Hạ Phàm không đi thẳng khỏi trà lâu mà dừng ở vị trí gấp khúc của cầu thang. Hắn đợi tiểu nhị mang thịt bò kho đến thì gọi người lại, sau đó cho thịt vào túi mình. Tiểu nhị không nghĩ gì nhiều về yêu cầu kỳ lạ của khách quan. Dẫu sao trước đó Hạ Phàm cũng ngồi cùng bàn với Ngụy Vô Song, mà người nọ vẫn đang ngồi ngây người ở chỗ cũ.
Sau khi “gói thịt bò mang về”, Hạ Phàm đi không nhanh không chậm khỏi trà lâu. Thế là bớt được bữa trưa rồi. Dẫu sao đồng hương cũng đích thân nói không cần khách khí, muốn ăn gì cứ việc gọi. Hơn nữa, hắn tin rằng Ngụy Vô Song sẽ không để tâm đến chuyện mất một đĩa thịt bò kho.
Thành thực mà nói, hắn cảm thấy con người thiếu niên này không tệ. Tính tình tốt, đang lúc tức giận vẫn có thể nhìn thẳng vào bản thân, đây là điều hiếm có, huống hồ gia cảnh còn giàu có. Nếu lôi kéo được thì chắc chắn ngày tháng sau này ở huyện Phượng Hoa sẽ tốt hơn nhiều. Tiếc là lời hắn nói đều là lời nói thật, nếu tham gia sĩ khảo vì bị gia đình ép thì hoàn toàn không nhất thiết phải mạo hiểm.
Sư phụ nhiều lần căn dặn hắn rằng đối phó tà dị là một việc nghiêm túc, nếu không có quyết tâm cũng như không chuẩn bị chu toàn thì tuyệt đối không được tùy tiện nhúng tay vào. Từ tác phong thường ngày sư phụ hờ chỉ xử lý vài tiểu quỷ tiểu quái, một khi gặp phải phương sĩ Khu mật phủ thì tránh thật xa, tám chín phần sư phụ không lừa hắn.
Đến buổi chiều, viên giám khảo triệu tập tất cả mọi người đến trung tâm trấn để thông báo nội dung cuộc khảo thí lần này. Nội dung chính ấy thế mà đơn giản đến bất ngờ, chỉ cần lấy đầy một lọ nguồn linh hỏa là được. Linh hỏa, tục gọi là “quỷ hỏa”. Sau khi đem nguồn của nó đi phơi nắng, nghiền nát thì có thể chế ra vài loại dược liệu phóng thích phương thuật, được xem như thứ dễ chế tạo.
Hạ Phàm dĩ nhiên sẽ không ra mặt nói đây là hiện tượng ma trơi, do phốt-phin hình thành từ sự phân hủy xương người bốc cháy. Bởi vì bột đó quả thực có thể gây nên vài hiện tượng thần kỳ, hơn nữa còn có tính lặp lại, mà đây lại là một tín điều quan trọng nhất trong thực nghiệm khoa học. Thường thức của hắn không có tác dụng ở đây, hay nói cách khác, nó vận hành theo hình thức khác mà hắn không biết.
Chính vì linh hỏa không hiếm, rất dễ thu thập, mang theo một cái xẻng để đào là được. Nên nội dung chính vừa ra liền khiến nhiều người xôn xao. Dễ hiểu khi thí sinh ngạc nhiên bởi dù là người bình thường, chỉ cần gan đủ lớn đều có thể dễ dàng làm được chuyện này.
Viên giám khảo phớt lờ lời bàn tán của mọi người, lật tấm lụa đỏ lên, bên dưới là bảng bố cáo và một chiếc bàn dài. Rất nhiều lọ sứ được đặt trên bàn, hiển nhiên chính là vật chứa cần dùng cho sĩ khảo. Chữ đen trên bảng bố cáo là thuyết minh chi tiết về khảo thí. Nhưng chung quy rất đơn giản, chỉ có ba điều.
“Một, thời gian sĩ khảo là bảy ngày, trong thời gian thi không được rời khỏi trấn Thanh Sơn.”
“Hai, cấm can thiệp vào cuộc sống hàng ngày của thôn dân.”
“Ba, không được mưu hại thí sinh cùng tham gia.”
Viên giám khảo lớn tiếng nói: “Thí sinh vi phạm một trong các quy tắc trên sẽ bị loại ngay lập tức. Sĩ khảo lần thứ mười của Đại Khải Quốc bắt đầu từ đây. Chúc các vị khảo thí thuận lợi!” Nói xong liền quay người đi, hoàn toàn không định giải thích với mọi người.
Mọi người xôn xao: “Đợi đã, bảy ngày ư?”
“Việc có thể hoàn thành trong một ngày, tại sao phải dành nhiều thời gian như vậy?”
“Vậy không phải ai cũng đỗ sao!”
“Kệ đi, lấy lọ trước rồi tính.”
