Chương 54: Pokemon bí ẩn

Chương 54: Pokemon bí ẩn

Fuyu trầm ngâm sắp xếp câu từ rồi nói tiếp. “Nên các chiêu thức khác là không cần thiết, pokemon tự dưng cũng thấy nó vô dụng và quên đi chiêu thức mình từng học.

Nói chung là chỉ cần em cần hiểu rằng, em có thể cho pokemon học rất nhiều chiêu thức nhưng em chỉ nên ưu tiên vào các chiêu thức cần thiết cho pokemon khi chiến đấu, vậy là được…”

Đang lúc Fuyu nói đến đó, thì ngoài cửa hang động, có một tiếng động kỳ lạ phát ra, giống như có tiếng vật gì đó ngã dưới tuyết.

Fuyu liền đi ra ngoài kiểm tra, cậu nhìn quanh một lượt nhưng bên ngoài tuyết rơi nặng hạt, cậu vẫn chưa nhìn được.

Không rõ vì sao, Fuyu lại ngẩng đầu lên phía trên.

Cực quang!

Trong đầu cậu liền nghĩ đến hai chữ này khi nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời, dù tuyết có rơi nặng không nhìn được nhưng cậu vẫn có thấy được những dải cực quang đủ màu sắc quấn quanh trên bầu trời.

Fuyu nheo mắt nhìn lên trên, một bóng đen giống hươu đứng giữa không trung nhìn về phía cậu, ánh sáng từ cực quang vây quanh nó khiến bóng dáng của nó càng mở ảo.

Fuyu cố gắng nhìn, cậu thấy dường như thấy được đôi mắt đỏ trong bóng đêm mang đầy sự giận dữ.

“Con người… con người… trả lại cho ta … ngươi lừa ta!”

Không hiểu sao trong đầu Fuyu xuất hiện giọng nói tức giận, trong lòng cậu liền chùng xuống.

Cốt truyện đã đi sai lệch rồi! Sao lại thức tỉnh bây giờ.

Ánh mắt Fuyu nhìn bóng đen kia một cách bình tĩnh, cậu đã biết rõ pokemon này là pokemon nào.

Cậu một mực chú ý tới nó, không biết từ lúc nào tuyết đã ngừng rơi.

Khoảng không như tĩnh lặng, ánh mắt cậu cùng pokemon kia cứ thế nhìn nhau, giọng nói tức giận kia vẫn quanh quẩn trong đầu cậu.

Chợt pokemon kia rời ánh mắt khỏi Fuyu, một lỗ đen liền xuất hiện trước mặt nó, nó bay thẳng vào trong lỗ đen ấy biến mất.

Ánh sáng cực quang cũng biến mất nhưng giọng nói trong đầu Fuyu vẫn vang vọng bên tai cậu.

“Ta sẽ quay trở lại… sẽ quay trở lại!!!”

Fuyu thở ra một tiếng nặng nhọc, cái giọng nói tức giận này làm đầu của cậu đau như búa bổ, vừa rồi cậu không dám biểu hiện là vì sợ rằng nếu mình lùi bước sẽ bị pokemon kia dùng chiêu thức hủy diệt bắn phá hang động này.

Cậu vỗ vỗ đầu mình cho nó đỡ đau, bắt đầu dùng đèn pin tìm kiếm xung quanh hang động, tiếng động vừa có vật rơi ngoài hang động không phải giả.

Cậu bắt đầu bới tuyết tìm kiếm, nhờ pokemon vừa rồi, tuyết đã ngừng hẳn.

Qua một hồi bới tuyết, cậu đã sờ được vật rơi kia.

Fuyu thoáng sờ mũi khi chạm vào vật ấy, không ngờ lại là con người, vốn cậu tưởng là pokemon hay viên thiên thạch nào chứ.

Đợi kéo được người này lên từ tuyết, cậu mới dùng đèn pin nhìn rõ người này.

Một thiếu nữ trạc tuổi cậu, có mái tóc vàng ngắn, mặc một bộ váy ngắn màu đỏ, trên tay có đeo một đôi vòng trắng điểm hoa tiết xanh lớn khá kỳ lạ.

Đưa tay cảm nhận hơi thở vẫn còn, Fuyu nghĩ cô chỉ bị ngất xỉu liền bế cô ta vào trong.

Alice thấy Fuyu bế trên tay một cô gái thì tò mò nhìn hai người.

Fuyu đặt cô gái lên tấm nệm của mình, cậu nói với Alice. “Tôi thấy cô ấy bị ngất ngoài cửa, chắc là một nhà huấn luyện pokemon không kịp đi tránh trận tuyết này.

Cô giúp tôi chăm sóc cô ấy nhé, tôi ra chặn cửa lại, tuyết đã ngừng rơi nhưng gió lạnh vẫn còn.”

Fuyu ra chặn cửa hàng, xong cậu lại vào ngồi một mình suy nghĩ đến pokemon kia.

Vì sao nó xuất hiện lúc này? Vết rách trên không trước đó là điều gì?

