Chương 26: Thùy Thủ

Một cây quạt xếp từ trong tay Tạ Vũ Linh bay ra, xoay quanh ba gã sát thủ kia một vòng sau đó lại bay về tay hắn. Hắn nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, hừ lạnh một tiếng: “Tham Lang?”

Lạc Tần đứng phía dưới nhìn Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh khí thế như lôi đình, thu phục hai toán sát thủ, không khỏi nuốt nước miếng: “Các sư đệ ở Học Cung bây giờ, đều đáng sợ như vậy à?”

“Sư huynh cho rằng vì sao ta lại chọn bọn họ?” Nam Cung Tịch Nhi cười nói, “Bọn họ đều là những quái vật mạnh nhất thế hệ này của Học Cung.”

Lạc Tần gật đầu: “Hiểu rồi.” Hắn thu song đao lui sang một bên, nhìn về phía Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y thấy Lạc Tần đang nhìn mình cười, hỏi: “Sư huynh, có chuyện gì?”

Lạc Tần phất tay, làm ra động tác “Mời” : “ Trên tường bên trái còn bốn tên đang nằm.”

Tô Bạch Y lập tức hiểu ra ý của Lạc Tần, hoá ra vị sư huynh này nhìn thấy Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh phô ra một thân võ nghệ, tiếp tới nên đến phiên mình, hơn nữa không chỉ Lạc Tần, cả Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh cũng nhìn về phía hắn……

“Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết thoại bản, thì đúng thật hắn nên là người ra tay.” Tô Bạch Y xấu hổ nhìn lên trời, “Ta cảm thấy các ngươi có chút hiểu lầm ta rồi.”

“Làm đi, đừng lâu la.” Nam Cung Tịch Nhi thúc giục, “Nhanh một chút.”

“Được, vậy ta cho các ngươi xem.” Tô Bạch Y đột nhiên hét lớn một tiếng, “Vụ Lý Khán Hoa!”

Vụ Lý Khán Hoa?

Mọi người giữa sân đều cả kinh, đây chính là kiếm thuật thành danh của Tạ Khán Hoa, đối với bọn họ mà nói thì chỉ có trong truyền thuyết. Lúc mà Tạ Khán Hoa ra chiêu này, sẽ tỏa ra hai tầng kiếm khí, một tầng kiếm khí bao phủ bên ngoài, tựa hồ như hình hoa sen, một tầng kiếm khí đọng lại trên mũi kiếm, gọi là Đoạt Mệnh Hoa, đây là những lời mà mấy tiên sinh kể truyện trong quán trà thích dùng nhất, tuy có chút cũ kỹ nhưng nói trăm lần cũng không thể hình dung ra đóa hoa này ——

“Không có ai nhìn thấy rõ đóa hoa này, thấy rõ thì đã chết.” Tạ Vũ Linh trầm giọng nói.

Tô Bạch Y bước ra một bước, nhảy lên trên tường, đưa tay đặt lên chuôi kiếm.

“Tốc độ nhanh thật.” Lạc Tần kinh ngạc cảm thán nói.

Tô Bạch Y hơi cúi đầu, trong đôi mắt để lộ ra một luồng sát khí mãnh liệt, nhìn bốn gã sát thủ đang đứng dưới tường: “Xem Vụ Lý Khán Hoa của ta đây!”

Bốn gã sát thủ kia rốt cuộc cũng phản ứng lại, nhìn nhau một cái sau đó lập tức bỏ kiếm trong tay, chạy như điên.

Tô Bạch Y thở phào một hơi, buông tay đang đặt trên chuôi kiếm ra, lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: “Làm ta sợ muốn chết.”

Còn lại bốn người giữa sân đều cau mày, tự hỏi kiếm vừa rồi của Tô Bạch Y.

“Đây chính là Vụ Lý Khán Hoa sao?” Tạ Vũ Linh thấp giọng nói, “Không ngờ lại nhanh đến mức ngay cả rút kiếm cũng không thấy được.”

Phong Tả Quân cũng liếm môi, sâu kín nói: “Xem ra ta muốn trở thành nam nhân mạnh nhất thế hệ này của Học Cung, thì cần phải thắng hắn mới được a.”

Tô Bạch Y thả người nhảy về bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, Lạc Tần tiến tới vỗ vai Tô Bạch Y: “Kiếm này quả nhiên lợi hại, không ngờ ngươi lại là truyền nhân của Tạ lâu chủ, tâm nguyện từ nhỏ của ta chính là tận mắt thấy chiêu Vụ Lý Khán Hoa này một lần, hôm nay chính mắt nhìn thấy, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện.”

“Hả?” Tô Bạch Y sửng sốt.

Tạ Vũ Linh cũng từ trên nóc nhà nhảy xuống, gật đầu nói: “Kiếm này của thất thúc thật sự là danh bất hư truyền, nếu sau này gặp lại ông ấy, phải xin ông ấy truyền cho ta mới được.”

“Hả?” Tô Bạch Y lại càng ngây ngốc.

