Chương 1047: Cuộc Chiến Quần Công!

“... Chuyện gì xảy ra? Tại sao lần này lại thật sự biến thành một con ruồi rồi?”

Cũng không trách Nero và những cô gái khác cảm thấy kinh ngạc. Chỉ đơn giản là lao vào trong lửa và bị đốt một chút, con ruồi ma xấu xí và bẩn thỉu kia lại hoàn toàn biến thành một con ruồi ‘bình thường’ rồi? Nếu nói khác thì chỉ khác là kích thước của con ruồi ‘bình thường’ này hơi lớn hơn bình thường một chút thôi, nó to như cái đầu của người ta vậy.

Ngay cả người đã được chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra ở trong lửa từ đầu tới cuối như Itsuka Ken cũng không khỏi kinh ngạc, rốt cục thì con ruồi này đã làm gì? Tại sao mọi chuyện lại diễn biến thành như thế này?

“Có lẽ là vì con ruồi lớn bị mi đánh tan thành từng mảnh kia vẫn chưa bị đốt trụi hoàn toàn thì đã bị cái đầu của con ruồi nhỏ cắn nuốt. Con ruồi nhỏ mặc dù nổ tung chỉ chừa lại cái đầu, thế nhưng hành động đó có lẽ cũng chỉ là thí xe giữ soái mà thôi, nó vẫn giữ được sức mạnh căn bản của nó. Giờ cắn nuốt được tàn thi chưa bị thiêu sạch của con ruồi lớn, nó đã hợp nhất sức mạnh của cả hai lại với nhau nên mới biến thành như vầy.”

“Thậm chí, ta đoán là ngay khi bị mi đánh tan thì con ruồi lớn cũng đã tính đến việc giữ lại tàn thây cho con ruồi nhỏ cắn nuốt. Dù sao thì chúng không phải là hai cá thể tách biệt hoàn toàn mà chỉ là hai thể xác khác biệt được điều khiển bởi cùng một thứ là ác niệm của ác thần kia mà thôi. Việc chúng có thể phối hợp được hoàn mỹ với nhau hẳn cũng chỉ tương đương như một người phối hợp tay trái với tay phải, làm được như thế cũng không có gì là lạ.”

Đôi mắt sáng động lòng người của Athena hiện lên ánh hào quang của trí tuệ, chỉ hơi suy nghĩ một chút thì cô đã lập tức đoán ra được chân tướng của mọi việc.

“Chậc! Ngay cả trong tình huống đó mà vẫn có thể khiến cho linh lực lưu lại trong tàn thi của mình sao? Hơn nữa còn tránh được sự thiêu đốt của thần hỏa??

“Hẳn là nhờ có sự chúc phúc của ác thần ti tiện đó!” Sự thù hận lại hiện lên trên gương mặt mỹ lệ của Athena, chỉ khác là lần này, cảm xúc của cô đã không còn dấu hiệu bất ổn như trước đó.

“Hai con quái vật đã dung hợp lại với nhau, vậy thì xem ra việc đối phó với chúng, à không, với nó lại trở nên khó khăn hơn rồi! Không biết là lần này sẽ có sự thay đổi thế nào?” Lầm bầm, Itsuka Ken nhìn chăm chú về phía con ruồi vẫn còn đang lơ lửng trong lửa.

Hiện giờ thì ngọn lửa [ Phần Thần ] đã không còn tổn thương được tới nó nữa, xem ra tầng sấm sét màu tím sậm, hoặc nên nói là tím đen đang bao phủ toàn bộ cơ thể của đối phương mạnh hơn trước đó rấ nhiều, tối thiểu là phải mạnh hơn trước đó gần 10 lần thì mới có thể khiến cho ngọn lửa [ Phần Thần ] của cậu không thể làm được gì như vậy.

