Tạ Vũ Linh nghe ra trong giọng nói của Tô Bạch Y tuy mang theo chút bất mãn, nhưng lại lộ ra một loại cảm giác ôn nhu nhiều hơn, hắn cúi đầu cười: “Cảm giác tình cảm giữa ngươi và sư phụ ngươi rất tốt.”
Tô Bạch Y cũng cười: “Sư huynh, ta và ngươi ở chung mấy ngày, cảm giác vừa rồi ngươi cười còn nhiều hơn so với mấy ngày qua cộng lại.”
“Sư phụ ngươi, là thất thúc của ta.” Tạ Vũ Linh nhàn nhạt nói.
“À.” Tô Bạch Y bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Cho nên Thanh Y Lang là đại ca của ngươi. Ta còn cho rằng Tạ gia các người là đại tông môn, nên tuy rằng đều họ Tạ, nhưng quan hệ giữa các ngươi cũng không gần.”
“Khi còn nhỏ ta và đại ca thích nhất là đi theo thất thúc.” Tạ Vũ Linh cười nói, “Ông ấy là người mà đời này ta sùng bái nhất. Nhiều năm không gặp như vậy, cũng không biết ông ấy có còn giống với năm đó hay không, cho nên mới lải nhải hỏi ngươi vài câu, phiền ngươi rồi.”
“Có phải là không giống không? Ta nghe nói trước kia ông ấy điên đảo võ lâm, uy phong lẫm liệt, đến ta thì chỉ thấy một tiên sinh dạy học chuyên đi hố bạc của đồ đệ.” Tô Bạch Y lắc đầu thở dài, “Năm tháng làm người ta già đi a.”
“Không phải, ông ấy vẫn giống như trước đây.” Trong giọng nói của Tạ Vũ Linh lộ ra một chút hoài niệm, “Năm đó ông ấy dẫn bọn ta đi Cô Tô chơi, kết quả là đánh thua sạch bạc ở sòng bạc Cô Tô, chỉ có thể mua cho ta và đại ca mỗi người một cái màn thầu ngồi ăn ở ven đường, còn mình thì ngồi một bên đói đến chảy nước miếng. Cuối cùng muốn đi Vũ Hoa Trì cũng không đi được, muốn lên Phong Vũ Lâu cũng không lên được, muốn xem hội đèn lồng Vân Khởi cũng không xem được, lủi thủi chạy về Tạ gia.”
“Xin hỏi Tạ sư huynh ngươi sùng bái thứ gì ở sư phụ……” Tô Bạch Y bĩu môi.
“Ngươi có nghe nói đến Luận Đỉnh chi hội của tứ đại gia tộc chúng ta chứ?” Tạ Vũ Linh đột nhiên hỏi.
Tô Bạch Y gật đầu: “Cái này ta biết. Trước đây chẳng phải Thanh Y Lang đã tham gia Luận Đỉnh đại hội à. Là nơi cho đệ tử trẻ tuổi trong tứ đại gia tộc các ngươi luận võ.”
“Đúng vậy. Năm đó thất thúc cũng tham gia Luận Đỉnh đại hội, ngày đó Hách Liên Tập Nguyệt hẹn ông ấy đi Thiên Vân Đài xem đại hội luận võ chiêu thân của Tây Nguyệt Tiên Tử, ông ấy rất sốt ruột lo lắng sẽ bị muộn, thấy những người khác trên võ đài đánh quá chậm, cuối cùng ông ấy thật sự không nhịn được, bắt đầu nhảy lên võ đài, đại khái chỉ tốn thời gian một nén nhang liền đánh ngã tất cả đệ tử trẻ tuổi trên võ đài. Năm ấy ta mới năm tuổi, đến nay ta vẫn còn nhớ rõ bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của mọi người.” Tạ Vũ Linh cười nói, “Rất là vui sướng.”
Tô Bạch Y suy nghĩ nói: “Cái đó dù sao cũng là đại sự cả đời, sư phụ làm như vậy cũng có thể hiểu được.”
“Đại sự cả đời cái gì?” Tạ Vũ Linh khó hiểu.
“Đại sự cả đời của sư phụ ta a, chẳng phải ngươi nói là Tây Nguyệt Tiên Tử ở Thiên Vân Đài bày đại hội luận võ chiêu thân à? Chẳng lẽ là Hách Liên Tập Nguyệt muốn?” Tô Bạch Y hỏi.
“Ha ha ha ha ha.” Tạ Vũ Linh vừa cười vừa lắc đầu, “Đều không phải. Bọn họ chỉ là đi xem náo nhiệt thôi! Tây Nguyệt Tiên Tử căn bản không quen biết bọn họ.”
“Hả!” Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói, “Thật là, cũng chỉ có sư phụ có thể làm ra được việc như vậy. Vậy chẳng phải là người của tứ đại gia tộc bị tức chết à.”
“Tạ gia vốn trông cậy vào thất thúc lần này làm cho gia tộc danh dương lập vạn, không ngờ rằng tới cuối cùng lại là tiếng xấu truyền xa, nhưng thực lực của thất thúc thì tất cả mọi người đều đã thấy được.” Vẻ mặt Tạ Vũ Linh hơi ảm đạm, “Thôi, không nói tới nữa. Ây, sao trong phòng lại bốc cháy?”
Trong phòng lúc này ánh lửa đã nổi lên bốn phía, tất cả thành viên của Điệp Phong ngồi đó lập tức thu hết tin tức trên bàn vào trong lòng ngực, sau đó đốt cháy án thư, bọn họ đứng dậy lui tới phía sau Lạc Tần.