“Nếu đang ở tình huống bình thường, nhất định phải so tài với ngươi một phen.” Phong Tả Quân khiêng trúc kiếm lên vai, “Chỉ là việc hôm nay rất gấp, tạm gác lại sau vậy.”

Tô Bạch Y thầm nghĩ: Các ngươi đang nói cái gì thế, ta căn bản là chưa hề xuất kiếm a! Các ngươi thấy được kiếm pháp của ta là thế nào? Chẳng lẽ kiếm pháp của ta đã nhanh đến nỗi chính ta cũng không nhìn rõ?

Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ nở nụ cười, mọi người trong sân chỉ có nàng tin là vừa rồi tay Tô Bạch Y đặt lên chuôi kiếm căn bản không hề động, những sát thủ đõ rõ ràng là bị thân pháp và khẩu khí của hắn dọa chạy, nàng cũng không vạch trần mọi người, chỉ tiến lên phía trước: “Đi thôi. Đừng chậm trễ thời gian ở chỗ này nữa.”

Cửa viện mở ra, bảy tên sát thủ áo đen cầm trường đao đứng ở đó, bảy người đứng ở bảy phương vị khác nhau, tựa hồ hợp thành một trận pháp kỳ quái gì đó.

“Đám người này còn không chạy, thật đúng là cố chấp.” Phong Tả Quân không kiên nhẫn ngoáy lỗ tai, “Sư tỷ, để ta lên đi!”

“Tinh Thần Bắc Đẩu?” Trong giọng nói Lạc Tần có vài phần sầu lo, giơ tay ngăn cản Phong Tả Quân, “Bảy người một thể, trận pháp dùng để vây khốn, vừa rồi chúng ta đánh nhau trong viện, bọn họ đã kết trận ở ngoài cửa, thì ra sát chiêu là ở chỗ này, cái này rất phiền toái.”

“Lạc sư huynh, có lẽ là sư muội lắm miệng, nhưng ta vẫn là không nhịn được, phải nói một câu.” Nam Cung Tịch Nhi thở dài một tiếng.

Lạc Tần nghi hoặc nói: “Nói gì?”

“Tuy Nho Thánh tiên sinh nói huynh nói như rồng leo, làm như mèo mửa, nhưng huynh cũng không cần quá để ý tới đối thủ của mình.” Nam Cung Tịch Nhi lập tức tiến lên phía trước.

“Cẩn thận!” Lạc Tần vội la lên.

Nhưng Nam Cung Tịch Nhi đã đi tới bên cạnh sát thủ cầm đầu, nàng liếc mắt nhìn tên sát thủ kia một cái, lạnh lùng hỏi: “Tinh Thần Bắc Đẩu?”

Trên trán tên sát thủ cầm đầu, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, tay cầm đao run lên kịch liệt, Nam Cung Tịch Nhi đứng trước mặt hắn, hắn chỉ cần vung một đao là có thể chém rơi đầu nàng, nhưng thanh đao kia lại có vẻ nặng như có ngàn quân đè xuống, nhấc thế nào cũng không nhấc lên được. Cuối cùng hắn từ bỏ, buông trường đao trong tay, đầu gối trực tiếp quỳ xuống.

Hắn không rõ vì sao mình lại phải quăng đao, vì sao lại phải quỳ xuống, quỳ xuống xong còn muốn dập đầu.

“Đây là Thiên Tử Thùy Thủ (thiên tử cúi đầu)!” Lạc Tần mở to hai mắt nhìn.

“Tin tức Điệp Phong biết được quả nhiên không ít a.” Nam Cung Tịch Nhi tiếp tục bước tới, phàm là nơi nàng bước qua, tất cả những tên sát thủ đó đều buông trường đao quỳ rạp xuống đất, mồ hôi rơi như mưa, tròng mắt trừng lớn, dường như trong nháy mắt ấy đã phải trải qua việc gì đó cực kỳ kinh khủng, sau khi đi qua bảy người, Nam Cung Tịch Nhi quay đầu nhìn về phía mọi người, dịu dàng cười: “Còn không mau đi theo?”

“Sư tỷ còn nói chúng ta là quái vật, đây mới thật là quái vật.” Tô Bạch Y nhìn những sát thủ vừa quỳ gối dưới đất, bây giờ tất cả đều đã hôn mê bất tỉnh, lẩm bẩm nói.

“Bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu.” Phong Tả Quân cười tiến lên phía trước, “Sự lợi hại của sư tỷ, các ngươi mới chỉ thấy được một chút.”

Tạ Vũ Linh thấp giọng hỏi Lạc Tần: “Thiên Tử Thùy Thủ, là võ công gì?”

Lạc Tần khôi phục tinh thần, không để ý đến lời Tạ Vũ Linh, mà lui về sau một bước, giang hai tay ra, một đôi cánh cơ quan từ sau lưng hắn mở ra, hắn điểm hai chân nhảy lên không trung: “Nam Cung sư muội, chuyến này cần phải cẩn thận.”

Nam Cung Tịch Nhi quay đầu: “Biết rồi, sư huynh!”

“Thiên Tử Thùy Thủ?” Tô Bạch Y lặng lẽ nhớ kỹ bốn chữ này.