Chương 17: Vệ Thiên đến

Vệ Thanh Ca đã nói tròn trịa câu chữ như thế, Vệ Thiên chỉ cười cười, duỗi tay sửa sửa quần áo có chút hỗn độn, giọng nói trầm ổn: “Đứa nhỏ Thanh Ca này quá nhớ mẹ, bệnh này của nó nhất thời nửa khắc cũng không khỏi được, ta lại mang thuốc theo cho nó, có thể ổn định một thời gian.”

Tiết phu nhân vui mừng ra mặt, trong lòng biết ơn Vệ Thiên, Vệ Thiên ở trước mặt bà lại săn sóc chu đáo Thanh Ca, nàng liên tục cảm tạ vài tiếng, thấy Vệ Thiên một đường phong trần mệt mỏi tới chỉ vì quan tâm bệnh tình Vệ Thanh Ca, nàng làm mẹ ruột, thế nhưng không tốt bằng một người cha nuôi, nàng xin lỗi nhìn về phía Vệ Thanh Ca, Vệ Thanh Ca nghịch ngợm chớp chớp mắt, mở miệng nói với bà: “Nương, con lại muốn ăn đồ nương làm.”

Tiết phu nhân thấy Vệ Thanh Ca không giận bà chút nào, kích động nói: “được, được, ta làm cho con ngay đây.”

Tiết phu nhân dứt lời lời, chống quải trượng đi tới phòng ăn. Phía sau có thị nữ theo sát, có thị nữ tiến lên muốn nâng, chỉ nghe Tiết phu nhân mở miệng nói: “Lão thân chính mình đi là được, chưa từng quen dùng người hầu.”

Tiết phu nhân nói rất xa truyền vào tai Vệ Thanh Ca, nàng rũ mắt xuống, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy chua xót. Mẫu thân không muốn dùng người hầu, chẳng qua là vì trong lòng mẫu thân còn dự định một ngày các nàng có thể rời khỏi lồng vàng này, một lần nữa trở về nơi dân giã. Nếu hiện tại quen sinh hoạt cẩm y ngọc thực, ngày sau lại rời đi chỉ sợ sẽ luyến tiếc.

Vệ Thanh Ca bỗng nhiên thấy trên bàn nhỏ bày một hộp phấn, cảm thấy hộp có chút quen thuộc, cầm lấy nhìn kỹ, mới phát hiện hộp phán này là nàng đưa năm đó. Nàng nhắm mắt lại một chút, mới để hộp phấn trở leij chỗ cũ. Nàng nhớ mẫu thân bao nhiêu, mẫu thân liền nhớ nàng bấy nhiêu. Mười năm quang cảnh mười năm tưởng niệm, thật là có bao nhiêu chua xót. Nàng không dám nghĩ tiếp, xoay người nhìn về phía Vệ Thiên nói: “Cha.”

Vệ Thiên gật gật đầu, hiện giờ Tiết phu nhân không ở đây, Vệ Thiên lại khôi phục bộ dáng ít nói cười, hắn ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, Vệ Thanh Ca biết đây là thói quen hắn muốn uống trà, đi lên trước pha xong vân vụ trà rồi dâng lên. Vệ Thiên tiếp nhận trà, chậm rãi nhấp một ngụm nói: “Nữ nhi ở Vệ gia chỉ có con pha trà thơm nhất.”

Vệ Thanh Ca cười nói: “Là cha nâng đỡ.”

Vệ Thiên buông trà xuống, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Vệ Thanh Ca, buông tiếng thở dài: “Còn may tới kịp thời, gương mặt đẹp như thế, nếu hủy dung đi, thật là đáng tiếc.”

Vệ Thanh Ca mím chặt khóe miệng, vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, tay ở ống tay áo sớm đã nắm chặt.

Vệ Thiên lấy một bình sứ nhỏ từ trong tay áo ra, đưa cho nàng nói: “Mỗi ngày sáng trưa chiều đắp ở trên mặt ba lần, ba ngày sau sẽ chặn được rủi ro tiềm ẩn.”

Vệ Thanh Ca tiếp nhận cái chai, chợt mở miệng hỏi: “Cha, lần này may mắn có cha nên con mới tránh được kiếp bị hủy dung, nhưng lần sau thì sao? Nếu con lúc nào cũng nhằm vào tỷ ấy thì thôi, rõ ràng con luôn trốn tránh, vì sao tỷ ấy còn không bỏ qua con?”

Vệ Thanh Ca tính tình luôn lãnh đạm, rất ít nói chuyện với Vệ Thiên, nói xong những lời này, Vệ Thiên liền nhìn lại Vệ Thanh Ca. Cho rằng nàng là người có thể làm nên trò trống, hóa ra cũng là người không giấu được tâm sự. Chỉ có thế đã thiếu kiên nhẫn, ngày sau ở trong cung sao có thể trở thành châu báu. Hắn tuy có nhiều bất mãn với lời nói của Vệ Thanh Ca, nhưng vẫn đè ép tâm tư nói: “Ta cũng chưa từng dự đoán được Thanh Liên sẽ cả gan như thế, nếu không phải ta thấy lúc nó trốn tránh khi gặp ta, thì cũng không hỏi ra được nó hạ dược con, đêm qua ta đã cấm cửa nó.”