Fuyu không trả lời được câu hỏi thứ hai, nhưng câu hỏi thứ nhất cậu cũng lờ mờ đoán ra, có thể là do hội mấy người Cynthia đã dùng hai viên ngọc Diamond và Pearl nên đã gây ra chấn động không gian và thời gian khiến cho pokemon đó tỉnh giấc.

Suy nghĩ một hồi thì trời cũng sáng, đã bỏ lỡ mất một buổi tối huấn luyện.

Fuyu kiểm tra lại mấy pokemon của bá tước William một lượt, chỉ luyện tập một hai ngày, nhưng dấu hiệu hồi phục cấp độ của chúng đã khá tốt, đã gần như hồi phục lại hoàn toàn.

Đối với chuyện hồi phục cấp độ của pokemon, Fuyu cũng là lần đầu tiên khắc phục.

Cậu không nghĩ chúng có thể hồi phục nhanh như vậy, có thể là do trước đó, bá tước William huấn luyện những pokemon này có nền tảng tốt.

Tuyết ngập khá cao, buộc mấy người phải rời khỏi khu vực này.

Lấy đi một vài trái cây cho bữa ăn trưa.

Cô gái tối qua cứu được mãi vẫn chưa tỉnh, dù Alice cũng đã cố gắng đánh thức cô ta.

Với trường hợp này đáng ra ba người nên đưa cô gái về trung tâm pokemon nhưng từ sáng sớm, Fuyu đã để Salamence đi đón Alune.

Nếu hiện tại mọi người có đi về thì cũng chẳng thể nhanh bằng tốc độ của Salamence.

Fuyu đành cõng theo cô gái lạ trên lưng cùng hai người bá tước William rời khỏi hang động, chờ Salamence đưa Alune đến rồi mới quyết định.

Theo suy đoán của Fuyu, cơn bão tuyết có thể đã đóng băng cả cánh rừng này, cậu quyết định đưa hai người tiếp tục đi hướng sang bên đường biển để luyện tập cũng như tìm pokemon cho Alice.

Đi nửa ngày đường, rốt cuộc cô gái trên lưng Fuyu cũng tỉnh lại, vừa tỉnh, cô gái đã nhảy từ trên lưng Fuyu xuống.

Do quá yếu, vừa tiếp đất cô liền ngã ra, cố gắng gượng dậy, cô nhìn ba người một cách đề phòng.

Alice thấy cô đã tỉnh, thân thiện hỏi. “Cô gái, cô tỉnh rồi, hiện tại cô thấy thế nào? Hôm qua cô ngất bên ngoài hang động, đã một đêm qua đi, sáng nay chúng tôi gọi thế nào cũng không tỉnh nên chúng tôi đưa cô đi cùng.”

Cô gái nhìn nhìn Alice một chút, lại không có nói gì.

“Cô là người câm à?” Fuyu thấy cô gái không trả lời liền hỏi.

Bá tước William nghe câu hỏi trực tiếp đến ngô nghê của Fuyu thì không khỏi bật cười.

Cô gái nghe Fuyu hỏi thì nhìn sang cậu, cũng vẫn không trả lời.

Fuyu thấy thế liền đưa giấy bút cho cô gái. “Cô có biết chữ không? Nếu biết thì ghi vào đây.”

Cô gái nhìn thấy chiếc bút bi của Fuyu thì tò mò quan sát nó một hồi, cô ta cũng không có ghi gì trên giấy.

Fuyu thấy thế không khỏi lắc đầu, cậu hỏi bá tước William. “Chú thấy nên làm thế nào?”

Bá tước William khẽ vuốt cằm. “Tình trạng của cô gái này yếu quá, để một mình cô ấy lại đây cũng không hay lắm, trước cứ mang đi cùng, đợi khỏe lại thì cô ấy tự rời đi.”

Fuyu gật đầu, cậu lấy lại giấy bút từ trong tay cô gái câm, không để cho cô ta phản kháng cậu liền cõng cô ta lên.

Thời gian có hạn, không thể lãng phí.

Cô gái bị Fuyu bế lên lưng thì có phản kháng một chút nhưng bị sức mạnh từ đôi tay Fuyu ghì chặt, đành mặc cậu cõng đi.

Dường như cô gái câm này vẫn rất mệt sau khi tỉnh lại, Alice cho cô uống chút nước liền tiếp tục ngủ.

Không có cô gái quậy trên lưng, tốc độ của Fuyu nhanh hơn hẳn, bá tước William cùng Alice đuổi theo sau sớm đã toát mồ hôi.

Đi bộ chừng mười kilomet, ba người đã nhìn thấy một ngọn núi đá nhỏ cùng với cây xanh phía trước, liền chuẩn bị dừng lại nghỉ ngơi.

Với người ít khi hoạt động như bá tước William và Alice, đi liền một lúc mười kilomet khiến chân cả hai như rụng rời, vừa tìm được một tảng đá cả hai liền ngồi lên đó nghỉ ngơi.

Fuyu đặt cô gái câm xuống, cậu bảo hai người trước thả pokemon ra để cậu sắp xếp cho chúng luyện tập cùng các pokemon của mình.

Rồi cậu mới đến chỗ hai người, giúp cả hai thư giãn bắp chân, mà cách cậu thường dùng nhất chính là xoa bóp bắp chân cùng giãn cơ.