“Coong coong coong coong coong coong coong coong...!!!” Dường như đang đáp lại lời lẩm bẩm của Itsuka Ken, con ruồi ma mới ‘sinh ra’ kia bắt đầu phát ra những tiếng kêu chói tai. Ngay sau đó, trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người ở đây, từ trên thân của con ruồi ma, vô số những chấm đen cứ từng mảng từng mảng rớt ra rồi sau đó bay lên và bắn về phía Itsuka Ken cùng những người khác.

“Những thứ đó... Chúng là thứ gì!?” Nero nhíu mày nói.

Tựa như là cá diếc sang sông, hàng trăm hàng ngàn vạn chấm đen, tựa như là vô cùng vô tận, ùa về phía nhóm của Itsuka Ken. Mãi tới tận lúc này thì tất cả mới nhận ra được hình dạng thật sự của thứ đang bay tới, đó là những con ruồi, những con ruồi ma nhỏ hơn to bằng nắm đấm. Chúng hẳn đều là những phân thân được tạo ra từ con ruồi ma vừa được sinh ra ở đằng kia.

“Oanh ——————!!!”

Bức tường lửa màu vàng ròng lập tức xuất hiện, nó bùng lên và cản trước mặt đàn ruồi ma phân thân đang xông tới. Rất nhanh, bầy ruồi ma phân thân đã đâm sầm vào trong bức tường lửa, những con đầu tiên xông vào trước nhất hầu như lập tức bị thiêu trụi.

Đối phó với bản thể của các ngươi không được, chẳng lẽ còn không đối phó được với đám phân thân nhãi nhép các ngươi sao?

Mặc dù số lượng ruồi ma phân thân được tạo ra thật sự hơi nhiều, nhiều tới mức đủ khiến cho Itsuka Ken cảm thấy dựng cả tóc gáy. Thế nhưng cậu dựng cả tóc gáy cũng chỉ là vì cảm giác chủ quan sinh ra khi nhìn thấy một thứ gớm ghiếc gì đó có số lượng quá lớn mà thôi, còn nếu muốn cấu thành nguy hiểm cho cậu và những cô gái ở đây thì thứ này quả thật là không đủ nhìn.

Chỉ là, ngay khi Itsuka Ken chuẩn bị bỏ qua sự tấn công mà cậu cho là ‘vớ vẩn’ này thì bỗng nhiên, trong bức tường lửa mà cậu tạo ra, những luồng sấm sét màu tím đen chợt hiện lên và xé rách bức tường lửa của cậu.

“Xì xì... Zoẹt —— Bành ——————!!”

Sấm sét và tường lừa đồng thời nổ tung, những con ruồi nhỏ phân thân lại tiếp tục xông về phía nhóm của Itsuka Ken với khí thế che trời lấp đất.

“Hả? Trí tuệ tăng lên rồi? Còn biết chơi chiêu này?” Ngạc nhiên vì điều vừa xảy ra, Itsuka Ken nói nhỏ một tiếng, sau đó cậu lại tiếp tục tạo ra một bức tường lửa khác.

Khác với bức tường lửa trước đó, lần này, bức tường lửa được Itsuka Ken tạo ra không phải là dùng để phòng ngự mà là để tấn công. Từng tia lửa nhỏ cứ liên tục phun ra từ trên bề mặt của bức tường lửa vừa được dựng lên cứ như từng tia laze bắn về phía đàn ruồi đang bay tới. Từng ngọn lửa cứ bắn ra rồi phát nổ, chúng thiêu sạch những sinh vật buồn nôn có kích thước to bằng quả đấm đang muốn tiếp cận với nhóm của Itsuka Ken.

Thấy tình hình này, bản thể của con ruồi ma vừa được tạo thành chợt loạng choạng bay lên bay xuống một chút, dường như nó không có ý định dùng sấm sét để tấn công nữa.

Hai đôi cánh ở sau lưng không ngừng vỗ và phát ra tiếng ‘ô... Ô... Ô... N... G’ trầm muộn, đôi mắt kép xoay tròn, nó đang nghĩ cách phá giải chiêu thức phản công này của Itsuka Ken.

“C-K-Í-T.. T... T!”

