Chương 1005: Tử Triệu Tinh Đã Bắt Đầu Lấp Lóe

“Bành ————!” Một âm thanh trầm đục vang lên, thiếu nữ khả ái có mái tóc đuôi ngựa màu bạc lại một lần nữa bị đánh văng về phía xa.

“Tiếp tục!” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắc nữ vương vang lên. Không quan tâm đến việc Liliana có bị thương hay không, Alter vẫn cầm lấy thanh kiếm kỵ sĩ bằng gỗ và ra lệnh cho cô một cách lãnh khốc.

“Vâng...!” Cắn chặt răng và chật vật bò dậy từ trên đất. Mặc kệ việc toàn thân đều đã trở nên bẩn thỉu và rướm máu, cũng gạt đi những giọt máu đã tràn ra từ khóe miệng, thiếu nữ có dung mạo tinh xảo và đáng yêu tựa như yêu tinh run rẩy mà giơ thanh kiếm mỏng màu bạc [ Il Maestro ] của mình và bắt đầu ngâm xướng ngôn linh!

“... Hỡi Vùng Núi Gilboa, ta rủa cho giọt nước trời không còn chảy trên đỉnh núi! Ta rủa cho vùng đất trở nên cằn cồi, đời đời không tươi tốt! Có thế, tấm khiên anh hùng mới tan biến...”

“Câm ngay!”

“Bành ————!”

Chỉ kịp giơ thanh Il Maestro để cản ở trước ngực, thiếu nữ lại một lần nữa bị hắc nữ vương quất ngược về phía sau.

“Từ giờ trở đi, đem tất cả ma thuật và thuật tự thần thánh của ngươi đều vứt bỏ cho ta!”

Không nói rõ nguyên nhân, cũng không có bất cứ lời giải thích nào, việc duy nhất mà hắc nữ vương làm chỉ có hạ lệnh, một mệnh lệnh lạnh lùng và tàn nhẫn.

“Khụ... Đã... Đã rõ!” Không do dự, cũng không phản đối, Liliana lập tức tiếp nhận mệnh lệnh tàn khốc của hắc nữ vương.

Sáu năm, vì có thể đạt tới tiêu chuẩn mà vua của cô mong muốn, cô đã rất liều mạng để học tập tất cả mọi thứ, thậm chí trước đây không lâu, cô mới nắm giữ được ngôn linh mạnh nhất của Bronze-Black Cross, thế nhưng hiện giờ, hắc nữ vương lại bắt cô vứt bỏ. Vứt bỏ nó xong, cô đã chẳng còn lại thứ gì để tấn công cho ra hồn cả, thế nhưng cô không do dự khi làm điều này.

Sở dĩ cô không do dự là vì cô biết, nữ hoàng tưởng chừng như vô cảm trước mắt đang đặt tiêu chuẩn lại cho cô. Nếu muốn theo đuổi được vị vua cô ao ước, cô phải mạnh hơn thế này, những thứ mà thậm chí không thể tác động được đến hắc nữ vương thì không cần phải giữ lại.

Vứt bỏ tất thảy mọi thứ thuộc về Bronze-Black Cross, cũng vứt bỏ đi bao công sức mà mình đã phấn đấu, thế nhưng, cô không do dự cũng không mê mang. Mục tiêu của cô là vua, cô muốn theo đuổi ngài ấy, còn cố gắng của cô tới đâu đều không phải là thứ gì quan trọng. Hiện giờ, hắc nữ vương Alter đã xem trọng và muốn dạy bảo cô, vậy thì vứt bỏ mọi thứ đã là gì chứ?

Đây là cơ hội, cơ hội cô phải quý trọng. Đại nhân Alter đã xem trọng và muốn tự tay chỉ đạo cho cô trong việc tu hành, đây là may mắn lớn nhất của cô lúc này.

Vì có thể mau chóng đuổi kịp Erica • Blandelli, vì có thể trở thành một kỵ sĩ xứng đáng với những gì vua của cô mong muốn, bất luận là nỗi khổ ra sao, bất luận đau đớn như thế nào, bất luận có khó khăn gì mà cô sắp phải đối mặt, cô cũng sẽ không lùi bước. Nếu đã quyết tâm như thế thì việc bỏ qua tất cả những phấn đấu trước đó đã là gì chứ? Chỉ là thứ sức mạnh nhỏ nhoi chẳng vào được mắt của hắc nữ vương mà thôi, hiện giờ đang có một cơ hội để theo đuổi một sức mạnh tốt hơn, bỏ nó đi thì có sao chứ? Đây là buôn bán lời!

