Chương 7: Chương 7

Tối hôm ấy, bữa tiệc tối mừng bà Duyên trở về sau chuyến công tác dài ngày ở nước ngoài. Tô Thạch và cả Phan Tuấn đều có mặt cùng vợ chồng ông bà trong bữa cơm thân mật tối ngày hôm nay.

“Dạo này công việc của cháu sao rồi? Nghe thằng Thạch nói cháu đang vướng vào một vụ án có liên quan đến anh Thành đúng không? Như thế nào rồi?”

Vừa gắp con tôm cho Phan Tuấn, chú Vũ đã hỏi thăm về vụ án của Hồng Ánh nhưng thứ mà ông nhận được chỉ là những tiếng thở dài và lắc đầu ngao ngán của Phan Tuấn khi vụ án vẫn chưa đâu vào đâu cả.

“Này, có khó khăn gì hay sao mà cháu cứ thở dài như vậy.” - bà Phạm Duyên tiếp lời.

“Dạ, vụ án này chưa xong thì vụ án khác lại xuất hiện, tụi cháu chẳng thể tìm được hướng đi nào ổn cả chú thím. Đau hết cả đầu.”

Phan Tuấn nhắc đến vụ án thì lại cảm thấy có chút chán chường về hướng đi của vụ án lúc này. Tất cả chỉ dừng lại ở một bóng người khả nghi xuất hiện ở căn nhà của Thái Huy trước khi hắn ta tự sát.

“Mấy vụ án kiểu này ở đâu mà không có, quan trọng là phải có bằng chứng rõ ràng thì mới có thể bắt được hung thủ, có đúng không?”

Và đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên và đầu dây bên kia là lão Lê - người đồng nghiệp thân thiết của Phan Tuấn ở sở cảnh sát, chắc chắn lão ta có thông tin gì bổ ích nên mới gọi điện cho Tuấn vào giờ này.

“Nói đi lão Lê, tôi đang nghe này.”

Tuấn dừng đũa, ra sofa ngồi để nghe máy của lão Lê với vẻ mặt có phần căng thẳng khiến cho bữa ăn cũng trở nên nặng nề hơn. Rõ ràng vụ án của Hồng Anh và Thái Huy ngay lúc này đang khiến cho tất cả đều cảm thấy áp lực.

“Tôi giúp cậu lần này lần cuối thôi nhé. Tôi giữ một đoạn video gần nhà Thái Huy tối hôm xảy ra vụ án. Để tôi gửi cho cậu xem.”

Ngay sau đó, một đoạn video được gửi đến Phan Tuấn và nét mặt kinh ngạc của anh đã nói lên tất cả. Dường như với đoạn video này, kẻ bí ẩn kia đã lộ diện và đó có vẻ như là người mà anh quen mặt nên mới kinh ngạc như vậy.

“Chú, thím. Điện thoại của sở cảnh sát, cháu phải về đội gấp.”

“Này, mang theo món bánh thím mua ăn trên đường đi này.”

Dứt câu, Phan Tuấn lấy áo khoác rồi rời đi và chỉ kịp mang theo món bánh mà anh rất thích ăn do chính tay bà Duyên làm. Nhưng khi cánh cửa mở ra, trước mặt anh là sự xuất hiện bất ngờ của Tuyết Dung, người đúng lúc cũng vừa xuất hiện trước cửa nhà Tô Thạch.

“Phan Tuấn, chào cậu.”

“Chào cậu, Thạch, Tuyết Dung đến rồi này. Cậu vào trong đi, mình về sở.”

Chưa kịp để Tuyết Dung trả lời, Phan Tuấn đã vội vàng rời khỏi. Nhưng ánh mắt của Tuyết Dung bây giờ vẫn dõi theo bóng lưng đã ngày càng mờ dần của Phan Tuấn, chắc hẳn bây giờ cô đang nuối tiếc nhiều lắm vì nếu có thể đến sớm hơn thì có thể đã được gặp Tuấn nhiều hơn rồi.

“Tuyết Dung, cậu đến rồi đó à? Mau vào đi, mẹ mình đang đợi cậu ở bên trong.”

Trái ngược với sự tránh né của Phan Tuấn, Tô Thạch lại có phần vui mừng vì sự xuất hiện của Tuyết Dung đến dùng bữa tối cùng với gia đình mình. Mặt anh ta mừng rỡ hệt như lúc đón bà Duyên trở về sau chuyến công tác vậy.

“Tuyết Dung, cháu đến rồi à. Mau qua đây dùng bữa tối đi.”

Bà Duyên và cả ông Vũ cũng tỏ ra vui mừng vì sự xuất hiện tối ngày hôm nay của Tuyết Dung nhưng ánh mắt và phần nào đó tâm trí của Tuyết Dung vẫn hướng ra phía bên ngoài cửa như thế cô nuối tiếc một điều gì đó và muốn níu kéo nó lại vậy.

