Chương 40: Điên cuồng
Nhất Thành cả người mỗi một bộ phận bị lửa thiêu đốt, năng lượng phép thuật đang trào dâng điên cuồng kia sinh ra cuồn cuộn, dường như tùy thời đều có thể đánh sâu vào thân thể hắn rách toạc ra, trong cơn đau dữ dội, sắc mặt hắn lại bình tĩnh một cách quỷ dị, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên một nụ cười âm u. Bởi vì hắn nhận thấy càng đau đớn thì hắn sẽ nhận được lực lượng càng lớn. Cảm giác này cực kỳ mâu thuẫn, lúc bị thương thì vết thương không còn đau, nhưng giờ thì cơn đau càng dữ dội khi hắn dùng phép thuật lên chính người mình.
Cuối cùng, khí thế và sát khí khủng bố ấy khiến khuôn mặt Triều Dương xuất hiện sự ngưng trọng, Vương Gia, Mọc Nhân và Mộc Lan đang ở xa càng hãi hùng không thôi. Họ thầm nhủ trong lòng… Đây rốt cuộc là người thế nào? Hay tên này đã không còn là người nữa? Từ dưới địa ngục leo lên sao?
-Túc Chủ hãy cẩn thận, năng lượng phép thuật tràng vào cơ thể quá nhiều, có thể gây nguy hiểm cho cơ thể. Hãy giải phóng năng lượng phép thuật ra bên ngoài chứ không phải giải phóng chúng trong cơ thể.
-Ta biết.., ta sẽ.. có chừng mực.
Tâm trí Nhất Thành đã trở nên mơ mơ hồ hồ, thứ sức mạnh này thật sự quá hấp dẫn nhưng cũng ăn mòn tâm trí hắn từ từ. Hắn biết điều này nhưng sắp đối đầu là pháp sư cấp S. Hắn muốn tăng lên mọi mặt chiến một trận thống khoái. Mà thật ra hắn đâu có biết từ lúc bắt đầu sử dụng Nghệ Thuật Hắc Ám tâm trí hắn đã bị ảnh hưởng, hắn trở nên càng khát máu và hiếu chiến hơn nhiều so với thường ngày. Giờ gặp kẻ mạnh, hắn chỉ muốn đánh cho thống khoái, chém tên áo đỏ kia mấy phát, nhìn mặt đẹp trai kia hắn rất gai mắt, muốn khắc vài đao lên đó.
Bầu trời bắt đầu trở nên huyết hồng, khí thế dồn nén kia vẫn đang bành trướng, lan rộng… Cả người Nhất Thành bị quang mang huyết hồng bao vây hoàn toàn.
Triêu Dương mặt âm trầm, năng lượng phép thuật bùng lên, quanh người hắn lửa cháy hừng hực. Hiện tại, y đã không dám xem nhẹ tên trước mặt nữa. Cái cảm giác áp chế này làm hắn rất khó chịu, và cảm thấy nguy hiểm.
-Ah..
Một tiếng rống to, trong tích tắc ánh mắt Nhất Thành trở nên vô cùng ác liệt, đỏ rực, huyết đao đã tập hợp lại biến thành một thanh Huyết Đao cực lớn. Huyết Đao trên tay của hắn giơ lên không, máu khắp nơi hội tụ, thân thể bỗng lao về trước, nhanh như một tia chớp. Tốc độ lúc này đã là tốc độ nhanh nhất hắn có thể thi triển ra, nhưng gấp mấy lần lúc trước, trong chớp mắt đã đi tới trước người tên áo đỏ. Thanh niên áo đỏ vô cùng bình tĩnh, đón thân thể hắn, đấm ra một đấm rất tầm thường. Nhưng phía trước nắm đấm hoá thành một cầu lửa cự đại, bắn về phía Nhất Thành đang lao tới.
Ngay trong tích tắc cầu lửa sắp tiếp xúc thân thể hắn, thì Nhất Thành lại đột ngột biến mất, mà Huyết Đao của hắn thì không biến mất, Huyết Đao mãnh liệt ẩn chứa phép lực đâm thẳng vào hoả cầu…
-Ầm..
