Chương 6: Chương 6

Trên chuyến bay GH111.

Chuyến bay của bà Duyên - kế toán trưởng của Ngân hàng Phương Đông, ngân hàng lớn nhất Giang Hạ và bà cũng là người có tiếng nói quyết định cho việc giải ngân những khoản đầu tư lớn của các tập đoàn lớn. Nên suốt chuyến công tác ấy, bà bị quây quanh bởi những người đứng đầu của các tập đoàn lớn đến mức khó chịu.

“Thôi nào, tôi cần sự yên tĩnh. Các anh không thấy đây là khoang thương gia, tôi cần sự yên tĩnh.”

Bà Duyên ngồi cạnh cửa sổ, tuy đã cố gắng không gặp bất cứ tập đoàn nào trong suốt chuyến bay nhưng bà vẫn bị làm phiền bởi những tập đoàn ấy hòng nhận được cái gật đầu từ bà về việc giải ngân cho dự án của tập đoàn mình.

“Xin phép, đây là ghế của tôi. Mong mọi người nhường chỗ.”

Khi chưa biết xử lí đám người rắc rối kia như thế nào thì từ đằng sau, giọng nói của một cô gái trẻ có phần cứng rắn cùng với sự can thiệp của tiếp viên trưởng khiến cho đám giám đốc kia phải chùn bước mà nhường chỗ với những cái lắc đầu ngao ngán.

“Haizz, cuối cùng cũng thoát khỏi đám rắc rối ấy. Cảm ơn cô nhé, nếu không có cô, tôi cũng chẳng biết phải làm sao.”

Bà Duyên thở phào nhẹ nhõm và bản thân bà cũng quay sang cảm ơn cô gái kia với sự niềm nở và nụ cười trên môi. Nhưng chưa kịp dứt thì cô gái kia lại khiến bà Duyên phải bất ngờ với sự thật đằng sau cái khẩu trang cùng với cặp kính râm kia.

“Dạ, cô đừng khách sáo, việc cháu nên làm mà.”

“Cô? Cháu? Chúng ta quen nhau hay sao?” - bà Duyên có phần sửng sốt khi nghe cô gái kia xưng hô có phần thân mật với mình.

“Dạ, cô không nhận ra cháu hay sao? Cháu là Tuyết Dung, bạn học cấp 3 của Tô Thạch đây ạ.”

Cởi lớp khẩu trang cùng với chiếc kính râm của mình, bà Duyên cuối cùng cũng đã nhận ra người đã giải vây cho mình rốt cuộc là ai. Cô gái ấy chính là Tuyết Dung, bạn học cấp 3 của con trai bà - Tô Thạch và cả Phan Tuấn.

“Cháu là Tuyết Dung, con gái của ông Lâm, tập đoàn G đúng không? Lâu rồi không gặp cháu nên cô không nhận ra.”

Bà Duyên có chút bất ngờ trước sự xuất hiện của Tuyết Dung trên cùng chuyến bay trở về Giang Hạ vì với sự thân thiết của cô cùng với Tô Thạch và Phan Tuấn thì bà Duyên không ít lần được gặp cô ở nhà của mình.

“Dạ, cháu đã nhìn thấy cô ở dưới phòng chờ nhưng vì bận chút việc ở khoang phổ thông nên bây giờ mới trở về chỗ ngồi của mình. Không ngờ lại ngồi bên cạnh cô như thế này.”

Tuyết Dung hiện ra trước mắt bà Duyên là một cô gái trưởng thành, với sự dịu dàng cùng chất giọng ngọt ngào khiến cho chính bà Duyên cũng phải bất ngờ vì sự thay đổi ấy của Tuyết Dung so với thời cùng họp chung cấp 3 với Tô Thạch.

“Mà cháu đang sống ở nước ngoài hay sao? Lần này trở về là thăm gia đình hay sao?”

Sự xuất hiện của Tuyết Dung như khiến bà Duyên cảm thấy thoải mái so với khi bị đám Giám đốc kia vây quanh, với chất giọng và sự lễ phép ấy của mình, Tuyết Dung nhanh chóng kéo được bà Duyên vào cuộc nói chuyện của mình.

“Dạ cháu về luôn. Ba cháu gọi cháu về để tiếp quản Tập đoàn.”