“Tin tức vừa rồi ta nhận được, là trên đường các ngươi tới nơi này đã bị người ta phát hiện.” Lạc Tần thở dài một tiếng, “Điệp sào này không thể để lại. Mọi người rút lui, tập hợp tại Học Cung!”
“Vâng.” những người khác đáp, sau đó lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
“Sư tỷ, đã sảy ra chuyện gì?” Tạ Vũ Linh và Tô Bạch Y đồng thời hỏi.
“Chúng ta bị người ta theo dõi.” Nam Cung Tịch Nhi đi ra ngoài phòng, “Nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
“Đi thế nào, có thể bay đi...........giống như bọn họ à?” Tô Bạch Y chỉ về phía trước, giọng điệu kinh ngạc.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đám đệ tử Điệp Phong vừa rồi đeo lên một bộ cánh bằng cơ quan, dựa theo đà chạy trên mặt đất, vỗ cánh, cùng lúc bay lên không trung, cuối cùng lạnh nhạt nhìn lại nơi này sau đó bay về phía xa.
“Đây là bộ cánh bằng cơ quan, chỉ có thể chịu được trọng lượng của một người, hơn nữa cũng chỉ có thể bay được một khoảng cách ngắn, bọn họ võ công tầm thường, ở lại nơi này chỉ là chờ chết.” Lạc Tần giải thích.
“Chúng ta thì sao?” Tô Bạch Y hỏi.
Lạc Tần rút hai thanh đoản đao từ sau thắt lưng ra, bỗng nhiên bước về phía trước ba bước, vung hay tay lên, chém rơi hai mũi tên bay ra từ trong bóng tối: “Đương nhiên là chỉ có thể giết ra ngoài.”
“Trên tường bên trái có bốn người đang nằm, phía sau tường bên phải có năm người đang nấp, ngoài cửa thủ sẵn bảy người, trên nóc nhà bên kia có ba người đang ngồi.” Nam Cung Tịch Nhi nhắm mắt lại dò xét khí tức xung quanh, “Tổng cộng mười chín người.”
“Nam Cung sư muội quả nhiên lợi hại y như lời đồn, chỉ bằng Vọng Khí thuật là có thể tìm được vị trí và số lượng rõ ràng như vậy, chỉ là địch đông ta ít, các vị xin hãy cẩn thận.” Lạc Tần trầm giọng nói.
Tô Bạch Y khó hiểu: “Bọn họ là ai? Chúng ta cũng không hề quen biết ai trong Bát Phương thành, vì sao lại muốn chạy tới giết chúng ta?”
“Tham Lang.” Lạc Tần liếm môi, “Tổ chức sát thủ bí ẩn nhất trong Bát Phương thành, rất nhiều người sau khi đi vào Bát Phương thành bỗng bị ám sát, tất cả đều là bút tích của bọn họ. Bọn ta đã tra xét đã rất lâu nhưng cũng chỉ có thể tra được bọn họ được một đại phái giang hồ nuôi dưỡng ở chỗ này, nhưng thế lực thực sự đứng sau lưng bọn họ vẫn không có cách nào xác định được.”
“Cho nên nói chính xác thì chính là chúng ta đã đắc tội phải một đại phái nào đó trên giang hồ?” Tạ Vũ Linh vung tay áo đánh rớt một mũi tên, “Có lẽ có liên quan đến những vụ án gần đây?”
“Hỏi nhiều vấn đề như vậy làm cái gì! Năm tên bên phải thuộc về ta!” Phong Tả Quân gầm lên một tiếng, vung trúc kiếm trong tay lên xông thẳng về phía tường viện bên phải.
“Chờ một chút! Đừng manh động!” Lạc Tần muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi, Phong Tả Quân cầm trúc kiếm trực tiếp đánh tới tường viện bên phải, trúc kiếm trong tay đột nhiên đảo qua, liền quét đổ một nửa bức tường, những sát thủ đang trốn sau tường còn chưa kịp phản ứng lại, đầu của bọn họ đã lộ ra. Phong Tả Quân đạp một chân lên nửa mảng tường còn lại, quát lớn: “Biết điều thì cút hết cho ta!”
Đám sát thủ nghe thấy tiếng quát này sợ tới mức ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức rút trường đao bên hông ra chém về phía Phong Tả Quân.
“Dùng đao với ta?” Lông mày Phong Tả Quân nhướn lên, trúc kiếm trong tay lại đảo qua một vòng, trực tiếp đánh bay trường đao trong tay năm người, “Thế này cũng gọi là đao?” Hắn tung người nhảy lên, tay trái bắt lấy một thanh trường đao trên không trung, nhẹ nhàng xoay tròn, sau đó nhanh chóng rơi xuống, cắm thanh trường đao thẳng xuống đất, một luồng đao khí mãnh liệt từ trong trường đao tỏa ra, trực tiếp đánh bay năm người kia, nhưng thanh trường đao kia cũng bị gãy vì không chịu nổi luồng đao khí, Phong Tả Quân khinh thường ném chuôi đao xuống đất, hừ lạnh nói: “Tạ Vũ Linh!”
“Ở đây.” Một giọng nói vang lên trên nóc nhà.
Ba gã sát thủ đang đặt ống thổi tên lên miệng, chuẩn bị đánh lén Phong Tả Quân, sau lưng nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh.