Trấn Thanh Sơn là một trấn nhỏ bình thường nằm giữa sườn núi, hiếm khi có người ngoài lui tới. Nhưng vì sĩ khảo Khải Quốc mà giờ đây trở nên huyên náo.
Viên giám khảo đọc tên theo danh sách: “Người tiếp theo, thí sinh huyện Phượng Hoa, Hạ Phàm.”
Hạ Phàm bước ra khỏi hàng, nộp kiếm gỗ và tay nải. Ngay tức khắc có hai trợ thủ nhận tay nải, mở ra kiểm tra.
“Y phục, hai bộ, hợp quy.”
“Thuốc, một gói, hợp quy.”
“Giấy tre, một xấp, hợp quy.”
“Bạc…” Lúc kiểm tra đến túi tiền, một người đặt túi trong tay, ước lượng xong thì tỏ vẻ ngạc nhiên: "Không đến năm lượng.”
Tiếng cười khẽ lập tức truyền đến từ phía sau lưng Hạ Phàm. Cho dù giọng nói đã bị nén rất thấp, nhưng hắn vẫn nghe loáng thoáng mấy từ như quỷ nghèo, đồ nhà quê.
“Miễn là không vượt hạn mức thì đem bao nhiêu cũng hợp quy.” Viên giám khảo không có phản ứng gì, hệt như đã từng gặp nhiều trường hợp như vậy: “Ấn dấu tay vào đây rồi đi qua cầu.”
Hạ Phàm làm theo, chắp tay, sau đó đi qua cầu treo nối giữa trấn với bên ngoài. Lúc này mới xem như chân chính bước chân vào “trường thi”. Những thí sinh xếp hàng phía trước đã chạy khắp nơi. Hắn nghĩ bụng, xem ra họ nghĩ giống mình, việc cần làm đầu tiên khi đến một nơi xa lạ đó là làm quen tình hình nơi đây, thuận lợi cho việc giải quyết bài thi.
Sau nửa canh giờ dạo quanh trấn nhỏ, hắn đã có cái nhìn tổng quan về “trường thi”. Trấn này nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, thay vì gọi là trấn, chính xác hơn phải gọi là thôn. Vị trí hẻo lánh, lưng dựa núi, chung quanh bị ngăn cách bởi thung lũng tách giãn, đường thông với bên ngoài là một cây cầu treo duy nhất dựng bằng dây thừng và ván gỗ.
Cây cối mọc xanh um, đại thụ che trời bao kín tầm nhìn, đi trên đường vẫn có thể ngửi thấy mùi bùn ẩm. Nếu đổi thời đại khác, chốn tách biệt này hiển nhiên là nơi ở tuyệt vời trong mắt nhiều người, hoặc làm điểm du lịch thiên nhiên cũng không tệ. Nhưng giờ đây, tách biệt nghĩa là nghèo nàn và lạc hậu.
Bốn con đường đất ngang dọc giao nhau chia trấn thành hình chữ Tỉnh (井). Có không đến ba mươi căn nhà, đa số là nhà trệt ngói cỏ, thậm chí có vài căn đã bỏ hoang nhiều năm. Hiển nhiên, quy mô của trấn nhỏ này đã tàn lụi dần theo năm tháng. Chỉ có vị trí trung tâm là giống trấn, ít nhất ven đường có nhà gạch hai lầu, còn có một khách điếm và trà lâu. Đương nhiên nơi đây trở thành khu vực náo nhiệt nhất của trấn Thanh Sơn.
“Vị huynh đài này, làm phiền một chút.” Chợt có người vỗ vai Hạ Phàm: “Huynh cũng đến từ huyện Phương Hoa à?”
Hạ Phàm quay lại nhìn. Một nam tử thân hình hơi mập, tuổi tác xấp xỉ hắn đang cười rạng rỡ, nhìn hắn với ánh mắt thấp thoáng vẻ mong đợi.
“Đúng vậy, không biết huynh là…”
“Chào, là đồng hương, đồng hương.” Đối phương như thở phào một hơi: “Ta tên Ngụy Vô Song, đứng sau huynh hai ba người nên nghe thấy câu hỏi của khảo quan đại nhân.”
“Ra vậy.”
Ngụy Vô Song thấy Hạ Phàm nhướng mày liền xua tay: “Ta không cảm thấy đem theo nửa túi tiền có vấn đề gì. Không phải ai cũng là con cháu đại gia tộc, chỉ có mấy đệ tử các phái mới kiêu ngạo, thích xem thường người khác. Thành thực mà nói, ta cũng rất ghét chúng.”
“À, hai ta vào trong vừa uống vừa nói đi?” Hắn đưa mắt nhìn trà lâu: “Bữa này hãy để tiểu đệ mời huynh.”
Đây là xởi lởi hay là vô sự hiến ân cần? Dù sao Hạ Phàm cũng đang rảnh, lại tò mò người này có mưu đồ gì bèn đồng ý.
