Vệ Thanh Ca ở trước mặt Nhiễm Chiếu luôn lanh lợi khéo mồm khéo miệng, lúc bôi thuốc lại có thể chịu đựng được đau đớn, có từng nhu nhược đáng thương như vậy. Hắn nghe thấy Vệ Thanh Ca nói lại cô đơn, đó chính là nói nàng đã từng cô đơn, hắn liền nhớ tới tứ muội của mình, từ lúc mẫu phi muội ấy qua đời liền không còn cười. Hắn nhìn Vệ Thanh Ca trên giường, nếu không phải nàng vì hắn mà bị thương, thị nữ của nàng cũng sẽ không đi ra cửa mua mứt hoa quả, hoặc là người đi theo thị nữ của nàng có thể đến sớm hơn, thị nữ cũng sẽ không chịu khổ như vậy. Trong lòng hắn có chút buồn, nhìn về phía Thượng Tuyết nói: “Ngẩng đầu lên.”
Thượng Tuyết ngước khuôn mặt đầy nước mắt nhìn về phía Nhiễm Chiếu, Nhiễm Chiếu lúc này mới thấy rõ nửa bên mặt Thượng Tuyết đã sưng đỏ bất thường, khóe miệng bị đánh vỡ còn chảy máu, lửa giận trong con ngươi hắn bỗng chốc bừng lên, Chúc Thường Sinh xuống tay lại tàn nhẫn như vậy. Hắn đứng dậy cầm hòm thuốc, tìm thuốc mỡ làm tan máu tụ đưa cho nàng: “Ngươi yên tâm giữ lại, kể cả tiểu thư nhà ngươi không làm chủ cho ngươi thì chính ta cũng thay ngươi làm.”
Thượng Tuyết lại hạ một hàng nước mắt xuống, lắc đầu nói: “Nô tỳ làm sao dám, nô tỳ chỉ là một thị nữ hèn mọn ……”
“Thị nữ thì không phải người sao?” Nhiễm Chiếu lại đưa cho nàng một chiếc khăn sạch nói: “Ta ngoài là hoàng tử thì vẫn là đại phu, bị người đánh thành như vậy mà ngươi còn định nhịn, thật là ngốc. Mới vừa rồi ngươi nói quyền cao chức trọng là vương pháp, ta sẽ lấy cách của ta trị tội hắn.”
Thượng Tuyết không dám mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn về phía Vệ Thanh Ca, Vệ Thanh Ca một lúc lâu mới nói: “Xin hỏi nhị điện hạ thiệt tình muốn giúp chúng ta sao?”
Nhiễm Chiếu lạnh giọng nói: “Nhiễm Chiếu ta nói chuyện gì trước nay đều làm được.”
Vệ Thanh Ca than một tiếng, mở miệng nói: “Chúc gia kia quyền cao chức trọng, đâu dễ dàng động đến.”
Nhiễm Chiếu không nghĩ tới Vệ Thanh Ca lại lo lắng cái này, hắn cười nói: “Chúc gia thì sao, ta không như lão đại muốn chu đáo suy xét chu toàn mọi mặt, ai khi dễ ta, ta liền khi dễ lại.”
Nhiễm Chiếu chỉ nói mấy câu ngắn ngủn lại làm trong lòng Vệ Thanh Ca dần dần ấm áp rất nhiều, nàng cũng cười nói: “Thanh Ca thay Thượng Tuyết cảm tạ nhị điện hạ trước.”
Nhiễm Chiếu sửng sốt một lát, không nghĩ tới sẽ nghe được câu cảm ơn từ trong miệng Vệ Thanh Ca, thực mau liền hồi thần, cũng cười nói theo: “Ngươi nguyện ý vì cứu ta ngay cả mệnh cũng suýt mất, ta cũng nguyện ý làm chút việc cho ngươi. Vệ gia tuy có thể chống lại Chúc gia, ngươi không ở trong phủ có một số việc không biết, mấy năm nay Vệ gia cùng Chúc gia qua lại cũng nhiều, nếu ngươi ra mặt, tất là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Thượng Tuyết cũng biết sẽ có kết quả này, cho nên mới không muốn ngươi ra mặt. Việc này giao cho ta làm là được, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nhiễm Chiếu tới gian nhà ở của Vệ Thanh Ca vốn là muốn thay thuốc cho Vệ Thanh Ca, lại thấy thuốc mỡ của nàng đã bị người thay rồi nên không lưu lại nữa, xoay người rời đi.
Chờ tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Thượng Tuyết lau đi nước mắt trên mặt, nhìn về phía Vệ Thanh Ca nói: “Hắn nói thật hay giả vậy?”
“Tự nhiên là thật.” Vệ Thanh Ca trả lời: “Nhưng ta sẽ không để hắn làm như vậy.”
“A! Bởi vì không đáng giá phải không?” Thượng Tuyết cúi đầu không nóng không lạnh nói: “Không đáng vì một thị nữ hèn mọn mà sinh sự, nô tỳ hiểu.”