Huyết kiếm và cầu lửa va chạm, như hai tia chớp màu đỏ đan xen va vào nhau, phát ra năng lượng nổ tung vang trời rung đất. Mặt đất có vô số khe rãnh lớn lớn nhỏ nhỏ, tàn phá khắp nơi, trong phạm vi vài trăm thước gần như tìm không ra nơi nào còn toàn vẹn.
Cát bụi đầy trời, một luồng quang mang đỏ bắn thẳng vào Triều Dương, Nhất Thành mạnh mẽ đạp mạnh chân xuống đất, tạo thế tung ra một quyền cực mạnh, bước chân vừa rồi ngay cả đất đá đều đang sợ hãi, rung rinh không ngừng.
Triều Dương cũng không hoảng sợ, đánh Silver Magic Plate của mình vào tay phải, tay phải hóa thành cự hỏa tay, đón đỡ quyền này của Nhất Thành. Lại là một lần va chạm dữ dội, sóng xung kích lan tràn khắp bốn phía. Sau đợt quấn buộc ngắn ngủi, hai người vọt ra ngoài, đứng nhìn nhau cách cự ly trăm thước.
Trên người Triều Dương nhiều thêm hơn chục vết thương lắt nhắt, chiếc áo đỏ giăng đầy vết rách, những vết này toàn bộ đến từ một quyền kia. Mà ánh mắt gã lạnh lùng đi rất nhiều, nhưng vẻ đau đớn khó chịu đã hiện rõ trên mặt, hơi thở đều trở nên nặng nề và hỗn loạn. Một quyền vừa rồi của Nhất Thành cực kỳ mạnh mẽ, hắn nuốt không tiêu quyền này.
Nhất Thành cả người hoàn hảo không hề tổn thương, chỉ có tay phải ra đòn vừa rồi còn có vết cháy xém. Bên ngoài không sao nhưng xương tay bên trong đã rạn nứt. Tay hắn lúc trước đã bị thương giờ còn đối đòn với Triều Dương, có vẻ như sắp chịu không nổi. Hắn thúc dục phép lực hắc ám, đánh vào cơ thể.
Trên người Nhất THành bỗng nhiên huyết khí ngập trời, mạch máu bạo liệt, căn bản không cách nào thừa nhận thêm pháp lực hắc ám như thế, da đã có hiện tượng nứt nẻ.
Trí Tuệ Thẻ trong đầu hắn thở dài:
-Tên túc chủ này điên rồi, đâu cần thiết phải liều mạng như vậy, không được thì chạy. Sao mà đến tình trạng thế này. Mình đã đánh giá vị túc chủ này quá cao rồi. Tâm Trí con người thật yếu kém, mới dùng một tí năng lượng hắc ám này đã chịu không nổi. Hy vọng hắn có thể tĩnh lại, nếu không thì mình phải ra tay đánh tan phần lớn linh hồn của hắn, giúp hắn tỉnh lại.
-A….A...A..
Nhất Thành ngửa mặt lên trời gào thét, tóc đen phiêu tán, trong ánh mắt cả hắn tràn đầy hào quang khát máu, khí tức vô cùng cuồng bạo, hắn nhìn chầm chầm Triều Dương phía trước, ánh mắt vô cùng lãnh khốc và tàn bạo xong lên.
-Phi cước
Nếu có người Trái Đất ở đây sẽ thấy, đây chính là đòn song phi trên không của võ thuật karate. Nhưng uy lực của Nhất Thành thi triển, thì gấp trăm lần võ thuật tông sư kiếp trước. Tốc độ cực cao, mang theo tiếng xé gió ồ ạt tấn công đến Triều Dương.
Triều Dương thấy vậy vội vàng ngửa đầu ra sau tránh né. Nhất Thành vừa đáp xuống thì giữ vẫn hạ bàn, xoay người 180 độ tung đòn tống sau. Triều Dương vội vàng xoay tròn người, phép thuật vận vào hai tay đón đỡ cú đá đến.