Ngụy Vô Song ngồi xuống bàn trống góc lầu hai. Hắn thành thạo gọi một ấm trà xanh, thêm đĩa lạc luộc và đĩa tai lợn cắt lát, hiển nhiên là thường xuyên ghé tiệm ăn. Nói ra có vẻ rất bình thường, nhưng Hạ Phàm biết đây không phải là việc bình dân thường làm. Ở thời đại này, trong nhà phải có ít tiền dư mới có thể ăn uống ngoài tiệm, ít nhất hắn chưa từng ăn bao giờ. Xem như trải nghiệm cuộc sống từ góc độ khác vậy.
“Đừng khách sáo.” Ngụy Vô Song ra hiệu mời: “Nếu muốn ăn gì nữa thì hãy nói với ta.”
“Vậy là đủ rồi.” Hạ Phàm tự rót một chén trà: “Tiền bạc có hạn, tốt nhất nên dùng tiết kiệm, vẫn chưa biết trường thi này kéo dài trong bao lâu đâu.”
“Cũng đúng.” Nhắc đến thi cử, mặt Ngụy Vô Song hiện vẻ nản lòng: “Nghe nói tỷ lệ trúng tuyển của sĩ khảo tuy không thấp nhưng ưu thứ khác nhau. Nếu bị xếp vào hạng bét thì chẳng bằng không được chọn, dẫu sao cũng là công việc liều mạng. Nhưng… ôi, hai ta đều xuất thân từ gia tộc nhỏ, sao sánh bằng cao đồ thế gia được đây.”
Cứ mỗi lần nghe nói đến sĩ khảo là cảm giác khó diễn tả bằng lời lại trào dâng trong thâm tâm Hạ Phàm. Cho dù hắn đã chấp nhận hiện thực từ lâu, nhưng vẫn khó lòng bỏ qua cảm giác sinh ra bởi mâu thuẫn giữa hai thường thức khác nhau.
Không sai, ở thế giới này, các loại dị tượng vốn chỉ tồn tại trong những câu chuyện thần ma, nay lại trở thành một hiện tượng phổ biến. Nó không chỉ tồn tại trong khe núi, huyệt mộ hay nơi hoang vu nào đó, mà nó thật sự ảnh hưởng đến mọi mặt trong cuộc sống của con người. Nhằm ứng phó với những sự kiện quỷ quái này, các vương triều đã xây dựng nên Khu mật phủ, tuyển chọn nhân tài để bảo vệ an toàn một phương.
Cách thức tuyển chọn của Khu mật phủ là khảo thí công khai. Phàm là người trúng tuyển đều thành phương sĩ, không chỉ có chức quan mà còn được hưởng đãi ngộ khác với quan viên thông thường. Lâu ngày, sĩ khảo dần trở thành cuộc khảo thí chung mang tính toàn quốc thứ ba, xếp sau khoa khảo và võ khảo. Vì Khu mật phủ không nằm trong lục bộ mà do Hoàng đế trực tiếp nắm quyền nên những năm gần đây đã có xu hướng vượt qua võ khảo.
Giống với khoa khảo, sĩ khảo cũng tổ chức ba năm một lần. Nhưng hình thức thì khác, không chia thành thi hương, thi hội, kén chọn nhiều ải. Bất kỳ ai muốn tham gia đều có thể đăng ký trước đại khảo mùa hạ, thông qua xét duyệt thân phận tức là có tư cách dự thi. Sĩ khảo thông thường sẽ kéo dài mấy ngày, sau khi kết thúc liền định cao thấp.
Theo như tin tức Hạ Phàm nghe ngóng được trước đó, tỷ lệ trúng tuyển của sĩ khảo rơi vào khoảng một phần hai, có vẻ như cao hơn nhiều so với khoa khảo. Nhưng khi suy xét đến chức trách của phương sĩ thì tỷ lệ này lại là hợp lý. Số người tham gia sĩ khảo ít hơn khoa khảo rất nhiều, cùng tổ chức ba năm một lần, nếu nâng cao yêu cầu thì sẽ dẫn đến thiếu nhân lực, từ đó ảnh hưởng đến sự an toàn của các nơi.
Tuy nhiên, thi cử luôn chia cao thấp, phương sĩ vừa đủ tiêu chuẩn thông quan thì dù có chức quan cũng không được điều đến chỗ tốt. Vấn đề là, quan văn có nhậm chức nơi nghèo nàn đến đâu cũng chỉ sống cực khổ chút, từ từ sẽ có cơ hội trở mình, nhưng Khu mật phủ thì khác, không ai có thể tránh việc tiếp xúc với các loại dị tượng, bất cẩn chút là hy sinh vì làm nhiệm vụ. Chính vì sự khác biệt này mà Ngụy Vô Song mới lo về thứ hạng của bản thân.