Rất nhanh, một tiếng kêu chói tai lại được phát ra. Tựa như binh lính nhận được sự ra lệnh từ chủ tướng của mình, sau một tiếng kêu ‘ù ù’ nặng nề, những con ruồi ma phân thân bay ở trước nhất bắt đầu phát nổ. Chúng tự bạo.

“Bùm— Bùm— Bùm— Bùm— Bùm— Bùm— Bùm— Bùm— Bùm— Bùm— Bùm— Bùm— Bùm—Bùm————————!”

Vô số những tiếng nổ vang lên liên tiếp, thậm chí có thể nói là chồng chất lên nhau. Những con ruồi ma phân thân cứ liên tục xông về trước và tự nổ tung.

Một con ruồi ma phân thân tự nổ tung thì có lẽ chẳng có ý nghĩa gì với bức tường lửa Itsuka Ken đã sáng tạo, thế nhưng nếu như trăm vạn, thậm chí là ngàn vạn ruồi ma phân thân cứ dồn dập nổ không ngớt không dứt thì cho dù có là bức tường lửa được tạo ra tự ngọn thần hỏa [ Phần Thần ] cũng không thể nào chống đỡ được lâu. Rất nhanh bức tường lửa của Itsuka Ken đã bị phá hủy khiến cậu lại phải tạo ra bức tường lửa phòng ngự mới.

Xông lên! Tự nổ tung! Rồi đẩy tới! Ưu thế về số lượng được tận dụng vô cùng triệt để. Toàn bộ không gian đều bị bao trùm bởi những con ruồi ma phân thân, chúng cứ liên tục dùng phương thức tấn công đơn điệu như hiệu quả trên để ép cho phạm vi phòng ngự của nhóm Itsuka Ken phải không ngừng lùi về sau. Vòng phòng ngự càng lúc càng thu hẹp lại.

Bản thể của con ruồi ma mới này nhất định có trí tuệ, hơn nữa trí tuệ còn không thấp, tuyệt đối là bỏ xa hai con ruồi ma mà nhóm cậu đối phó trước đó mấy chục cấp bậc. Chuyện này Itsuka Ken dám khẳng định! Thậm chí, cậu phỏng chừng là mãi tới tận lúc này, con ruồi ma mà nhóm của cậu phải đối phó mới thực sự đáng để xem như phân thân của lão già hung ác kia.

‘Trận chiến này nhất định sẽ không yên lành.’ Itsuka Ken nghĩ thầm, chỉ là...

“Để cho ta đi!” Một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng cất lên ngắt ngang suy nghĩ của Itsuka Ken, Athena đã lên tiếng bày tỏ là mình muốn xuất thủ. Itsuka Ken cũng chỉ đành phải hơi lùi lại một chút để nhường chỗ cho cô.

Đôi tay hoàn mỹ tựa như bạch ngọc của Athena nâng lên ngang vai và đưa về phía trước, ngay lập tức, thế giới của bóng đêm lại một lần nữa bao trùm lấy không gian. Thế nhưng, lần này điều Athena muốn làm không phải là sử dụng không gian bóng đêm để tấn công bầy ruồi, cô chỉ muốn dùng nó như một môi giới để làm việc khác, vì thế không gian bóng đêm không khuếch tán ra quá lớn mà chỉ tới một phạm vi nhất định xong thì ngưng.

Tựa như là tiếng ca, lại cũng như là ngự lệnh, những âm thanh thần thánh du dương trầm bổng nhưng không thiếu uy nghiêm thốt ra từ trong miệng của Athena: “Hỡi bầy tôi trung thành của thiếp, từ trong bóng đêm, hãy tỉnh lại và tới đây. Thiếp kêu gọi các ngươi, vì lúc này, kẻ thù mà thiếp muốn tiêu diệt đang gần ngay trước mắt.”

“Cu~wu~~ Cu~wu~~ Cu~wu~~” Dường như đáp lại lời kêu gọi của Athena, từ trong bóng tối, những cặp mắt màu vàng chói của loài chim bay cứ liên tiếp hiện lên, đi kèm với đó là những tiếng kêu trầm đục đầy quái dị khiến người nghe cảm thấy có chút đè nén.

“Đi thôi! Hỡi bầy tôi bóng tối trung thành của ta!” Đôi tay ngọc bích vung lên. Từ trong đêm tối, những người hầu trung thành đến từ địa ngục, vâng theo lời kêu gọi của chủ nhân, thể hiện ra tư thái chiến đấu anh dũng và mãnh liệt nhất của mình.

Cú mèo! Vô số những con cú mèo màu trắng, từ trong bóng tối, chúng bay ra với khí thế phô thiên cái địa. Mười con, trăm con, ngàn con, vạn con... Càng lúc càng nhiều, vô số cú mèo bay ra từ trong bóng tối và lao về phía những con ruồi ma phân thân có kích thước to bằng quả đấm kia.

Chỉ là, đối mặt với những ruồi ma phân thân chỉ biết tự mình nổ tung khi bị chạm vào kia, những con cú mèo này có ích không? Chúng sẽ làm thế nào?

Trong ánh mắt tò mò và nghi hoặc của những người đang có mặt, bầy cú mèo và bầy ruồi ma nhanh chóng đụng vào nhau. Tiếng nổ tung lại một lần nữa vang lên liên tiếp tựa như tiếng pháo, những con ruồi ma phân thân tựa như một đội cảm tử không ngừng xông lên chịu chết. Chúng không ngừng tự nổ tung, cố gắng tạo ra sức sát thương lớn nhất để đẩy lùi bầy chim cú.

Thế nhưng bầy cú mèo của Athena cũng không vừa gì! Trong ánh mắt tò mò của Itsuka Ken, những con cú mèo bắt đầu há mỏ ra, và một sức hút kỳ dị bất chợt sinh ra từ trong miệng của những con chim cú.

Tựa như cá voi hút nước, hoặc nên nói là tựa như những lỗ đen, miệng của những con chim cú mèo trắng hướng về bầy ruồi ma. Sau đó, bất kể những con ruồi ma phản ứng ra sao, bất kể việc chúng có tự nổ tung hay không, tất cả mọi thứ thuộc về ruồi ma, chỉ cần bị lỗ đen trong miệng của bầy cú quét tới thì đều bị nuốt sạch không để lại bất cứ dấu vết gì, thậm chí cả một chút rung động nhỏ cũng không bị sót lại.

“Cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô cô...” “Vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù vù...”

Bầy ruồi ma phân thân cứ đẩy mạnh tới từng đợt từng đợt như những con sóng, thế nhưng tất cả đều bị bầy tôi đến từ bóng tối của Athena quét dọn sạch trơn. Quả nhiên không hổ là loài chim thần đại diện cho Athena, thật không tầm thường!”

Bầu trời đã biến thành chiến trường của bầy ruồi ma phân thân và những con chim cú, nhóm người Itsuka Ken bên dưới dường như đã hoàn toàn biến thành người xem.

Không! Không hẳn chỉ là người xem! Bởi vì số lượng phân thân của con ruồi ma mới lại tăng lên rồi. Vì lưu lượng của ruồi ma phân thân đột nhiên tăng lên bất chợt khiến bầy cú mèo không kịp phản ứng, điều đó dẫn đến kết quả là có một số không nhỏ ruồi ma phân thân bắt đầu tách ra và bay về phía nhóm của Itsuka Ken.

Bay ở đằng xa, bản thể được bao trùm trong những luồng sấm sét màu tím đen của con ruồi ma mới vẫn đang không ngừng lắc lư. Nhìn tình huống đang diễn ra, đồng thời với việc gia tăng số lượng phân thân thì đôi mắt kép của nó vẫn đang không ngừng xoay tròn, có vẻ như chính bản thân nó cũng đang muốn tìm ra một cách chiến đấu mới hiệu quả hơn thay vì phải so số lượng.

