Nàng không thích Vệ Tây Hà, tựa như Vệ Tây Hà không thích nàng. Nàng không quên khi mới vừa trở lại Vệ gia, Vệ Tây Hà luôn mồm kêu chính mình tỷ tỷ, lại cùng một giuộc với Vệ Thanh Liên . Nàng không phải không biết Vệ Tây Hà có thể giao hảo cùng Vệ Thanh Liên , chẳng qua là muốn bám vào mẹ đẻ Vệ Thanh Liên là Nhạc Phượng Nghi thôi. Mẹ đẻ Vệ Tây Hà là gia tộc thế lực yếu kém, cho nên Vệ Thiên đối xử ít thân cận với mẹ đẻ cô ta là Ngô Niệm, theo đó cũng xa cách Vệ Tây Hà. Vệ Tây Hà ở Vệ gia tuy là tam tiểu thư danh chính ngôn thuận, ở trong phủ so với Vệ Thanh Liên lại kém quyền thế hơn. Cô ta không có cách nào thông qua Ngô Niệm mà được trọng dụng, liền đành phải nương theo Vệ Thanh Liên .
“Muội muội đừng khóc, để Thanh Ca nghe thấy thì trong lòng lại khó chịu.” Giọng nói Vệ Thanh Liên vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng truyền vào bên tai Vệ Thanh Ca, a! Cô ta cũng tới. Vệ Thanh Ca ghé vào giường khẽ mỉm cười, con ngươi lại không mang theo nửa phần ý cười, người bị nhốt ở phòng chất củi là cô ta, hiện giờ chính mình bị thương, cô ta liền có thể lấy có chăm sóc chính mình mà ra khỏi phòng chất củi. Nói vậy hôm qua cô ta vẫn chưa đi tuyển tú, hiện giờ đành phải tìm kế lấy lòng Nhiễm Cơ. Giờ này khắc này tới xem chính mình là lựa chọn sáng suốt nhất, cô ta phải hướng người ngoài chứng minh cô ta không phải nữ tử tâm địa rắn rết, thủ vệ muốn giết mình chẳng liên quan gì đến cô ta.
“Đại tỷ nói rất đúng, nhị tỷ thấy ta khóc thương tâm như vậy, tất lại muốn đau lòng.” Vệ Tây Hà ngoan ngoãn nói.
Hai người này luôn luôn thích diễn trò ở trước mặt người khác, nói vậy bên cạnh tất là có người khác đi cùng, vô luận là ai bồi hai tỷ muội bọn họ, đều không thể làm đối phương ở chung lâu, nếu không giả cũng dễ dàng tin trở thành sự thật. Vệ Thanh Ca nghĩ như vậy, cố hết sức muốn ngồi dậy trên giường, miệng vết thương ban đầu kết vảy vì nàng giãy giụa mà lại vỡ ra lần nữa, sau đó phát ra tiếng rên yếu ớt, đau đớn đánh đổ chén trà đặt bên cạnh giường, nàng nhìn cái ly chia năm xẻ bảy trên mặt đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thầm mặc niệm trong lòng, cửa bỗng nhiên từ bên ngoài bị người đá văng. Có người bước nhanh đến bên cạnh nàng, thấy phía sau lưng nàng chảy ra máu tươi nhiễm hồng chăn tơ lụa, thấp giọng quở mắng: “Quả thực là hồ nháo, miệng vết thương này thật vất vả mới kết vảy, ngươi không nằm yên muốn dậy làm gì.”
Đối diện với khuôn mặt hơi hơi tức giận của Nhiễm Chiếu, Vệ Thanh Ca nhẹ nhàng nhìn hắn một cái rồi ngoảnh đầu về phía vách tường không hề nhìn hắn.