Tự an ủi mình như thế, Liliana cố gắng đứng lên, sau đó, cô thậm chí ném cả thanh ái kiếm Il Maestro của mình qua một bên. Thanh kiếm này là ái kiếm của cô, thế nhưng bản thân nó cũng mang theo một loại thuật tự thần thánh, tương tự với thanh Cuore di Leone của Erica lúc trước. Nếu hắc nữ vương đã nói là phải vứt bỏ tất cả, vậy thì cả thanh ái kiếm này cũng không thể giữ lại.

“Cầm lấy!”

Giọng nói lạnh lẽo của Alter lại vang lên, chỉ là lần này thì cách nói lạnh lùng của cô đã dịu đi rất nhiều. Đối với Liliana, Alter thật sự cảm thấy vô cùng hài lòng. Khác với một Erica luôn khéo đưa đẩy, Liliana thực sự là một kỵ sĩ vô cùng chuẩn mực, thế cho nên cách đối xử của Alter với Liliana đương nhiên phải khác với khi đối xử với Erica.

Liliana được đối xử như thế cũng không phải là vì vận may của cô đã tới mà là vì phẩm cách và nghị lực của cô đã thuyết phục được Alter. Là vua của các hiệp sĩ, Alter đương nhiên sẽ không đối xử tệ bạc với những hiệp sĩ chân chính.

Một thanh kiếm gỗ rơi xuống trước mặt của Liliana, ý của hắc nữ vương đã rất rõ ràng: Từ giờ trở đi, cả hai sẽ luyện tập với nhau bằng kiếm gỗ.

“Suốt mấy ngày nay, ta vẫn chưa hề chỉ đạo cho cô. Ta chỉ đang nói cho cô biết rằng sức mạnh của cô kém tới mức nào. So với mục tiêu mà cô đang hướng tới, tất cả những gì cô có như thuật tự và ma thuật đều chẳng có ích gì cho cô cả. Chúng là thứ thuộc về phù thủy, không phải là kỵ sĩ. Là hiệp sĩ, việc cô cần làm chỉ có một, đó là dùng kiếm trong tay để diệt sạch tất cả địch nhân.”

“Từ hôm nay trở đi, bỏ qua tất cả những phương thức luyện tập tạp nham mà cô đã học trước đó. Ta chỉ cho cô một yêu cầu duy nhất, đó là kiếm. Trong vòng nửa tháng, Kiếm thuật của cô phải đạt tới mức ta yêu cầu. Nếu làm được điều đó, cô có tư cách tiếp tục ở lại đấy để được ta chỉ đạo. Còn nếu làm không nổi, vậy thì cầm lấy kiếm của cô rồi xéo đi. Đến từ nơi đâu thì hãy cút về nơi đó, vì ta sẽ không chào đón kẻ vô tích sự.”

Đây là lẽ là lần nói chuyện dài nhất của hắc nữ vương mà Liliana được nghe, thế nhưng cũng vì như thế, cô cảm thấy gánh nặng ở trên vai mình chợt trở nên trầm trọng chưa từng có. Nửa tháng, đạt tới mức yêu cầu, thậm chí không biết được tiêu chuẩn là gì, thế nhưng Liliana không do dự. Bất luận thế nào cô cũng sẽ đạt tới yêu cầu này, bằng không, cô thà rằng mình chết trong khi đang phấn đấu.

Thà rằng chết khi đang cố gắng còn hơn là sống trong sự thất bại ê chề không thể bù đắp, vì khi đó sống cũng bằng chết mà thôi.

Hai tay vẫn đang run nhưng lòng không lay chuyển, sức đã cạn kiệt nhưng ý chí lại tràn trề. Không hề e dè, cô lập tức nhìn về phía hắc nữ vương đang đứng trước mắt, toàn thân đều vào thế chuẩn bị.

“Tới đây! Chỉ cần cô cản được ba kiếm của ta, liền hợp cách!”

“KIIII.. AI...!!!” Gật nhẹ đầu một cái, sau đó Lily khẽ quát một tiếng rồi xông lên.

Thời gian tựa như trở lại 7 năm trước, khi lần đầu tiên cô gặp Itsuka Ken và chiến đấu với Erica. Liliana vẫn lợi dụng sự nhẹ nhàng và linh hoạt để di chuyển và tấn công về phía đối thủ, chỉ khác là lần này cô đã không thể sử dụng thần chú, và đối thủ của cô cũng không phải là Erica. Không thể sử dụng thần chú để gia tốc, điều đó đồng nghĩa rằng tất cả những chuyển động của cô lúc này đều phải dựa hết vào cơ thể. Thật sự khá là khó khăn cho Liliana khi phải từ bỏ phương thức chiến đấu được nuôi dưỡng suốt mười mấy năm, thế nhưng dù khó thì cô cũng không thể lùi bước.

