Vệ Thiên muốn duỗi tay vuốt những lọn tóc hỗn độn của nàng, nhưng nàng lại nhẹ nhàng ngoảnh đi. Trước đây hắn muốn làm như vậy, Vệ Thanh Ca luôn vui sướng không thôi. Vệ Thiên tinh tế ngẫm nghĩ, gần đây Vệ Thanh Liên xác thật có hãm hại Vệ Thanh Ca. Nếu Vệ Thanh Ca vẫn có cảm tình với hắn, hắn phải lợi dụng thêm mới được, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng nói: “Không phải con vẫn luôn muốn thăm Tiết phu nhân vài lần sao, sau này mỗi một tháng gặp một lần được không?”
Vệ Thanh Ca không thể tưởng tượng nhìn về phía hắn, dường như xác định hắn nói là thật hay giả.
Vệ Thiên thấy nàng biểu tình như vậy, biết sự tình có xoay chuyển, tiện đà cười nói: “Tuy Thanh Liên lớn hơn con vài tuổi, tâm trí lại không đủ thành thục. Nó chẳng qua là nhìn ta quan tâm con hơn, cho nên sinh lòng ghen ghét, sau khi trở về, ta sẽ trừng phạt thật nặng trước mặt con, con thấy được không?”
Vệ Thanh Ca biết có thể cho nàng mỗi tháng vấn an mẫu thân một lần đã là nhượng bộ lớn nhất của Vệ Thiên, nàng sẽ không ngốc đến mức đem việc trừng phạt Vệ Thanh Liên trở thành thật, vì vậy liền mở miệng nói: “Thanh Ca cũng tuyệt không muốn châm ngòi ly gián, chỉ cần biết cha còn thương Thanh Ca là được. Tạ ơn cha đáp ứng Thanh Ca thường đến thăm mẫu thân.”
Vệ Thiên nhìn con ngươi Vệ Thanh Ca tràn đầy cảm động, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc.”
Vệ Thanh Ca còn muốn ở mở miệng nói gì đó, lại thấy Vệ Mang không biết khi nào đứng ở cửa, ánh mắt Vệ Mang nhìn thoáng qua trên người Vệ Thanh Ca, thực mau liền ngoảnh đi, cung kính với Vệ Thiên nói: “Cha, cơm đã chuẩn bị xong.”
Vệ Thiên gật gật đầu, nhìn về phía Vệ Thanh Ca nói: “Hiện tại cảm xúc khá hơn chưa?”
Vệ Thanh Ca kéo kéo khóe miệng, cười có chút miễn cưỡng nói: “Khá hơn nhiều rồi.”
Có lẽ Vệ Thiên băn khoăn địa vị của Tiết phu nhân ở trong lòng Vệ Thanh Ca, nên trên đường đi đến phòng ăn cực kỳ thong thả, Vệ Mang đi ở bên trái Vệ Thanh Ca, thấy nàng tâm sự nặng nề, ánh mắt trầm vài phần, lại làm người ngoài không nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì.
Tiết phu nhân đứng ở cửa phòng ăn, nhìn thấy đoàn người Vệ Thiên, sớm hướng đến đón bọn họ. Vệ Thanh Ca đi lên trước đỡ lấy bà, nhẹ giọng nói: “Đều là người trong nhà, sao nương còn tự mình tới đón. Ở bên trong chờ là được.”
Tiết phu nhân biết Vệ Thiên quyền cao chức trọng, nhất định phải giữ lễ tiết, nàng nhìn về phía Thanh Ca nói: “Lão gia là ân nhân cứu mạng của chúng ta, đừng nói là chờ ở chỗ này, kể cả nghênh đón cách mười dặm đều không quá đáng.”
“Tiết phu nhân nói thế là thế nào, ta đối xử với Thanh Ca như con gái thân sinh, đâu để ý những thứ lễ tiết rườm rà chứ.” Vệ Thiên nói lời này, giả vờ hơi tức giận.
Tiết phu nhân tuy sống nửa đời người, tâm tư lại đơn thuần đơn giản, thấy vừa rồi Vệ Thiên đối xử với Vệ Thanh Ca xác thật là thân như gia phụ, bà cảm kích nhìn về phía Vệ Thiên. Vệ Thanh Ca nhìn thần sắc Tiết phu nhân, liền biết Vệ Thiên diễn trò cũng đủ, nàng cười đưa mẫu thân vào phòng ăn.
Khi dùng bữa, Vệ Thiên giống như một người cha yêu thương, kể với Tiết phu nhân cuộc sống của Vệ Thanh Ca trong mười năm qua, sắc mặt Tiết phu nhân dần dần tươi cười, bà vẫn luôn cho rằng Thanh Ca sống không tốt, khi bà biết Thanh Ca ở Vệ phủ là vì có bệnh, lo lắng cho mình sau khi biết sẽ thương tâm, cho nên mười năm không gặp bà. Bà sờ sờ đầu Thanh Ca nói: “Nương trách oan con.”
Thanh Ca cũng không đáp lại bà, chỉ lấy chiếc đũa không ngừng chia thức ăn, mẫu thân cũng không phải người ngu muội, nàng càng nói nhiều thì càng có sơ hở, kỳ thật chỉ cần liên hệ các việc lại với nhau, cũng không khó phát hiện ra kỳ quặc. Nếu nàng thật sự có bệnh trong người, sao có thể ra roi thúc ngựa bôn ba vài dặm chứ.