Câu nói này như nhắc nhở mọi người, tình hình tức khắc trở nên cực kỳ hỗn loạn. Người xếp trước lấy được lọ thì không ra được, người đứng sau thì không chen vào được. Trong quá trình chen lấn, thậm chí có mấy lọ trên bàn bị rơi vỡ thành từng mảnh. Thí sinh chưa lấy được lọ sợ bản thân bị loại do không có lọ bèn ra sức chen lấn, có người bất cẩn bị ngã, mắt thấy sắp diễn biến thành một hồi giẫm đạp thì…
“Dừng lại hết cho ta!”
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên toàn trường. Một nữ tử nhảy lên chiếc bàn dài, rút thanh kiếm gỗ bên hông ra, tư thế như sắp bổ xuống: “Ai còn dám động nữa thì ta sẽ khua vỡ chỗ lọ này!”
Hỗn loạn vì thế tức khắc ngưng lại. Thậm chí không một ai chất vấn, vì họ nhận ra trong quy tắc không hề có điều nào là cấm phá hoại vật chứa. Nếu nàng thực sự làm vậy, không nói đến có làm nhiều người giận dữ hay không, nhưng họ không cách nào hoàn thành khảo thí là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Một thanh niên mặc trang phục giống nàng đứng ra, sốt ruột nói: “Sư muội, muội làm gì vậy?”
“Tất nhiên là duy trì trật tự rồi.” Nữ tử nở nụ cười xinh đẹp, sau đó chỉ kiếm vào đám người: “Người kia, cảm phiền đỡ người bị ngã dậy! Người kia, người kia nữa, đỡ người đi!”
Có người tỏ thái độ bất bình: “Tại sao ta phải nghe theo cô?”
“Hả?”
Thiếu nữ đưa kiếm xuống thấp hơn. Áp lực tức khắc dồn vào người phản đối. Dưới ánh mắt sáng rực của đám người, thí sinh bị gọi tên đành ngoan ngoãn vươn tay cho người bị ngã.
“Rất tốt! Những người khác, từng người một lên đây nhận lọ! Yên tâm, sau bàn này còn có mấy rương đựng lọ, chắc chắn đủ. Sư huynh, sư đệ đừng đứng ngây ra đó nữa, qua đây giúp muội đi.”
Chỉ vài câu đơn giản đã ngăn được cảnh giẫm đạp có thể diễn ra.
Trước đó Hạ Phàm bị chen giữa đám đông, không cách nào động đậy. Giờ đây cuối cùng cũng thở được một hơi. Hắn vừa đi lên phía trước theo dòng người, vừa tò mò nhìn nữ tử nọ. Trông nàng không cao, nhiều nhất mười lăm mười sáu tuổi. Mặt mũi vẫn còn nét trẻ con, song đã trổ nét mỹ nhân, nhất là đôi mắt to tròn rất linh động, tựa như dòng nước trong.
Áo gấm nàng mặc cũng rất bắt mắt. Vải lam nhạt nhìn là biết giá trị không nhỏ, hai bên vai còn thêu hoa văn đôi cánh lông vũ, từng đường chỉ trông y như thật. Lại nhìn mấy thí sinh mặc trang phục giống nàng liền biết họ là “đệ tử thế gia” mà Ngụy Vô Song nói.
“Họ là… người của Lạc gia ở U Châu?”
“Cánh chu tước, hẳn là không sai.”
Hạ Phàm nghe người bên cạnh nhỏ giọng bàn tán bèn chen lời: “Vị huynh đài này, Lạc gia có tiếng lắm hả?”
“Đến Lạc gia mà huynh chưa từng nghe nói ư?” Người nọ nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ: “Người ta là thế gia sĩ khảo. Lần nào cũng có người trúng tuyển chưa là gì với họ, ba vị trí đứng đầu đều có một vị trí là của Lạc gia.”
Một người khác tiếp lời: “Đúng rồi, trước đó ta còn nghe nói, đệ tử thế hệ này của Lạc gia có rất nhiều thiên tài. Trong đó có một nữ tử thiên phú trác tuyệt, lẽ nào là nàng ta?”
“Không phải chứ… Hành động quá lỗ mãng, không giống thiên tài chút nào. Huynh không thấy sư huynh nàng ta cực kỳ bất mãn à?”
“Đúng thật, nếu nàng ta không phải người của Lạc gia, sĩ khảo lần này xem như kết thúc tại đây rồi.”
“Hơ, đắc tội nhiều người như thế, dù cho nàng ta là đệ tử thế gia thì mấy ngày sau này cũng chưa chắc đã bình yên vô sự.”
Hạ Phàm không đồng ý với cách nói này. Nàng có thể nhanh chóng khống chế cục diện không hề liên quan đến thân phận, mấu chốt nằm ở việc nàng nắm thóp chúng thí sinh. Vì vậy có thể bốn lạng đẩy ngàn cân, chỉ bằng mấy câu nói đã dọa cho đám người không dám động đậy. Dù cho đổi thành một người bình thường, chỉ cần chú ý đến điểm này cũng có thể làm được giống như vậy.