Nhiễm Chiếu vốn muốn nói Vệ Thanh Ca tiếp, lại thấy nàng đầy mặt ủy khuất, những lời nói khó nghe vô luận thế nào cũng không thốt nên lời, đành phải nhẹ nhàng vén tấm vải trắng dính máu trên lưng ra, giọng điệu dịu dàng hơn: “Nói ngươi hai câu ngươi còn sinh khí, chính ngươi nói xem, miệng vết thương này sâu thế, không cẩn thận sẽ dễ để lại sẹo, trên đời này có nam tử nào nguyện ý cưới nữ tử trên người mang sẹo làm vợ. Chính ngươi cũng không biết thương chính mình, còn trông cậy vào ai đối tốt với ngươi?”
Vệ Thanh Ca cũng không trả lời hắn, Nhiễm Chiếu thấy thế cũng không nói gì. Chỉ cực kỳ thành thạo bôi thuốc mỡ trên miệng vết thương, chỉ nghe Vệ Thanh Ca chợt mở miệng nói: “Ta hướng ngoài cửa gọi vài câu, chính là không có ai đáp lại. Ta khát muốn uống nước, Thượng Tuyết không biết đi đâu……”
Thanh âm Vệ Thanh Ca càng ngày càng nhỏ, làm Nhiễm Chiếu càng nghe càng cảm thấy nàng bị cực đại ủy khuất. Vừa rồi hắn đứng ở trong viện bồi Vệ Thanh Liên cùng Vệ Tây Hà, Vệ Thanh Liên từ nhỏ cùng hắn lớn lên, hắn chưa bao giờ gặp qua Vệ Thanh Liên áy náy như vậy, Vệ Tây Hà tuổi còn nhỏ, chỉ khóc sướt mướt làm Vệ Thanh Liên càng là khổ sở không thôi, hắn đành phải ở một bên khuyên giải an ủi. Nghĩ đến nguyên nhân chính vì như vậy mới không nghe thấy Vệ Thanh Ca kêu gọi bên trong, hắn lấy ra băng gạc sạch sẽ muốn băng lại miệng vết thương của nàng, ngoài cửa có người đang muốn vào phòng, Nhiễm Chiếu hơi hơi có chút không kiên nhẫn, quay đầu nhìn về phía cửa nói: “Đi ra ngoài.”
Bước chân Vệ Tây Hà tiến vào bên trong cánh cửa ngừng một chút, thấp giọng khóc nói: “Muội muốn nhìn nhị tỷ một chút có chuyện gì hay không.”
Nhiễm Chiếu cau mày nói: “Ngươi hy vọng nàng chết hay hy vọng nàng sống?”
Vệ Tây Hà không hiểu ý tứ của Nhiễm Chiếu, chất phác nói: “Tự nhiên là muốn nàng sống.”
“Nàng hiện tại sống tốt, ngươi còn khóc cái cái gì?” Nhiễm Chiếu lạnh lùng nhìn về phía Vệ Tây Hà nói: “Ngươi thật sự muốn nhị tỷ ngươi tốt, liền hiện tại trở về rửa mặt chải đầu một phen, vô cùng cao hứng tới gặp nàng. Nếu không ngươi phải yên ổn ở Vệ phủ đợi không cần ra cửa, người bệnh của ta tất nhiên là muốn tĩnh dưỡng yên tĩnh, ngươi khóc sướt mướt quấy nhiễu sự thanh tịnh của người khác.”
Lúc trước Nhiễm Chiếu chỉ cảm thấy Vệ Tây Hà khóc thật đáng thương, nhưng hôm nay miệng vết thương của Vệ Thanh Ca lại vỡ ra lần nữa khiến hắn có chút bất mãn đối với Vệ Tây Hà.