-Bốp
Nhất Thành rút chân, tung đòn đá vòng, Triều Dương vội vàng lùi lại hai bước ngửa đầu ra sau tránh né. Y nhận thấy cận thân chiến đấu với Nhất Thành là một sai lầm lớn, chiến kỷ tên này thật kỳ lạ, những đòn vừa rồi không giống như chiến kỷ hắn từng biết. Cơ thể hắn quá uyển chuyển đòn đá hết đòn này đến đòn khác.
Đừng đánh giá thấp võ thuật kiếp trước, trải qua ngàn năm cải tạo. Võ thuật đến năm 2020 đã khá là hoàng thiện, đặc biệt con người ở Trái Đất không có pháp lực mạnh mẽ nên kỹ thuật chiến đấu cận thân cực kỳ phát triển. So với thế giới này, nếu không có pháp lực, tông sư ở trái đất có thể quật ngã vài tên chiến sĩ ở đây. Chiến sĩ ở đây chủ yếu dựa vào phép thuật chứ không phải kỹ thuật.
Nhất Thành càng đánh càng hăng, hắn đã mất đi ý thức của mình. Karate, kiếp trước đây là môn võ mà hắn thích nhất, ngày nào cũng luyện, bây giờ mất đi ý thức, nhưng sâu bên trong vẫn còn nhớ các chiêu thức này. Bỗng nhiên, Nhất Thành lùi một bước, đồn pháp lực vào tay phải, tung ra đòn đấm thẳng.
Liên miêng những đòn đá, đấm tung ra, Triều Dương phải tránh né, đón đỡ liên tục, càng lúc càng khó khăn. Đến lúc không chịu đựng được nữa, thấy Nhất Thành lùi lại vận lực, trước ngực hắn viên đá trên sợi dây chuyền sáng rực. Hoả diễm hùng hậu ở hai tay bùng cháy.
-Hoả Linh thần Quyền, Lạc hoả thức
Triều Dương mặt mày âm trầm, ra quyền như gió. Hai tay đảo qua, như ngọn lửa nhảy múa, không khí lập tức nổ tung, mang theo khí thế trầm trọng mãnh liệt đập phá lên.
-Rầm..Rầm..
Một quyền vô cùng cuồng bạo của Nhất Thành cùng Triều Dương đối chiến, không khí lập tức nổ tung, mang tất cả bát phương, nhà cửa, cổ thụ chung quanh kịch liệt rung rung, loạn thạch bay tứ tung, đại địa nổ vang rung động.
Nhất Thành kêu rên một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi, nhưng máu vừa bay kha khỏi miệng thì lại bị hút ngược vào, thân thể bị đẩy lùi vài chục trượng, mà thân hình của Triều Dương cũng hơi chấn động, lùi về phía sau mấy bước.
Nhất Thành dù sao cũng mới Red Plate, ở trạng thái điên cuồng, sức mạnh của hắn cũng chỉ tăng lên gấp đôi. Sợi dây chuyền có gắn viên đá trên cổ Triều Dương lại tăng sức mạnh của y lên một phần ba. Cuối cùng Nhất Thành vẫn yếu hơn Triều Dương một bậc.
-Ha...Ha...Ha…
Bị thương lại làm Nhất Thành cười to, hắn càng điên dại chỉ muốn cắn chết tên trước mặt, với mông muốn thổ ra hết phép lực trong thân thể. Thân thể của hắn bây giờ càng lúc càng không xong, vết da nứt đã quá rõ ràng. Bộ đồ đen giờ còn một cái quần dài, phía trên đã không còn áo. Huyết khí tràn ngập, hắc ám năng lượng càng lúc càng hùng hồn bao phủ toàn thân, thoạt nhìn như hỏa nhân.
Sắc mặt của Triều Dương tái nhợt, không nghĩ tới tên huyết nhân đối diện lại mạnh như vậy, trong mắt y hiện lên sát cơ bừng bừng. Trong lòng hắn nghĩ thầm, bây giờ không thể kéo dài thêm thời gian nữa. Phải kết thúc việc này càng nhanh càng tốt. Kéo dài sợ ra thêm phiền phức, trận chiến này chắc chắn đã đánh động đến thế lực khác, phải kết thúc nhanh. Nếu không kéo nhiều người đến sợ rằng không có lợi cho kế hoạch bọn hắn.