chị làm sao dám chắc được là chú thuật của bà chị có thể qua mặt được vị vua đó? Nếu không cẩn thận mà để vị vua đó phát hiện ra là có người đang có ý đồ với mình, coi như sau đó chúng ta không bị vị vua đó giết chết thì cũng bị sư phụ quất chết. Cẩn thận một chút, đừng để lộ!”
“Làm sao mà phát hiện được? Khoảng cách xa như vậy... Hơn nữa dù phát hiện thì đã sao? Phỏng chừng là vị vua đó cũng chỉ tưởng là thuật thức có sẵn trên kết giới. Được rồi! Không nói nữa! Bây giờ ta sẽ ra tay thay đổi phương hướng của con đường đó.”
Nói xong, Asherah lập tức giơ hai tay lên cao. Với vẻ mặt tràn đầy tự tin, nữ thánh tổ bắt đầu thốt ra những âm thanh cổ xưa và thần thánh. ..
Ở bên kia, sau khi ánh hào quang màu bạch kim vừa lóe lên thì Itsuka Ken đã biến mất khỏi vị trí đang đứng. Dựa theo cảm giác, cậu nhanh chóng đuổi tới vị trí mà mình đã cảm nhận được dấu hiệu bất thường. Dùng thần niệm khóa chặt nơi mà những dấu hiệu bất thường hội tụ, Itsuka Ken đâm thẳng vào mảnh không gian trước mắt.
“Rắc ————!”
Dường như nghe được tiếng thủy tinh nghiền nát, Itsuka Ken biết là mình đã nghiền nát một phần của lớp kết giới, thứ mà gia tộc Kuhoudzuka đã tốn bao công sức để tạo ra. Vừa thoát ra khỏi kết giới, thần niệm của Itsuka Ken lập tức bắt được một tia liên lạc cực kỳ mỏng manh phát ra từ một chỗ xa xa nào đó.
“Hà ~ Hà ~! Tìm được rồi!” Nhìn về hướng đầu nguồn của tia liên hệ mà mình đã bắt được, Itsuka Ken lại nở nụ cười quen thuộc tựa như là ác ma của mình.
Ánh hào quang chợt lóe, và Itsuka Ken đã trở lại bên cạnh Kaoru. Không để cho Kaoru kịp đặt câu hỏi, Itsuka Ken lập tức vươn tay và chụp vào vai của cô, sau đó ánh sáng màu bạch kim lại một lần nữa lóe lên, và phong cảnh xung quanh Kaoru lập tức thay đổi. Khung cảnh núi non được bao phủ bởi cánh rừng lá phong đỏ rực đã biến mất, hiện giờ cô đang có mặt trong ngôi thần cung có màu đỏ sậm.
Chỉ trong khoảnh khắc, từ con đường tắt hẻo lánh trên núi dẫn đến Rinnou-ji, cô đã tới được Nikkou Toushouguu. Cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng, khi hoàn hồn lại thì cô đã tới được mục tiêu chính của chuyến đi lên núi Nikkou lần này rồi.
Vừa xuất hiện ở Toushougu, Itsuka Ken lập tức phát hiện được là có hai bóng người mảnh khảnh đang điên cuồng mà bỏ chạy về hai hướng trái ngược nhau. Hơi giơ tay lên, Itsuka Ken nở một nụ cười tà đầy vẻ châm biếm: “Muốn chạy?”
Năm ngón tay khẽ cong lại và gồng nhẹ, ngay lập tức, không gian xung quanh hai người dường như hơi xoay chuyển một chút, và hai bóng người đang điên cuồng bỏ chạy cuối cùng cũng phải dừng lại. Họ không chạy nữa.
Không chạy nữa không phải là vì không muốn chạy, mà là vì không chạy được nữa rồi. Ngay khi tay của Itsuka Ken vừa gồng nhẹ xong, cả hai bóng người đang bỏ chạy đều đồng loạt dừng lại là bởi vì họ đã phát hiện ra một sự thật kinh khủng: Không gian xung quanh họ đều đã bị bao bọc lại bởi một bức tường không gian vô hình.
Đối với những kết giới có thuộc tính không gian như vầy, sau khi bị nó bao trùm, trừ khi là hai người bọn họ có thể dùng sức mạnh tuyệt đối để đánh vỡ thứ đang vây lấy mình, hoặc là có được sức mạnh không gian có đẳng cấp tương ứng để hóa giải, còn bằng không, hai người bọn họ tuyệt đối không thể chạy thoát. Đừng có nói là chạy thoát, ngay cả việc muốn truyền âm thanh ra bên ngoài cũng không được.