“BA~ ————!”

Kiếm trên tay rớt xuống, trên cánh tay trắng nõn của Liliana xuất hiện một vết sưng đỏ khá dài.

Thế nhưng, đây chỉ mới là bắt đầu. Nhanh chóng lăn một vòng trên mặt đất để né tránh và nhặt lại kiếm, sau đó cô lại bật người dậy để xông về phía hắc nữ vương.

“BA~... BA~... BA~... BA~...”

Thời gian sau đó, trong khu vực sau nhà bắt đầu không ngừng vang lên những tiếng va đập hơi có phần trầm đục, cùng với rất nhiều tiếng rên rỉ đau đớn bị đè nén trong cổ họng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, hắc nữ vương cuối cùng cũng thu hồi thanh kiếm của mình.

Dùng bàn tay để bắt lấy đòn tấn công đã hoàn toàn vô lực của Liliana, hắc nữ vương lại bắt đầu ra lệnh với giọng nói đều đều lạnh lẽo không mang theo cảm xúc: “Hôm nay chỉ tới đây! Qua chỗ của Alice để trị liệu đi! Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tiếp tục!”

“Đã... Đã rõ!” Liliana dù đã hoàn toàn kiệt sức nhưng vẫn đáp lại bằng giọng dứt khoát.

Khẽ gật đầu, sau đó hắc nữ vương xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng của hắc nữ vương, mặc dù toàn thân đều mang lấy vô số những vết thương, thế nhưng Liliana lại không thể nhịn được nụ cười kích động đang dần hiện lên trên gương mặt.

Suốt mấy ngày nay, cô chưa từng bị thương, bởi vì suốt cả quãng thời gian trước đó, hắc nữ vương chỉ hời hợt tránh né những đòn tấn công của cô tựa như đang trêu ghẹo. Bất luận cô dùng chiêu thức như thế nào, từ ngôn linh tới phép thuật, từ Kiếm thuật đến kỹ xảo, tất cả chúng đều chẳng thể giúp được gì cho cô trong việc chạm vào hắc nữ vương. Đúng! Chính là chạm vào! Cô thậm chí không thể chạm tới được vạt áo của Alter.

Không thể chạm được vào đối phương, thế nhưng đối phương lại không phản công bao nhiêu, cô cứ ngỡ rằng đối phương đang thật sự chỉ muốn trêu ghẹo và qua loa mình, thế nhưng hiện giờ, hắc nữ vương đại nhân lại đồng ý đưa cho cô kiếm gỗ và bắt đầu huấn luyện.

Tổn thương! Đau đớn! Hắc nữ vương đã hoàn toàn nghiêm túc, không còn lại chút biểu hiện trêu đùa nào giống như trước đó. Mãi tới tận lúc này, Liliana mới thật sự tin tưởng và ý thức được là đối phương đang thật lòng muốn chỉ bảo cho cô, điều này khiến cô thật sự biết ơn.

Ngoài ra, còn một việc khác cũng khiến Liliana xúc động không kém, đó là thái độ của đối phương. Mặc dù lúc này, toàn bộ cơ thể cô đều sưng đỏ và trầy trụa, thế nhưng nếu xem xét kỹ thì có thể thấy được là xương cốt của cô không hề bị thương chút nào. Nói cách khác là nếu loại trừ những vết thương chằng chịt ở trên da và cảm giác đau nhức ra thì Liliana không hề bị thương chút nào cả, theo nghĩa nào đó thì đây chính là sự dịu dàng của kỵ sĩ vương bệ hạ.

“Ngày mai... Ngày mai mình nhất định phải đỡ được một kiếm! Nhất định!” Tự động viên mình, Liliana cắn răng và cố gắng đứng lên. Sau đó cô lê tấm thân trĩu nặng của mình để đi về phía khu vực nhà trong. Gian phòng của cô ở ngay sát bên cạnh phòng của hắc nữ vương.

Hôm nay, có thể nói là thời gian huấn luyện của Liliana kết thúc sớm hơn dự định. Thế nhưng Liliana lại không biết là chính vì việc huấn luyện của cô kết thúc sớm hơn dự tính, cho nên sau đó, sắp có một thảm họa sẽ diễn ra đối với vua của cô.

Nói ngắn gọn là: Thiếu niên u, ta đã nhìn thấy được ngôi sao báo tử của ngươi lấp lóe ở trên bầu trời rồi đó. Strauss