Chương 41: Huyết Nhân
Trung tâm Thiên Long Thành, trên các nóc nhà cực cao, được nhiều thế lực chiếm đóng. Tất cả hầu như đều nhìn về phía Tây cổng thành.
Một thanh niên mặt mày lạnh lùng hỏi lão giả mặt đầy nếp nhăn bên cạnh:
-Sư phụ, ai đang đánh nhau ở cổng thành phía tây?
-Nếu ta không nhầm đó là thiên tài của Pháp Tông, Triệu Dương. Người còn lại thì ta không biết, cũng chưa bao giờ thấy loại phép thuật máu kia. Nhưng hắn cũng là một kẻ ghê gớm, tuổi thậm chí nhỏ hơn Triệu Dương.
-Triệu Dương, không phải là thiên tài yêu nghiệt của Pháp Tông sao? Ở tuổi 20 đã đột phá cấp S, tên dùng phép thuật máu kia nếu nhỏ tuổi hơn vậy thì thiên phú hắn ghê gớm đến mức nào?
-Hắn chỉ mới cấp Red Plate đỉnh phong. Nhóc con, nếu sau này gặp tên sử dụng phép thuật máu kia thì tránh xa một chút, hắn khá là nguy hiểm. Nếu đánh chính diện, nhóc nên kiếm đường chạy càng nhanh càng tốt. Nhớ chưa?
Tên nhóc con kia có vẻ không phục nhưng cũng không dám phản bát chỉ gật gật đầu cho qua lệ. Cuộc nói chuyện nhỏ như vậy diễn ra khắp thành, nội dung đơn giản là dặn dò đệ tử mình cẩn thận với tên dùng phép thuật máu. Càng kỳ lạ hơn, đám quái dị trong thành đều quay đầu về phía tây, cơ thể hơi run lên, nhưng không một tên đi về phía cổng thành.
----------------------------------------------------------------
Sắc mặt của Triều Dương trở nên bình tĩnh, áo đỏ phiêu nhiên bay lên, thần hình nhẹ nhàng đi. Tay hắn nhanh chóng kết ấn, Silver Plate của hắn bay lên giữa trời, hội tụ năng lượng phép thuật. Biển lửa từ từ xuất hiện sau lưng y, mang theo một loại ý cảnh nóng nảy ngập trời, trung trùng điệp điệp đánh úp lại, lực lượng không thể địch nổi bộc phát.
Viên đá trước ngực hắn rực cháy, năng lượng hỏa diễm liên tục phát tán ra nhằm bổ trợ cho phép thuật của y sắp thi triển. Lửa phía sau lưng y hóa thành một con hỏa long phương tây cực kỳ lớn. Đôi cánh rộng dài vương ra che phủ cả cổng thành to lớn. Nhưng hỏa long này không có ngân thực mà chỉ có bóng dáng tạo thành từ hỏa diễm. Đây là cực hạng của hắn, hắn phải mượn năng lượng phép thuật từ viên đá trước người hợp với năng lượng hỏa tự nhiên mới thi triển được đòn sát thủ này.
Năng lượng phép thuật luôn song song với độ thuần thục phép thuật, cả hai cùng ở một cảnh giới nhất định mới có thể bổ trợ cho nhau. Nếu năng lượng phép thuật cao nhưng người sử dụng không có lĩnh ngộ cao thì phép thuật thi triển ra không đủ mạnh. Thậm chí bị hạn chế và khó thi triển. Phép thuật đó sẽ không thể tiếp thu quá nhiều năng lượng phép thuật từ người sử dụng hoặc mượn năng lượng từ thiên nhiên. Và ngược lại, lĩnh ngộ cao mà không đủ năng lượng phép thuật thi triển thì cũng như không.
Bên kia, Nhất Thành điên cuồng gào thét, một tay gã giơ lên đỉnh đầu, một quả cầu máu hình thành trong lòng bàn tay, đồng thời mau chóng khuếch trương, hấp thụ tất cả máu ở cổng thành trong vòng ngàn thước, trong nháy mắt cầu máu đã hình thành cao chừng nửa thước. Một đợt rối loạn điên cuồng vang lên, một đám thị vệ và ba tên pháp sư bị thương, máu bọn chúng bị hút khô bay về phía Nhất Thành. Thậm chí tên vương gia kia cũng không thoát số kiếp, hấp lực cực đại khiến máu của tất cả người ở đây xông phá mắt mũi bay về phía cầu máu. Hấp lực mạnh đến mức cả Triều Dương đang thi triển phép thuật bên kia cũng bị ảnh hưởng nhỏ. Cả người hắn run lên, hắn phải thúc dục pháp lực mạnh hơn trong người nhằm ngăn cản hấp lực phát ra từ Nhất Thành. Giờ này, trên bầu trời vài trăm thước đã biến thành màu đỏ rực như máu đối lập với hỏa long chiếu sáng một vùng.