Có người duy trì trật tự, dòng người ngược lại chuyển động nhanh hơn. Không lâu sau, Hạ Phàm xếp sau nhận được lọ sứ của mình. Giờ đây thiếu nữ nọ đã đi xuống bàn, bị sư huynh gọi sang một bên. Trông vẻ mặt của hai người thì dường như đang tranh cãi, song nét mặt nam tử phần nhiều không phải nổi giận mà là lo lắng.
Hạ Phàm đi ngang qua người họ từ xa vẫn nghe thấy vài câu, hiển nhiên hai người không hề có ý định hạ thấp giọng.
“… Muội nên biết rằng, không chỉ mỗi nhà chúng ta tham gia sĩ khảo…”
“Phỉ gia, Phương gia đều đang nhìn vào chúng ta, còn có người trong cung…”
“Sư huynh, muội biết.”
“Thế tại sao muội lại làm vậy?”
“Chúng ta đều sẽ vào Khu mật phủ… Chức trách của Khu mật phủ chính là duy trì trật tự, thích ứng trước cũng chẳng phải chuyện xấu. Huống chi…” Nói đến đây, nàng nghiêng đầu, hệt như biết Hạ Phàm có thể nghe thấy lời này nên cười với hắn: “Lúc đó chúng ta ở ngay tâm bão, nếu mãi khoanh tay bàng quan, không chừng cũng sẽ bị cuốn vào.”
Xem ra ngũ cảm của tiểu cô nương khá nhạy nhỉ. Hạ Phàm thêm một điều vào đánh giá về nàng ngoài sự thông thấu. Nếu họ đã không hạ thấp giọng thì tự nhiên hắn cũng chẳng phải nghe lén. Hắn thản nhiên cười đáp lại, sau đó dời sự chú ý đến nội dung khảo thí.
Lọ sứ trong tay thuần màu trắng, đáy lọ có dấu ấn của Khu mật phủ, hẳn là chuẩn bị riêng cho sĩ khảo. Đầu lọ to khoảng chai nước suối, muốn đựng đầy cần không ít bột xương… không phải, là nguồn linh hỏa. Xét đến số người tham gia sĩ khảo lần này khoảng bốn trăm người, vậy thì tổng lượng nguồn linh hỏa rất lớn, nếu không có nghĩa địa thì thực sự không sao làm được.
Vấn đề là trấn Thanh Sơn chỉ to chừng này. Dù đem cư dân đi chôn cũng không đủ lượng cần. Đương nhiên, đã là khảo thí thì việc loại bớt một bộ phận là bình thường. Xem ra năng lực đầu tiên mà khảo thí muốn kiểm tra hẳn là khả năng thu thập tin tức của thí sinh.
Hạ Phàm để ý trong lúc phần nhiều thí sinh còn đang nghi ngờ nội dung khảo thí, có số ít người đã lặng lẽ rời khỏi khu vực trung tâm. E rằng những người này cũng nhận ra ai tìm được đất linh hỏa của trấn Thanh Sơn trước thì người đó sẽ có ưu thế hơn. Mà hỏi thăm người bản địa, hoặc nhờ người dẫn đường đều là lựa chọn tốt.
Hắn suy nghĩ giây lát, cuối cùng lựa chọn đến khách điếm. Nếu sĩ khảo chỉ có một ngày thì chắc chắn hắn sẽ đi theo số ít người kia. Nhưng viên giám khảo lại cho thời gian bảy ngày. Nói cách khác, việc ăn ở sau này đều do họ tự giải quyết. Mà khách điếm không lớn kia trông thế nào cũng chẳng đủ cho tất cả mọi người, chứa được một trăm người đã là không tệ rồi. Vậy thì phòng trọ chắc chắn là tài nguyên khan hiếm, đa số thí sinh đều phải ở trong mấy căn nhà nát bên ngoài.
Là một “người từng trải” với kinh nghiệm lang bạt phong phú, Hạ Phàm biết rõ sự khác biệt giữa một căn phòng thoải mái và một nơi chỉ có thể che mưa tránh gió. Nếu muỗi chỉ khiến người ta khó lòng đi vào giấc ngủ thì các loại côn trùng có độc và rắn lại là mối nguy hiểm chân chính. Huống chi giờ đây họ đang ở ngay giữa sườn núi, lại có rừng rậm bao quanh, nhiệt độ và độ ẩm ban đêm có thể vì mưa lớn mà trở nên khác biệt hoàn toàn. Lỡ như nhiễm phong hàn thì đừng nói đến việc kiên trì hoàn thành sĩ khảo, ngay cả sống sót quay về cũng là chuyện khó. Vì vậy, hắn quyết định thuê phòng rồi tính sau.