Ở dưới này, Phan Tuấn sau khi được lão Lê đón ở dưới khu chung cư thì liền lập tức đến ngay khách sạn nơi người kia đang cư trú suốt thời gian ở Giang Hạ với sự nóng ruột và hối hả mong tìm ra sự thật.

“Sao cô nói sao, Thái Châu đã trả phòng và rời đi rồi hay sao? Khi nào? Cậu ta đi lâu chưa?”

Thì ra người mà Phan Tuấn tìm kiếm và cũng là người đến nhà của nạn nhân Thái Huy ngay sau Phan Tuấn đêm xảy ra vụ án chính là Thái Châu, nhưng anh phải thất vọng vì khi vừa tới nơi đã nhận được thông tin Thái Châu đã rời đi.

Phan Tuấn nhanh chóng lên xe và đến nhà ga thành phố Giang Hạ, anh đoán sau khi rời khỏi khách sạn, Thái Châu sẽ đến nhà ga để nhanh chóng rời khỏi đây. Dựa vào tin tức của lão Lê ở lại khách sạn để lấy thông tin từ lễ tân, chiếc xe taxi GH-2435 và lão Lê cũng đang liên hệ công ty Taxi để giám sát hành trình di chuyển của nó.

“GH-2435, không cần đâu lão Lê, tôi nhìn thấy nó rồi. Anh mau báo cho đội trưởng Lâm Trường đi.”

Vừa lên đến đại lộ, chiếc xe taxi rẽ sang một hướng khác khiến cho Phan Tuấn bất ngờ vì con đường đó không dẫn đến nhà ga Giang Hạ mà là sân bay Giang Hạ. Hắn ta định bỏ trốn sang nước ngoài hay sao, và một khi tuột mất chứng cứ quan trọng này rất có thể cả hai vụ án sẽ rơi vào ngõ cụt.

“Phan Tuấn, cậu đang ở đâu?”

Đi theo sau Thái Châu được một đoạn thì tiếng chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia là Lâm Trường, đang rất tức giận vì cấp dưới của mình tự ý hành động trong lúc đang bị kỉ luật.

“Sân bay quốc tế Giang Hạ. Anh hãy nhanh đến đây đi, nếu không hắn sẽ trốn thoát đấy.”

“Hắn? Ý cậu là ai?”

“Thái Châu, chính hắn xuất hiện ở căn nhà của nạn nhân Thái Huy, và rất có thể chính hắn là người đã gián tiếp gây ra chết cho Thái Huy.”

“Thái Châu? Nhưng sao cậu biết điều đó.”

“Điều đó không quan trọng, tôi đang ở trên đại lộ, hướng về phía sân bay Giang Hạ.”

Phan Tuấn cất điện thoại sang một bên, tăng tốc chiếc xe của mình để không bị mất dấu chiếc taxi kia. Còn ở bên này, Lâm Trường lập tức tập hợp đội Hình sự rồi lên đường di chuyển đến sân bay Giang Hạ.

“Cái tên Phan Tuấn ấy, ông đây sẽ cho cậu biết tay.”

Lâm Trường đương nhiên là giận dữ với cấp dưới Phan Tuấn nhưng bây giờ việc cần làm là nhanh chóng bắt giữ Thái Châu, kẻ đang có ý định lẩn trốn cảnh sát và đang ở sân bay Giang Hạ. Nhưng điều mà chính bản thân Phan Tuấn và cả Lâm Trường không ngờ, ở sân bay Giang Hạ bây giờ, đang có một người xuất hiện ở đó.

Trần Kiều, cũng chính là nhân tình năm xưa của Hồng Anh, người cũng vừa trở về Giang Hạ sau chuyến công tác ở nước ngoài. Lúc này, khi Phan Tuấn vừa đến sân bay thì lúc này cả sân bay đang nháo nhào vì một chuyện gì đó.

“Tất cả mau tránh ra, ta muốn đưa người này đi.”

Phan Tuấn vừa vào bên trong sảnh sân bay, hướng đến đám đông thì bất ngờ nhìn thấy Thái Châu đang vừa kề dao lên cổ Trần Kiều, vừa hét lớn lên khiến ai nấy đều cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi.

Trước thái độ sợ hãi của Trần Kiều, Phan Tuấn muốn nhanh chóng khống chế tên liều lĩnh Thái Châu kia nhưng đã quá muộn, khi một biến cố đã xảy ra khiến bản thân Thái Châu vô tình trở thành kẻ giết người.

Nhưng liệu rằng có người đã cố tình ra tay với Thái Châu và Trần Kiều hay chỉ đơn giản là một sự trùng hợp mà thôi.