Hơi ngớ người được một lúc, Kaoru cuối cùng cũng đã hoàn hồn. Quay đầu và quan sát bốn phía một chút, Kaoru nhanh chóng phát hiện ra được hai bóng người đã bị Itsuka Ken dùng sức mạnh không gian bắt nhốt ở phía xa xa. Cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại, Kaoru khẽ hỏi: “Điện hạ, mọi chuyện...”
Lúc này, sự rung động ở trong lòng của Kaoru đã không thể nào dùng bút mực để diễn tả được hết. Mọi thứ quá đỗi là bất chợt khiến Kaoru hoàn toàn không kịp phản ứng. Đầu tiên là có người dùng phép thuật không gian để giở trò, sau đó thì lại tới Itsuka Ken dùng không gian thuấn di để di chuyển, rồi lại với việc đột nhiên đem cô tới đây, rồi sau đó lại là tạo ra bức tường không gian để bắt người mà tay thì chỉ khẽ đồng một cái. Tất cả những thứ đó, quả thật là quá đỗi huyền huyễn và vượt ra ngoài tầm hiểu biết của Kaoru.
Trong trí nhớ của Kaoru, dường như số campione có thể có được năng lực di chuyển thần kỳ đến vậy cũng chỉ có duy nhất một người, đó là đông phương giáo chủ Luo Hao. Thế nhưng cho dù là vị giáo chủ kia thì cũng chỉ có năng lực di chuyển chứ không có năng lực để vây nhốt người khác bằng không gian chỉ với một cái nhấc tay như vậy. Có thể nói là trong lòng Kaoru, hình tượng của Itsuka Ken đã trở nên vô cùng to lớn và thần bí tới không thể tưởng tượng được.
“Ừ! Là do hai kẻ này đang giở trò, chúng muốn dụ dỗ chúng ta tới đây. Hẳn là vị giáo chủ kia đã ở trong Toushouguu và đang nóng lòng chờ đợi sự xuất hiện của ta. Bỏ chạy như vậy, là vì muốn đi mật báo cho Luo Hao? Hà, nếu ta không cho phép, bọn chúng trốn được sao chứ? Dám tìm cách gài bẫy ta, lá gan không nhỏ nha!”
Nói với giọng ung dung, Itsuka Ken thong thả mà rảo bước đi về phía của một trong hai kẻ đang bỏ chạy.
Nghe Itsuka Ken giải thích, Kaoru hơi sững sờ một chút, sau đó, cô nhanh chóng bước theo chân của Itsuka Ken. Nhìn vị vua đang đi ở trước mặt mình, lúc này, vẻ mặt của Kaoru trở nên hơi có chút phức tạp.
Hai phương hướng, một bên trái và một bên phải. Bên trái là một thiếu niên 14 tuổi mặc đồ đen, còn bên phải là một thiếu nữ chừng 15 tuổi với mái tóc màu nâu sẫm.
Căn bản không cần suy nghĩ, lựa chọn của Itsuka Ken tuyệt đối là thiếu nữ 15 tuổi có mái tóc màu nâu sẫm kia. Từ trên người của cô gái này, Itsuka Ken có thể cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc, nó khá tương đồng với hơi thở của Guinevere, đó là mùi của nữ thần đất mẹ đã sa đọa. Nói như thế cũng có nghĩa là, người thiếu nữ này chính là một thánh tổ.
Theo tiếng bước chân của Itsuka Ken dần tiến lại gần, thiếu nữ đang bị nhốt ở trong bức tường không gian cũng bắt đầu trở nên bối rối. Dường như lúc này, cô vẫn đang ngâm xướng chú văn nào đó. Cuống quýt dùng tất cả những phép thuật mà mình có thể dùng được, thiếu nữ cố gắng tìm cách phá vỡ bức tường không gian đang bao bọc lấy cô. Chỉ đáng tiếc là với năng lực của cô hiện giờ, nếu như không có sự cho phép của Itsuka Ken, cho dù cô có tốn hơn 100 năm nữa cũng đừng hòng phá vỡ bức tường không gian đang bắt nhốt cô.
“Đừng chống cự vô ích nữa, thánh tổ! Nếu như không có được sức mạnh sánh ngang với Heretic God, cô có vùng vẫy đến cách mấy thì cũng vô ích thôi. Bức tường không gian của ta không phải là thứ mà cô có thể phá hoại. Nếu được thì hãy cùng yên lặng và nói chuyện chút nào. Nếu như ta đoán không lầm thì cô hẳn phải là thánh tổ Asherah, tổng soái của [ Vua Ruồi ] tới từ nước Mỹ?”
Âm thanh xa lạ nhưng quen thuộc xuyên qua bức tường không gian và truyền vào trong tai của Asherah. Ngay lập tức, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xinh tựa như là thiên thần của cô, vẻ ngạc nhiên đã thay thế cho sự lo lắng và bối rối. Cô giật mình mà quay đầu nhìn về phía thiếu niên đang đi về phía cô. Strauss