Đối với Vệ Thanh Ca im lặng, Tiết phu nhân chỉ nghĩ nàng thân thể kém, tinh thần không tốt, không chỉ không giận, ngược lại chủ động gắp thức ăn cho nàng.
Vệ Mang thấy vậy, cũng động thủ lấy đồ ăn cho Vệ Thanh Ca.
Chỉ một lát, trong chén của Vệ Thanh Ca đã đầy đồ ăn, hôm nay nàng ăn đã đủ nhiều, hiện giờ nhìn Tiết phu nhân quan tâm lo lắng, nàng đành phải buộc chính mình ăn thêm một chút.
Dùng cơm xong, Tiết phu nhân liền vội vàng giục Vệ Thanh Ca trở lại phòng nghỉ ngơi, hiện giờ sinh bệnh đã là cái cớ tốt nhất để rời đi nên Vệ Thanh Ca tiếp tục giả bộ chầm chậm đi phía nhà ở. Vệ Mang nghĩ nghĩ, chung quy vẫn đi qua cùng Vệ Thanh Ca.
Vệ Thanh Ca nhíu nhíu mày, làm như không muốn Vệ Mang tới gần, đang muốn tìm cớ làm bảo hắn không cần đi cùng mình, bỗng nhiên nghe thấy Vệ Thiên ở phía sau nói: “Thanh Ca sinh bệnh, con đi qua làm gì, quấy rầy nó nghỉ ngơi?”
Vệ Mang bước chân ngừng lại một chút, thực mau trả lời: “Thanh Ca gần đây thân mình yếu ớt, con đi theo cũng tốt, ngộ nhỡ muội ấy té ngã, con cũng có thể đỡ một phen.”
Lúc Vệ Mang vẫn là thiếu niên, Vệ Thanh Ca biết bản lĩnh nói dối của hắn có bao nhiêu lợi hại, nàng đã từng muốn đi du ngoạn dưới chân núi, sư môn quản giáo cực nghiêm, nhưng hắn luôn có biện pháp mang cả hai cùng nhau xuống núi. Trước đây hắn nói dối, trong lòng nàng đều rất ấm áp. Nhưng hiện tại chỉ là cười lạnh. Bởi vì nàng biết, bọn họ giờ phút này quan tâm lẫn nhau đều là giả, chẳng qua đều là diễn trò ở trước mặt mẫu thân thôi.
Nếu là người bình thường diễn kịch trước mặt Vệ Thanh Ca, trong lòng nàng đều sẽ không cảm thấy phản cảm, duy độc đối mặt với Vệ Mang, hắn biến hóa giống như là một cái gai cắm vào tim khiến nàng đau đớn. Nhìn Vệ Mang ra vẻ quan tâm, nàng vội liếc mắt sang hướng khác.
Vệ Mang ra vẻ chưa từng thấy vẻ chán ghét trong mắt Vệ Thanh Ca, tiến lên muốn đỡ Vệ Thanh Ca đi phía trước, Vệ Thanh Ca lặng lẽ tránh đi, ánh mắt Vệ Mang trầm xuống, nắm cổ tay của nàng thuận thế điểm huyệt đạo, Vệ Thanh Ca chỉ cảm thấy cả người bị rút đi sức lực, suýt ngã xuống đất. Vệ Mang đỡ lấy nàng, nhìn về phía Vệ Thiên nói: “Cha, Thanh Ca thân mình không thoải mái, con đưa muội ấy về trước.”
Vệ Thiên sắc mặt không đổi, chỉ gật gật đầu.
Tiết phu nhân thấy Vệ Thanh Ca vừa rồi còn êm đẹp, nháy mắt liền suy yếu như vậy, sắc mặt căng thẳng không thôi, bước chân còn chưa đi đến chỗ Vệ Thanh Ca, Vệ Thiên ở bên cạnh trấn an nói: “Mang nhi cùng Thanh Ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vì vậy biết rõ tình trạng của Thanh Ca, yên tâm giao cho nó đi.”
Vệ Thiên đã mở miệng, nếu Tiết phu nhân đi theo, ngược lại sẽ làm Vệ Thiên cho rằng bà không yên tâm đối với người của Vệ gia, bà đành mở miệng nói: “Ta đi làm chút điểm tâm ngọt cho nó, khi còn nhỏ nó bị bệnh luôn là muốn ăn một ít.”
Tiết phu nhân có chút xuất thần lần thứ hai đi đến phòng ăn, Vệ Thiên sắc mặt âm trầm nhìn Vệ Mang đỡ Vệ Thanh Ca đi về phía trước, Vệ Mang rất ít khi vi phạm mệnh lệnh chính mình, nhưng vừa rồi hắn biết rõ ông không muốn hắn cùng Vệ Thanh Ca tiếp xúc nhiều với nhau mà hắn lại cố tình làm ngược lại ý ông.
Vệ Thanh Ca tùy ý Vệ Mang đỡ cho đến khi vào phòng nàng mới nói: “Giải huyệt cho ta.”
Vệ Mang đỡ nàng nằm xuống giường, nhìn nàng vì tức giận mà gò má ửng đỏ, hơi hơi có chút thất thần nói: “Ngươi bao lâu chưa cho ta sắc mặt tốt rồi.”