Triều Dương dừng kế ấn, quát lớn:
-Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng hôm nay ngươi sẽ chết?
-Khặc...Khặc...Khặc… Vậy thử xem ta chết hay ngươi chết trước.
Nhất Thành bây giờ đã điên cuồng, tâm trí càng lúc càng biến dạng. Cơ thể lẫn ý thức đã mất đi điều khiển, không còn là chính mình. Chỉ còn ý niệm tà ác và giết chóc. Phép thuật hắc ám luôn có cái giá của nó, linh hồn tâm trí hắn đã lâm vào điên cuồng. Hắn giờ chả khác gì quái dị.
-Chết đi! Hoả Long Phần Thiên...
Triều Dương hét lớn, hoả long sau lưng vỗ cánh, phóng lên trời cao. Lượng thành một vòng tròn đẹp mắt lao về phía Nhất Thành. Kéo theo ánh lửa lóe lên khắp bốn phía, không khác gì một viên thiên thạch từ bên ngoài rớt xuống đầu Nhất Thành.
Hỏa Long Phần Thiên, phép thuật cổ đại, một trong những phép thuật mạnh ở Pháp Tông. Triều Dương đã tu luyện phép thuật này hơn 5 năm mới đạt đến cảnh giới ngày hôm nay. Cấp S mà có thể thi triển phép thuật như vậy đã là rất khá.
Đây cũng chính là sự đáng sợ của cấp S, mượn nhờ sức mạnh của tự nhiên, bổ trợ cho việc thi phép. Triều Dương mới cấp thấp nhất của Silver Plate, nếu là một người ở cảnh giới đỉnh cao thì hỏa long không chỉ có hình dáng bóng mờ mà là hoá thật, thậm chí mang theo linh trí.
Nhất Thành không tỏ ra một chút lúng túng nào, trên môi vẫn mang theo nụ cười lạnh, vẩy hai tay, Black Magic Plate xuất hiện, cầu máu từ từ ngưng tụ thành một ngọn huyết thương lớn vờn đầy tử quang, mũi thương cực kỳ rộng, thân thương dài chừng ba thước, hắn một tay giơ lên cao chỉ về phía trước, mũi thương trên đỉnh đầu chuyển hướng, dốc hết toàn lực bắn về phía hoả long lao đến.
Thân huyết thương bay vụt mang theo tiếng rít chói tai đến cực điểm, không gian nơi nó đi qua dao động dữ đội, mặt đất bị khí thế to lớn ép đến lún xuống, nương theo thân huyết thương bay tới hình thành một vệt dài thẳng tắp.
Phía xa ngoài ngàn thước, Mộc Nhân ra lệnh cho mọi người lùi lại, có thể thấy được, hai phép thuật này cực kỳ mạnh, nếu va chạm chắc chắn mang theo sự huỷ diệt cực lớn. Bọn hắn không muốn dính phải ảnh hưởng của phép thuật này, nếu không thì nuốt không tiêu. Thậm chí mất mạng.
-Ầm...Ầm...Ầm..
Nhất thời, lúc huyết thương cùng hỏa long va chạm, đầu huyết thương vừa tiếp xúc với đầu hoả long, hai cỗ năng lượng phép lực mênh mông như biển dâng lên, huyết thương từ từ đâm vào hỏa long, sau đó biến mất. Yên tĩnh một lúc, bỗng nhiên, tiếng nổ lớn vang lên, lực lượng khổng lồ hình thành từ vụ nổ, sóng năng lượng trong suốt xung kích ra ngoài, tàn phá bừa bãi xung quanh.
Nhất Thành đứng rất gần vụ nổ, sóng xung kích điên cuồng đè ép vào người. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, không còn sự lựa chọn, hắn đành đánh Black Magic Plate vào trong cơ thể, kích hoạt phép thuật máu. Máu của hắn trở nên sôi sục mãnh liệt, huyết khí tràn ngập, chống đỡ xung kích đang tàn phá bừa bãi. Máu có thể bảo vệ lục phủ ngũ tạng nhưng da của hắn, áo quần thì không chịu nổi đã bị rách nát từng mảng lớn. Thậm chí da đầu cũng trở nên ngứa ngáy như muốn bung ra.