Chỉ đáng tiếc là dường như nó không có thời gian để suy nghĩ rồi! Nếu như nó vẫn cứ giữ lưu lượng phân thân như bình thường thì có lẽ vì nể mặt Athena, Itsuka Ken sẽ không can thiệp. Thế nhưng bây giờ nó lại nhảy lên trên đầu của cậu để khiêu khích như thế, không ra tay mà đánh cho nó một trận thì có còn là Itsuka Ken không?

Câu trả lời là: Không thể nào!

“Được rồi! Hung hăng lắm! Muốn chơi số lượng với ta đúng không? Chiều ý ngươi!”

Linh lực màu ngọc lưu ly xanh biếc vận chuyển rồi bùng lên từ trên người của Itsuka Ken, sau đó, lấy vị trí của cậu làm ranh giới, không gian sau lưng cậu bắt đầu nổi lên vô số những gợn sóng tựa như cảnh khi có thứ gì đó đang nhô lên từ dưới mặt hồ, phạm vi của những gợn sóng này hầu như trải rộng toàn bộ không gian kéo dài hơn 1000 mét.

“Nghiền nát chúng cho ta!!!!!!” Gift sáng tạo thần khí được Itsuka Ken khởi động. Từ trong không gian, vô số những cây kim nhỏ màu ngọc lưu ly xanh biếc chợt nhô ra và bắn về phía bầy ruồi ma tựa như một cơn mưa có màu lưu ly lấp lánh.

Trong tiếng gió vù vù thổi, những cây kim nhỏ tựa như một cơn mưa, hoặc cũng giống như một dòng thác đổ, chúng cuốn về phía những con ruồi ma phân thân đang muốn tiếp cận nhóm của Itsuka Ken và nghiền nát mọi thứ cản đường.

“PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP...”

Vô số những âm thanh tựa như tiếng dao đâm vào thịt vang lên, bầy ruồi ma phân thân thậm chí không kịp tự mình nổ tung thì đã bị dòng lũ thần khí cuốn qua và xóa sổ.

Bị đánh mà không đánh trả thì không phải là tính của Itsuka Ken. Đồng thời với việc tạo ra những cây kim thần khí để đối phó với bầy ruồi ma phân thân được tạo ra thêm thì cậu cũng không quên dùng những cây kim thần khí để đánh về phía con ruồi ma bản thể, hoặc nên nói mục tiêu chính của cậu chính là việc này, việc tiêu diệt bầy ruồi ma phân thân chỉ là tiện tay mà thôi.

“Coong coong coong coong ong ong...!”

Cảm nhận được nguy cơ sâu sắc, bản thể có kích thước to bằng đầu người của con ruồi ma mới cuối cùng cũng không thể đứng yên. Cánh ở sau lưng bắt đầu tăng tốc độ vỗ, đôi mắt kép cũng bắt đầu chuyển động, con ruồi ma mới bắt đầu né tránh sự công kích của dòng thác thần khí màu ngọc lưu ly.

“Hừ! Tránh được? Tránh được thì thế nào? Chỉ là phí công giãy chết mà thôi!”

Theo sự thay đổi của ý niệm trong đầu của Itsuka Ken, sự chuyển động của dòng thác thần khí cũng bắt đầu có sự biến chuyển. Từ một dòng thác hung mãnh, nó bắt đầu biến thành một con mãng xà truy đuổi theo con ruồi ma và tìm cách xoắn giết.

Cuộn lấy và cọ xát, dòng chảy màu ngọc lưu ly không ngừng cuốn lấy con ruồi ma, thế nhưng lại không ngừng bị đối phương tránh được. Chỉ là theo thời gian càng lúc càng kéo dài, số lượng, hoặc nên nói là kích thước của dòng chảy thần khí đang trở nên càng lúc càng lớn, mà tốc độ truy đuổi thì cũng đang trở nên càng lúc càng nhanh, con ruồi ma còn có thể né được tới khi nào nữa đây? Strauss