“Khoan! Em nghe ta nói một chút...”
“Vù ————!!”
Một luồng kiếm khí màu đen đủ để xé nát cả một đỉnh núi bay thẳng về phía Itsuka Ken. Nhìn luồng kiếm khí trước mắt, Itsuka Ken chỉ có thể thở dài và im lặng mà sử dụng Gift không gian để rời đi.
“Ôi chao! Alter, tối thiểu thì em cũng phải cho ta giải thích đã chứ? Em làm thế sẽ khiến ta cảm thấy rất là khổ não...”
Còn chưa kịp nói hết thì ba luồng kiếm khí màu máu lại bắn tới và khóa chặt mọi đường di chuyển của Itsuka Ken, chỉ là với người sở hữu Gift không gian như Itsuka Ken thì điều này chẳng có ý nghĩa gì.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Lần này thì Itsuka Ken lười né tránh, cậu trực tiếp dùng sức mạnh của Ranh Giới để chống đỡ những luồng kiếm khí của Alter. Nhìn nữ hoàng đại nhân đã hoàn toàn hắc hóa ở trước mắt, Itsuka Ken cảm thấy rất phiền muộn.
Từ khi bị nữ vương đại nhân truy sát ở trong nhà lên tới bầu trời cho tới giờ cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, trong hơn nửa tiếng đồng hồ này, cậu cũng không biết là mình đã phải né bao nhiêu là kiếm quang cùng với kiếm khí của nữ hoàng điện hạ rồi. Chắc cũng phải hơn mấy chục ngàn rồi chứ? Bởi vì mỗi kiếm của nữ hoàng đại nhân đều là dốc toàn lực, nên nếu như không phải là nơi cậu bỏ trốn là trên trời, hơn nữa còn là cách mặt đất... Không đúng, là cách mặt biển hơn 10.000 mét thì chắc là hơn 100 km xung quanh đã bị cô cày nát rồi.
Mặc dù cậu rất muốn giải thích, thế nhưng Alter lại hoàn toàn không muốn cho cậu cơ hội. Là servant trung thành nhất với chủ nhân, hiện giờ không chỉ đuổi giết chủ nhân tới mức lên trời xuống đất, hơn nữa còn không muốn cho chủ nhân có cơ hội để mở miệng, có thể hiểu được là Alter đang cảm thấy tức giận đến mức nào.
Mấy ngày trước, sở dĩ cô đồng ý dạy bảo cho Liliana chính là vì chủ nhân của cô đã từng nói rằng Liliana là kỵ sĩ dự khuyết được chính cậu khâm định. Nếu như không phải là vì câu nói này của Itsuka Ken, Alter tuyệt đối sẽ không nảy ra ý định muốn đào tạo Liliana cho dù phẩm giá và thiên phú của Liliana hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kỵ sĩ của cô.
Tốn thời gian nhiều như vậy, bỏ tâm ra nhiều như vậy, chỉ vì muốn giúp cho chủ nhân có thể nhận được một kỵ sĩ hợp cách, vậy mà, khi cô vừa từ nơi huấn luyện trở về, thứ cô nhìn thấy lại là cái chuyện hoang đường như vậy. Điều này khiến cho tâm trạng vốn rất tốt của cô trở nên hoàn toàn hỏng bét.
Nếu như Itsuka Ken có thể mang Erica vào phòng rồi hẵng làm chuyện đó, vậy thì cho dù Itsuka Ken có làm gì với Erica đi nữa thì Alter cũng sẽ không nhúng tay. Mặc dù lúc trước thì đúng là cô sẽ can thiệp, thế nhưng hiện giờ thì cô sẽ không can thiệp nếu như mọi chuyện chỉ ở mức đó. Dù sao thì vua cũng có tôn nghiêm của vua, cô cùng không thể quá gò ép vua của cô chỉ vì cô cảm thấy không thích.