“Thật vậy sao? Quả là tài giỏi, thằng Thạch nhà cô chắc sẽ mừng khi nhìn thấy cháu lắm đấy, dù sao cũng đã nhiều năm rồi mà nhỉ?”

“Dạ, từ lúc cháu đi du học đến nay đã không gặp lại cậu ấy rồi ạ.”

Cả hai tiếp tục trò chuyện suốt cả chuyến bay, tất cả đều xoay quanh Tô Thạch và cuộc sống của Tuyết Dung ở nước ngoài, tuyệt nhiên không nhắc gì đến Tập đoàn G nên bà Duyên càng thoải mái hơn.

Sợi dây liên kết giữa bà và Tuyết Dung đã đứt từ lâu kể từ khi cô rời khỏi Giang Hạ để ra nước ngoài du học, bây giờ đã được nối lại qua cuộc gặp mặt có phần bất ngờ giữa hai người trên chuyến bay trở về Giang Hạ này.

“Tối nay cháu có bận việc gì không? Đến nhà cô dùng bữa tối, chắc cháu và thằng Thạch sẽ có nhiều chuyện để ôn lại nhỉ?”

“Dạ, cháu không dám, để hôm khác cháu ghé. Nhưng cô này, suốt thời gian qua, cô có nghe tin gì về Phan Tuấn không vậy thưa cô?”

Tuyết Dung nhắc đến “Phan Tuấn” với sự ngại ngùng và ấp úng, khác hẳn so với lúc cô nhắc đến Tô Thạch. Bà Duyên cũng thừa hiểu vì sao lại có sự ngại ngùng ấy của cô vì ngày xưa Tuyết Dung và Phan Tuấn đã yêu nhau một thời gian cho đến khi Tuyết Dung rời khỏi Giang Hạ thì cả hai đã quyết định chia tay nhau.

“Thằng Tuấn vẫn ổn, vẫn sống tốt. Giờ nó đã trở thành cảnh sát của Cục cảnh sát khu vực 3 với thằng Thạch.”

“Vậy sao ạ?” - Tuyết Dung có chút ngại ngùng khi nghe bà Duyên nhắc đến Phan Tuấn.

“Đúng rồi, tối nay nó cũng sẽ đến ăn tối ở nhà cô, nhưng tiếc là cháu không đến, nếu không cả 3 sẽ có nhiều chuyện để kể cho mà xem.”

“Dạ chắc vậy.”

Những câu chuyện liên quan đến Phan Tuấn kết thúc một cách chóng vánh cùng với sự ngại ngùng của Tuyết Dung. Cuộc trò chuyện giữa cả hai bỗng nhiên trầm xuống đáng kể và chỉ thực sự được hâm nóng khi bà Duyên nhắc đến những dự án của tập đoàn G ở nước ngoài mà thôi.

Và cứ thế, chuyến bay GH111 đã kết thúc cuộc hành trình của mình và đáp xuống sân bay Giang Hạ như thế. Bà Duyên và Tuyết Dung cũng đã đồng hành cùng với nhau từ lúc xuống máy bay đến lúc lấy hành lí và rời khỏi phòng chờ.

Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng chờ, ánh mắt của Tuyết Dung ngay lập tức hướng đến bóng người đứng đằng sau Tô Thạch - không ai khác là Phan Tuấn. Cô đã có chút khựng lại khi nhìn thấy ánh mắt sâu hun hút và có chút buồn ấy của Phan Tuấn, ánh mắt đã xuất hiện trong cái ngày cả hai chia tay nhau và cô rời khỏi Giang Hạ ngay sau đó.

Nhưng bản thân cô cũng không ngờ rằng, bản thân Phan Tuấn cũng đang bất ngờ với sự xuất hiện của cô và rằng anh đang cố gắng giữ bình tĩnh với sự xuất hiện có phần ngờ của cô sau từng ấy năm không gặp.

Và Tuyết Dung cũng không ngờ được rằng, ở đó không chỉ có ánh mắt của Phan Tuấn hướng về mình, mà còn là một ánh mắt khác, nhưng nó hạnh phúc hơn với ánh mắt đượm buồn của Phan Tuấn khi gặp lại mình. đó là Tô Thạch, người không còn hướng sự chú ý của mình về mẹ của mình với sự xuất hiện bất ngờ của cô.