Bên kia, Triều Dương thu hồi Silver Plate vào trong cơ thể, đánh pháp ấn liên tục, hỏa diễm điên cuồng bốc cháy, bao phủ toàn thân hắn, thoạt nhìn như hỏa nhân. Nhưng sóng xung kích này quá mạnh với lại hắn thi triển không phải phép thuật phòng vệ. Chỉ là dồn nén năng lượng phép thuật vào người nhằm tăng lên một chút sức mạnh cơ thể và dùng vòng lửa quanh người ngăn xung kích. Hắn bị xung kích đánh vào thân, hoả phép thuật tan biến, đánh y bay ra sau, đập mạnh vào tường thành.
Nhiệt độ cùng sóng xung kích từ từ nhanh chóng tản đi. Vừa rồi, không chỉ Nhất Thành và Triều Dương đứng mũi chịu sào, mà còn đám thị vệ sống sót dưới hấp lực hút máu của Nhất Thành. Đám thị vệ lần này không một ai sống sót, thậm chị có mấy tên tan xác, dù sao cũng chỉ là người thường. Đám Mộc Nhân may mắn ở xa, thoát đi cũng khá nhanh nên không chịu ảnh hưởng gì. Bọn họ tìm chỗ đứng khác quan sát bên này.
Mộc Lan hiếu kỳ hỏi,
-Gia gia, ai thắng?
-Ta không biết, nhưng với vụ nổ vừa rồi sợ rằng cả hai cũng lưởng bại câu thương.
Mộc Nhân nhíu mày nói, không biết bọn họ là ai nhưng có vẻ tình hình trong thành càng lúc càng phức tạp. Bọn hắn sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm nếu ở lâu trong thành này. Phải tìm cách thoát đi mới được.
Mập Mạp nhìn về đám Tuyết Nhạn thấy không ai bị gì cũng thở phào. Vừa rồi, bọn hắn cách xa trận chiến nhưng phép thuật thi triển cuối cùng của hai tên kia thật ghê gớm. Đứng từ xa quan sát mà hắn cũng không dám thở mạnh. Mập Mạp lẩm bẩm:
-Tên kia còn sống không?
Quanh khu vực này mọi thứ đều bị sang bằng, chỉ còn lại khoảng đất trống. Lúc này, ở gần vụ nổ vừa rồi, một bóng người từ từ đứng dậy. Mọi người thấy thế nhìn qua bên đó, nhưng vừa thấy thì cả đám cùng lúc mắng thầm trong lòng:
-Con mẹ nó? Đang thấy cái gì đây?
Người vừa đứng lên là Nhất Thành, dù đã dùng máu phép thuật phòng thủ nhưng hắn còn quá yếu vẫn chịu ảnh hưởng của vụ xung kích cực lớn. Hắn đang ngơ ngát không hiểu vì sao lại có vụ nổ lớn như vậy. Lúc mà Huyết Thương cùng hỏa long va chạm, tâm trí hắn chỉ còn lờ mờ. Từ đầu trận chiến đến vụ nổ vừa rồi, hắn như trong mơ. Tâm trí hắn không rõ ràng, chỉ loán thoáng cảm thấy mình mất đi khống chế cùng cảm nhận với cơ thể, ý thức dần dần biến mất, lâm vào ngủ say. Thay vào đó là một loại ý thức khác đang dành quyền điều khiển cơ thể hắn. Mà vừa rồi, vụ nổ kia đã giúp hắn lấy lại quyền khống chế cơ thể.
Ngay khi bắt đầu cảm nhận cơ thể mình, Nhất Thành há hốc mồm. Hắn bây giờ không khác gì một huyết nhân, cũng không biết mình còn là người hay không. Toàn thân Da bên ngoài hoàn toàn biến mất, thậm chí da đầu cũng không còn. Nhưng dù là mất đi lớp da, máu vẫn không chảy ra ngoài một giọt nào. Nó vẫn chảy quanh cơ thể, người ngoài nhìn vào có thể thấy những mạch máu đang di chuyển quanh cơ thể hắn. Hắn bây giờ như một người máu, không có da mà chỉ còn máu tạo thành hình dáng người. Có điều lạ là không có một chút cảm giác đau đớn nào, cứ như đây không phải cơ thể của hắn vậy. Nhanh chóng kết nối với Trí Tuệ Thẻ:
-Trí Tuệ Thẻ, đây là sao?
-Chúc mừng túc chủ đã lấy lại ý thức. Bây giờ việc quan trọng nhanh chóng giải quyết việc ở đây. Sau đó kiếm chỗ ẩn nấp. Ta sẽ giải thích rõ sau. Nếu kéo dài thời gian sẽ không có lợi cho túc chủ.