Thế nhưng, làm việc đó ngay trên ghế salon của phòng khách lớn, hơn nữa, cô thậm chí còn thấy được là Itsuka Ken đã chui đầu vào giữa hai chân của Erica để làm cái chuyện đó! Đây là hành vi sa đọa và thấp kém đến bực nào? Hơn nữa, dựa theo thực lực của Alter, coi như là còn cách cửa lớn hơn 20 m, cô vẫn hoàn toàn có thể nhận ra được là có chuyện gì đang diễn ra ở bên ngoài! Tiếng rên rỉ yếu ớt đầy xấu hổ của Alice và Nero vang lên ở ngoài cửa, không cần nghĩ thì cô cũng có thể biết đó tuyệt đối lại là một trò đùa dai ác liệt khác của Itsuka Ken.
Làm cái chuyện hoang dâm vô đạo như thế ở ngay phòng khách còn chưa nói, đã vậy còn đồng thời làm điều đó với ba cô gái? Nói là ‘với ba cô gái’ cũng không hề sai vì dù sao thì kết quả cũng chẳng khác gì nhiều.
Nổi giận! Alter thật sự nổi giận! Giận không chỉ là vì sự thất vọng đối với người chủ nhân là Itsuka Ken, cũng không chỉ là vì sự tắc trách của mình khi không kịp thời phát hiện ra là chủ nhân của mình đang làm những việc như thế, mà còn là vì cảm xúc đang dâng lên trong cô nữa.
Cảm xúc đó là gì, Alter không rõ. Cô chỉ biết được là cảm xúc đó rất khác thường; Nó khiến cho cô cảm thấy tức ngực, sầu não, thậm chí là như con tim đang bị ai đó bóp mạnh một cái khiến nó gần như muốn nổ tung. Cho nên dù không biết cảm xúc đó là gì thì cô vẫn cảm thấy tức giận vô cùng, sự tức giận khiến cô hoàn toàn hắc hóa.
Kiếm khí vẫn cứ không ngừng phun ra, trong đó còn bí mật mang theo luồng cảm xúc tức giận và lạnh lẽo của Alter, cô muốn dùng cách này để giải phóng cảm xúc của mình với chủ nhân. Ầy... Cái này có gọi là ‘tương ái tương sát’ không?
Một, hai, năm, mười v... V... Kiếm khí bay ra phô thiên cái địa. Alter chỉ biết vung kiếm một cách máy móc. Mặc dù cô cũng biết được là phương thức tấn công như thế này chẳng có ý nghĩa gì với người chủ nhân khốn kiếp của cô, thế nhưng không hiểu tại sao cô lại không thể dừng được. Cảm xúc khó chịu trong cô đang thúc đẩy cô làm như thế, nó tựa như đang muốn diễn tả một điều gì đó, thế nhưng chính cô cũng không biết được điều đó là điều gì.
Không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào! Cũng không muốn lên tiếng trách cứ gì hết! Trước khi sự khó chịu ở trong lòng cô biến mất thì có lẽ cô mãi mãi cũng sẽ không chấm dứt việc truy sát chủ nhân của cô.
“Được rồi! Ta thừa nhận là mình muốn làm việc đó với con bé Erica...”
Nghe được lời giải thích như vậy, thanh ma kiếm trong tay cô càng siết chặt hơn. Số lượng kiếm khí phun ra từ mũi kiếm cũng trở nên càng thêm dày đặc và càng thêm mạnh mẽ.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm...”
Quả nhiên, tất cả những đòn tấn công như thế là đều vô nghĩa dù có nhanh và mạnh hơn bao nhiêu đi nữa, thế nhưng cô sẽ không ngừng.
“Ta cũng thừa nhận là mình cũng đã chơi đùa với cơ thể của Alice và Nero...”
“Oanh ————!!” Thần lực màu đen xen lẫn chút màu máu chợt nổ tung và phun ra từ trên người của Alter, sức mạnh màu đỏ thẫm bắt đầu điên cuồng mà kéo lên trong cơ thể của nữ hoàng bệ hạ.
“Xì xì xì xì... Xoẹt...!”
Những luồng sấm sét màu trắng bắt lấp lấp lóe lên trên khí tràng màu đỏ thẫm, tiếng sấm sét vang rền đi kèm với những luồng gió lốc bắt đầu phát ra từ trong ma thanh kiếm đã bắt đầu le lói. Áp lực kinh khủng bắn ra khiến cho không gian cũng bắt đầu rên rỉ.
“Này! Này! Chơi thật à?”
Mặc kệ! Không muốn để ý gì hết! Sự khó chịu trong lòng tiếp tục điều khiển lấy cơ thể của Alter.
Khó chịu, phẫn nộ, đau khổ, cùng với oan ức! ‘Oan ức’? Cô làm sao có thể có loại cảm xúc mềm yếu tới như thế? Nhất định không phải!
Nhanh chóng vứt bỏ mọi suy nghĩ ở trong đầu, tiếng hét phẫn nộ bị Alter dồn nén và ức chế từ đầu tới giờ đã bắt đầu giải tỏa, nó thốt ra từ trong miệng cô, đi kèm với đó là một cột sáng màu đỏ thẫm thô hơn 10 mét và dài gần trăm mét được bắn ra. Nó nện thẳng về phía Itsuka Ken như đang muốn đem cậu đập bẹp.
Tầng mây bị xé rách một cách dễ dàng, bầu trời dường như cũng bị cột sáng đánh bể thành từng mảnh vụn.
“Cmn! Có cần phải làm tới vậy hay không?”
Viêm cầu màu vàng ròng chợt phun ra từ trong tay của Itsuka Ken và bắt về phía cột sáng kia. Tất nhiên, đây chỉ là một quả cầu lửa bình thường, thì khác là nguyên liệu cấu tạo ra nó là [ Phần Thần ] mà thôi, không phải là [ Viêm Tinh Bạo ].
Alter là bảo bối của cậu, hoặc nên nói là tất cả những cô gái mà cậu có đều là bảo bối của cậu. Họ chỉ cần hơi bị thương nhẹ một chút thôi là cũng đã đủ khiến cậu đau lòng rồi, làm sao mà cậu nỡ ra đòn nặng với họ chứ?
Mặc dù đòn tấn công phía trước khủng thật đấy, thế nhưng cho dù có trực tiếp đánh trúng cậu thì cũng không tạo ra vết thương nghiêm trọng gì lắm, tối đa là khiến cậu thê thảm một tí thôi, nếu như thế thì sao cậu có thể dùng [ Viêm Tinh Bạo ] để đối kháng chứ? Lỡ như ra tay nặng quá khiến Alter bị tổn thương dù chỉ là một chút xíu thì chính cậu cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Hơn nữa, từ đầu tới giờ, mặc dù Alter công kích rất dồn dập, thế nhưng Itsuka Ken biết là cô vẫn không giải trừ phong ấn trên thần cách ba chữ số mà cô có, điều đó cũng đồng nghĩa là cô cũng không phải là muốn truy giết cậu thật, bằng không thì cô cũng sẽ không làm vậy. Chỉ với hành động này của Alter, Itsuka Ken cũng đã đoán được là vẫn còn có đường lùi.
“Rầm rầm rầm rầm... Xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy!!!!!!”
Cột sáng màu đen đỏ và viêm cầu đụng vào nhau, ngọn lửa [ Phần Thần ] lập tức bùng lên và tựa như biến thành một con mãnh thú mà đánh về phía cây cột ánh sáng màu đen đỏ.
Tốc độ đốt cháy rất nhanh, cột sáng dễ dàng bị triệt tiêu.
Thế nhưng vào lúc này, Itsuka Ken lại đột nhiên há hốc mồm, bởi vì cậu chợt nhìn thấy là vẫn còn vô số những cột sáng khác đang ầm ầm mà quất xuống.
Một cây, hai cây, mười cây, trăm cây... Rất nhanh, toàn bộ bầu trời đều đã bị những cột sáng màu đỏ đen che kín, cứ như là trên trời đáng giáng xuống một trận mưa ánh sáng vậy, kỳ vĩ nhưng xinh đẹp vô cùng.
Chỉ là tuy mặc dù cơn mưa ánh sáng thật sự rất đẹp, thế nhưng Itsuka Ken lại chẳng còn chút lòng dạ nào để mà thưởng thức, hiện giờ thì cậu biết là Alter đang làm gì rồi. Đây tuyệt bức chính là chiêu số mà cô đã biến cái tên vàng óng Gilgamesh từ S chuyển thành M.
Hắc hóa nữ vương đại nhân đã quyết định dâng lên buổi biểu diễn tuyệt vời nhất của mình.
“OMG! Cái này thật đúng là vô hạn nice boat kết hợp với vô hạn cà ri bổng ah, có cần ác tới như vậy không?” Tự mình phun tào, sau đó trong con mắt nhìn trừng trừng của Itsuka Ken, cậu liền bị một trong số các cây cột sáng nện trúng và đập mạnh về phía mặt nước bên dưới.
“XÍU... UU! —————————— bành!!!!!!!!!!!!”
Cây cột nước cao mấy chục mét chợt bắn tung tóe lên không trung. Từ khoảng cách hơn 10.000 m trên trời cao, Itsuka Ken đã bị đánh vào mặt nước biển sâu không thấy đáy.
Tưởng là như vậy thì có thể trốn được sao? Hắc nữ vương chỉ hơi khựng lại một chút, sau đó lại nhanh chóng bắn về phía nơi chủ nhân cô vừa rớt xuống rồi đâm sầm vào mặt biển; Cô nhất định sẽ không để cho cuộc truy đuổi này kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột như thế. Lần này, cô nhất định phải khiến cho chủ nhân của cô một bài học, bằng không thì sẽ không thể nào dập tắt được cảm xúc khó chịu ở trong người cô.
Cuộc đuổi giết này sẽ phải còn diễn ra lâu lắm, bởi vì tới tận lúc này thì tình cảm được cô đè nén ở trong lòng vẫn không hề có dấu hiệu giảm xuống, càng không cần phải nói là biến mất.
“Phù! Bùm ————!!”
Không bận tâm đến những giọt nước biển lạnh buốt, hắc nữ vương xách theo cây kiếm của mình và đâm sầm vào mặt ước biển. Men theo hơi thở của người chủ nhân đáng giận đang bỏ trốn, Alter tiếp tục lặn xuống, lặn xuống, lại lặn xuống, thề phải đuổi theo chủ nhân của mình cho bằng được mới thôi.
Sức ép kinh khủng của nước biển cũng chẳng có ý nghĩa gì với cô, cô mặc kệ tất cả mọi thứ mà đuổi theo mục tiêu. Cả hoàn cảnh đang dần trở nên tối đen trước mắt cũng không thể nào ngăn được thần giác của cô. Tựa như dẫm ở trên đất bằng, cô rất nhanh lặn xuống; Lồng ánh sáng màu đen bao bọc quanh cơ thể cô đã cô lập tất cả mọi hoàn cảnh ác liệt mà cô đang phải đối mặt.
“...”
Bỗng nhiên, hắc nữ vương không tiếp tục truy đuổi nữa mà dừng lại và nhíu mày. Không phải là cô không muốn đuổi nữa mà là đuổi không được, cô mất dấu chủ nhân đáng giận của mình rồi. Hơi thở... Biến mất?
Mang theo chút bực bội, Alter bắt đầu vội vàng điều tra lấy không gian xung quanh. Tìm kiếm, tìm kiếm, tiếp tục tìm kiếm! Thế nhưng tại sao lại vẫn không phát hiện được hơi thở lưu lại của chủ nhân đáng ghét?
Làm sao bây giờ?
Đang khi Alter cảm thấy chần chờ và không biết phải làm thế nào thì bỗng nhiên, từ dưới chân của cô, một thứ gì đó chợt ập tới.
Ngay sau đó, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể thiếu nữ mềm mại của cô đã lọt vào trong lồng ngực ấm áp của một người khác. Đó là... Chủ nhân của cô?!! Strauss