“Thí sinh chủ động báo danh, tự nguyện tham gia, nếu huynh không tham gia thì chẳng cần phiền muộn rồi.” Hạ Phàm không để tâm, đối phương không phải là người phải liều một phen, lúc nào cũng có tiền trong túi, thường ngày có thể ăn ngoài tiệm thì dù không làm quan vẫn sống thoải mái, hoàn toàn không cần mạo hiểm.
“Không ngại huynh đài chê cười, ta bị cha đuổi đến đây.” Ngụy Vô Song bất đắc dĩ: “Cha ta nói, buôn bán lớn đến đâu cũng chỉ là thương nhân, kém xa so với nhà quan đường hoàng. Cha ta còn nói ta không đến là có lỗi với liệt tổ liệt tông, có lỗi với thiên phú trời cao ban cho, có lỗi với những hạt gạo mà ta ăn. Đương nhiên, lý do chủ yếu là cây roi da trong tay cha ta…”
Khóe miệng Hạ Phàm giật giật: “Chắc huynh không phải trưởng tử trong nhà đúng không?”
“Sao huynh biết?” Ngụy Vô Song rầu rĩ uống ngụm trà: “Phụ thân có ba nam hai nữ, ta là con thứ hai.”
Xem ra đúng là con ruột.
Bản thân hắn cũng không hơn bao nhiêu. Trong thời gian dừng chân ở huyện Phượng Hoa, sư phụ nhà mình không chỉ làm mất lộ phí, còn vì muốn nhanh chóng bù lại tổn thất mà cược thua một khoản tiền, suýt nữa mất luôn tính mạng. Nay sư phụ bị sòng bạc giữ, đang đợi hắn trúng tuyển phương sĩ rồi đem lương đến chuộc, thật sự quá mất mặt.
Nếu không phải nể tình sư phụ hờ nhặt hắn, chăm sóc hắn mười mấy năm thì Hạ Phàm thật sự muốn bỏ người lại. Hắn lắc đầu, tạm gác bỏ đoạn ký ức thảm thương này, vào thẳng vấn đề: “Huynh mời ta uống trà là muốn nói chuyện gì?”
“Hả? Không, không có gì…” Ngụy Vô Song thoáng sững sờ, sau đó gãi đầu: “Ta thấy huynh đài cũng đến từ huyện Phượng Hoa, không chừng có thể kết bạn đồng hành. Nếu huynh đài gặp phiền phức, ta cũng có thể giúp đỡ phần nào.”
Hạ Phàm bình tĩnh hỏi: “Hết rồi?”
“Đương nhiên rồi, ta không có ý gì khác cả.” Đối diện với ánh mắt của hắn, Ngụy Vô Song ho khan hai tiếng: “Ờm, nếu hai ta có thể giúp đỡ nhau trong sĩ khảo thì càng tốt, dĩ nhiên là với điều kiện không trái quy tắc. Ta hoàn toàn không có ý định hối lộ huynh đài bằng một chén trà.”
“Ý huynh là… hợp tác?”
“Đúng, hợp tác.” Ngụy Vô Song gật đầu liên tục, nói: “Ta thấy sĩ khảo không giống với hai đại khảo khác, có lẽ hợp tác với nhau không phải là gian lận.”
Hạ Phàm chậm rãi uống trà: “Căn cứ vào đâu?”
“Nói ví dụ thi hương đi, đến trường thi phải soát toàn thân mới được vào. Bên trong có phòng riêng, đã vào thì không được ồn ào, huống hồ là nói chuyện với người khác, đến cả việc đi vệ sinh cũng phải đi cùng viên giám khảo. Nhưng huynh nhìn ở đây xem…” Ngụy Vô Song nhìn quanh trà lâu một vòng: “Hai ta đang ở trong trường thi nhưng không bị cấm chụm đầu ghé tai, thậm chí còn được vừa ăn vừa nói.”
“Còn có mấy người mặc đồ giống nhau kia…” Hắn nhìn cái bàn ở trung tâm, bĩu môi: “Ta để ý rồi, bắt đầu từ lúc xếp hàng họ đã tụ chung một chỗ. Đó là con cháu thế gia, ắt hẳn biết tin tức mà hai ta không biết. Nếu giống với khoa khảo, họ là đối thủ cạnh tranh, lẽ ra phải có lòng đề phòng đồng bạn mới đúng. Nhưng xem tình hình bây giờ thì dường như không phải vậy. Ta nghĩ không chừng sĩ khảo cho phép mọi người giúp đỡ nhau cùng thông qua, hơn nữa một nhóm người có ưu thế hơn một người mà.”
Hạ Phàm nhướng mày. Không ngờ tên nhóc này trông có vẻ ngờ nghệch lại có khả năng quan sát tốt đến vậy. Đây là việc hiếm có với một thiếu niên chưa đến tuổi nhược quán.