Vệ Thiên nói xong, Vệ Thanh Ca bỗng nhiên cười lên tiếng, nàng nhìn về phía Vệ Thiên nói: “Cha, ngài chỉ cấm cửa tỷ ấy, nhưng tỷ ấy lại muốn hủy diệt quân cờ ngài vất vả bồi dưỡng mười năm. Con lúc nào cũng nhường nhịn tỷ ấy, nhưng tỷ ấy một lòng một dạ muốn đẩy con vào chỗ chết.”

Vệ Thanh Ca làm hắn vừa lòng nhất chính là nàng chưa bao giờ biểu hiện buồn vui cho hắn xem. Hắn cảm thấy chỉ có nữ tử không buồn không vui mới có thể thành đại sự. Hắn từ trước đến nay cảm thấy Vệ Thanh Ca là quân cờ hắn đắc ý nhất, nhưng hiện tại…… Hắn có chút không vui nói: “Vậy ý ngươi muốn thế nào?”

Vệ Thanh Ca chợt quỳ xuống mặt đất, bái hướng Vệ Thiên nói: “Cha, mười năm trước ngài dạy dỗ Thanh Ca, với tư cách cá nhân cùng một thầy dạy, trước khi đối phương không có sát khí với mình thì không thể động thủ, ngay cả muốn động thủ cũng phải xin chỉ thị của ngài mới có thể động thủ giết người, hiện giờ Thanh Liên nhiều lần muốn giết con, thấy con có thể biến nguy thành an, lại muốn hủy dung mạo của con, cha, con xin chỉ thị muốn……”

Vệ Thiên đột nhiên đập bàn đứng lên, tức giận nói: “Ngươi thật to gan, lại muốn giết Thanh Liên sao?”

Vệ Thiên không nghĩ tới Vệ Thanh Ca có tâm tư như vậy, xem ra Vệ Thanh Ca đánh giá quá cao địa vị ở trong lòng hắn, mất quân cờ tốt nhất, hắn tuy sẽ đau lòng nhưng vẫn có thể dùng thêm thời gian bồi dưỡng. Nhưng Vệ Thanh Liên là con ruột của mình, hắn hiện tại còn không đến mức vì quân cờ mà mất đi nữ nhi. Hắn ánh mắt như kiếm, lạnh băng nhìn về phía Vệ Thanh Ca nói: “Ngươi cho rằng thiên hạ thật sự có công bằng? Nếu phải công bằng, đầu tiên phải nhìn thân phận chính mình đã. Ngươi đã từng hai bàn tay trắng khốn cùng thất vọng, hiện tại lại vinh hoa phú quý, ngươi hiện giờ được người bên ngoài tôn xưng một tiếng nhị tiểu thư, ngay cả địa vị của Tây Hà đều dưới ngươi, những thứ này ngươi chẳng lẽ đều quên là ai cho ngươi? Nhưng hôm nay ngươi muốn quá nhiều, ngươi hẳn biết kết cục của lòng tham không đáy là cái gì chứ.”

Vệ Thiên một khi tức giận, rất ít người sẽ không sợ hắn. Vệ Thanh Ca vẫn quỳ lạy tại chỗ, lạy hắn ba cái. Vệ Thiên híp mắt nhìn về phía Vệ Thanh Ca, hắn hiểu rõ hàm nghĩa dập đầu ba lần, hắn có quy củ, ba lần dập đầu ý nghĩa ân đoạn nghĩa tuyệt. Hắn thầm cười lạnh, cho rằng dưới chân thiên tử, nàng có bản lĩnh thoát khỏi lòng bàn tay hắn sao?

Vệ Thanh Ca dường như chưa từng thấy con ngươi lạnh lẽo của Vệ Thiên, nàng lạy hướng Vệ Thiên nói: “Thanh Ca coi ngài như cha ruột, ngài giao nhiệm vụ Thanh Ca luôn tìm mọi cách hoàn thành, chẳng sợ xong việc mới biết ngài sớm đã có an bài khác cũng tuyệt không nửa phần oán trách. Thanh Ca một lòng vì ngài nguyện trung thành, lại nhận về họa sát thân. Lời nói hôm nay của ngài làm Thanh Ca hiểu, Thanh Ca chẳng sợ nỗ lực thế nào, ở trong lòng ngài trước sau không có cách nào gần gũi như Thanh Liên. Thanh Ca dập đầu lúc này coi như không tồn tại tình ý cha con cùng ngài nữa, chỉ coi ngài như ân nhân cứu mạng, ngài nói rất đúng, xác thật là Thanh Ca muốn quá nhiều…”

Khi Vệ Thanh Ca ngẩng đầu lên, hốc mắt có nước mắt đảo quanh. Vệ Thiên thần sắc khẽ biến, chưa từng dự đoán được Vệ Thanh Ca sẽ coi trọng hắn như vậy. Hắn xác thật theo như lời Vệ Thanh Ca nói, trong mắt hắn chỉ coi nàng như một quân cờ có lợi mà thôi. Nhưng quân cờ dành tình cảm cho hắn càng quan trọng, đối với hắn càng có lợi. Hắn ra vẻ thở dài, đỡ nàng khỏi mặt đất, trấn an nói: “Nếu không coi con như nữ nhi thì sao ta phải cực khổ dạy con mười năm chứ.”