Trời hơi sáng thì Thượng Tuyết liền báo cho hắn món ăn mà Vệ Thanh Ca yêu thích, muốn tự mình vì Vệ Thanh Ca xuống bếp, Vệ Thanh Ca hiện tại bị thương thân mình, ăn chút đồ chính mình yêu thích thì thương thế sẽ mau tốt lên, hắn liền đồng ý. Lại lo lắng Vệ Thanh Ca sáng sớm muốn sửa soạn lại không tìm thấy người, lúc này mới chờ ở trong sân. Hắn võ công không yếu, nếu nghe thấy bên trong cánh cửa hơi có động tĩnh liền có thể phát giác. Nếu không phải Vệ Tây Hà ở bên cạnh Vệ Thanh Liên vừa khóc vừa nháo thì hắn sao lại không nghe thấy tiếng gọi của Vệ Thanh Ca ở bên trong, khi hắn nhìn lại về phía Vệ Tây Hà, sắc mặt đã trầm vài phần: “Còn không ra đi?”
Nhiễm Chiếu thân là hoàng tử, khí thế vốn mang theo vài phần uy nghiêm, hiện giờ thanh âm cao vài phần, làm Vệ Tây Hà chỉ cảm thấy không thở nổi. Bản thân cô ta cũng thân quen Nhiễm Chiếu, tuy không giống quan hệ tốt đẹp với hắn như Vệ Thanh Liên , nhưng hắn lại chưa từng đối chính mình phát giận. Nàng đứng ngây ngốc ở cửa nhìn về phía Nhiễm Chiếu: “A chiếu ca ca……”
Vệ Thanh Ca vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng bỗng nhiên ngoảnh đầu đi, Nhiễm Chiếu nghiêng mặt đi nhìn nhìn, thấy nàng lặng lẽ xoa nước mắt, hắn bỗng nhiên tâm phiền ý loạn, hướng tới ngoài cửa cao giọng nói: “Thanh Liên, mang Tây Hà về Vệ phủ, hôm nay Thanh Ca thân mình không khoẻ không thích hợp thăm, nếu nàng thân mình hảo chút ta lại nói cho các ngươi, về đi.”
Vệ Thanh Liên đứng ở ngoài cửa sắc mặt thập phần khó coi, trước đây Nhiễm Chiếu vẫn luôn gọi Vệ Thanh Ca, không thể tưởng được sau khi chắn một kiếm cho hắn liền được sửa lại xưng hô, nàng vì Nhiễm Cơ cũng bị thương, sao không thấy Nhiễm Cơ thay đổi thái độ với nàng. Xem ra người với người không thể so sánh với nhau, nàng cho rằng nàng ra tay trước thì là người thắng, nhưng hiện tại nàng lại tụt phía sau. Sao nàng có thể bại bởi Vệ Thanh Ca chứ, tay nàng ở trong ống tay áo xiết răng rắc, một lát sau rốt cuộc bình tĩnh lại, ra vẻ đau thương đi tới cửa kéo tay Vệ Tây Hà, nhẹ giọng nói: “Muội muội chúng ta về đi.” Vệ Tây Hà chỉ nghe lời Vệ Thanh Liên nói, hiện giờ Vệ Thanh Liên bải nàng về nhà, nàng liền xoay người đi theo chuẩn bị rời đi, vừa ra khỏi cửa Vệ Thanh Liên bỗng nhiên dừng bước, tràn đầy buồn bã nói: “Nhị muội, mặc kệ ngươi tin hay không, ta còn muốn nói, việc kia chẳng liên quan tới ta, nếu thời gian có thể đảo ngược, ta tình nguyện bị thủ vệ đả thương.”
Vệ Thanh Liên dứt lời liền kéo tay Vệ Tây Hà rời đi, Vệ Thanh Ca nghe thấy cô ta thở dài một tiếng, dường như chuyện thủ vệ ám sát thật sự không có nửa điểm liên hệ với cô ta. Nếu nàng không hiểu Vệ Thanh Liên , nàng sẽ nghĩ Vệ Thanh Liên vô tội. Nàng cúi đầu, tùy ý cho Nhiễm Chiếu bọc băng gạc thay nàng.