“Ngươi nói muốn ta tin ngươi, nhưng ngươi sao lại không tin ta. Mặc dù là vừa diễn kịch ở trước mặt hắn, nhưng ta nói đều là sự thật, ta sẽ làm chủ cho ngươi.” Vệ Thanh Ca gằn từng chữ: “Vừa rồi chỉ là thử xem thái độ hắn đối với ta ra sao. Ngươi xem, hiện tại hắn không chán ghét ta như ban đầu nữa.”
Thượng Tuyết nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: “Đã là như thế, sao không để hắn ra mặt thay chúng ta, để xem hắn làm được gì cho chúng ta.”
Vệ Thanh Ca cười cười, tiện đà mở miệng: “Hắn hiện tại nguyện ý giúp ta, chẳng qua là vì ta thay hắn bị thương, nếu ta mượn việc này muốn hắn báo ân, hắn sẽ thực mau cách ta càng ngày càng xa, ta đâu thể nào bắt lấy trái tim hắn chứ?”
Thượng Tuyết có sự nhắc nhở của Vệ Thanh Ca liền bừng tỉnh hiểu rõ duyên cớ, cúi đầu nói: “Là ta chỉ vì cái trước mắt.”
Vệ Thanh Ca nhẹ giọng nói: “Ngươi lại đây, để ta sờ sờ mặt ngươi.”
Thượng Tuyết dường như không muốn để người khác thấy bộ dáng chật vật khó coi của mình, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Vệ Thanh Ca lại lặp lại nói: “Lại đây để ta nhìn mặt ngươi.”
Thượng Tuyết đi đến bên người Vệ Thanh Ca cúi người, Vệ Thanh Ca có chút cố hết sức sờ sờ gương mặt nàng, quay đầu nhìn về phía nàng nói: “Vì ta ngươi chịu khổ.”
Thượng Tuyết cúi đầu rất thấp, thật lâu sau mở miệng nói: “Chỉ cần ngài đoạt được trái tim nhị điện hạ, nô tỳ chịu chút khổ đều không sao.”
Vệ Thanh Ca gật gật đầu, vì mẫu thân nàng cũng sẽ lấy lòng Nhiễm Chiếu, nhưng Thượng Tuyết đi theo nàng lại là vì cái gì chứ, nàng bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Mỗi người đi theo cha đều có nỗi khổ khó lòng nói ra, ta là vì mẫu thân, ngươi là vì cái gì?”
Con ngươi Thượng Tuyết né tránh vẫn không thoát được tầm mắt của Vệ Thanh Ca, nàng cười trấn an nói: “Không muốn nói ta sẽ không bức ngươi, nhưng ngươi phải hiểu được, nhiệm vụ cha giao từ trước tới nay đều không đơn giản, có đôi khi vì hoàn thành nó cần hi sinh một vài thứ. Ví dụ như mệnh của ta, còn có cả đời ta.” Vệ Thanh Ca nói nơi này, thanh âm trở nên khàn khàn: “Cho nên ngươi đừng quá khổ sở, đi theo ta những chuyện ta có thể quyết thì sẽ giải quyết thay ngươi, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Vệ Thanh Ca rất ít nói những lời này cùng Thượng Tuyết, nàng vẫn luôn cho rằng đi theo Vệ Thanh Ca, Vệ Thanh Ca chỉ coi nàng như thị n và một quân cờ, nhưng hiện tại Vệ Thanh Ca nói lời này, lại khiến nàng có cảm giác như tỷ muội. Đáy lòng nàng có chút cảm động, cho nên mở miệng nói: “Nếu không phải là biện pháp cuối cùng, người đừng để nô tỳ rời xa người, nếu không lão gia sẽ sai người còn lợi hại hơn nô tỳ gấp trăm lần đến cạnh người.… Có nô tỳ bồi người, ít nhất sẽ không có tâm tư hại người.”
Thượng Tuyết nói đến đây, chỉ cảm thấy tối nay nói quá nhiều, lại không biết đối mặt Vệ Thanh Ca như thế nào, nàng bị lão gia phái tới cạnh Vệ Thanh Ca làm thị nữ chỉ là bề ngoài, trên thực tế là biến tướng giám thị Vệ Thanh Ca nhất cử nhất động. Bằng vào tâm tư của Vệ Thanh Ca không khó đoán ra mục đích của nàng, giữa hai người lại chưa từng nhắc tới việc này, tấm mành che đậy đã bị nàng vạch ra, chỉ sợ hai người sau tất nảy sinh ngăn cách. Nàng đứng dậy giúp Vệ Thanh Ca đổi quần áo xong mới rời khỏi nhà ở.
Vệ Thanh Ca nghĩ lại lời nói lúc Thượng Tuyết rời đi, trong lòng không cảm thấy có khổ sở gì, ngược lại có chút vui vẻ. Thượng Tuyết chịu nói cho chính mình nghe lời này, tỏ rõ quan hệ hai người càng gần một bước, đối với nàng thì đây là chuyện tốt.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Thanh Ca còn chưa tỉnh ngủ, liền nghe thấy ngoài cửa có người nhỏ giọng khóc thút thít, nàng xoa xoa con ngươi nhập nhèm, chờ một lát mới nghe ra tiếng người khóc là Vệ Tây Hà. Nếu không phải nàng còn sống, nàng cho rằng cô ta khóc thương tâm như vậy có khi chính là đánh dấu chấm hết cho chính mình cũng nên.