Chương 11: Phong hoa tuyết nguyệt

Nhân việc Thái Tử Nhiễm Cơ trở về đô thành bị ám sát, Vệ Thiên tăng thủ vệ canh gác nghiêm ngặt Vệ phủ, mà tùy tùng Thái Tử đi theo Thái Tử ở Thanh Trì các.

Nhiễm Chiếu được Vệ Thanh Liên dẫn tới Thanh Trì các thấy Nhiễm Cơ cúi đầu nhìn con cá trong ao không biết nghĩ gì, Nhiễm Chiếu cười đi lên, vỗ vỗ Nhiễm Cơ bả vai nói: “Đại ca bị sợ rồi!”

Nhiễm Cơ thu suy nghĩ cười nói: “Phụ hoàng sai ngươi đón ta trở về sao?”

Nhiễm Chiếu gật gật đầu nói: “May có Vệ đại nhân giấu phụ hoàng việc bị hành thích, chỉ nói là ngươi tới Vệ phủ vấn an Vệ đại nhân làm chậm thời gian thôi.”

Đương kim Thánh Thượng thân mình có bệnh nhẹ, ôm bệnh trên giường đã lâu, trong triều chính sự dần dần đều từ Nhiễm Cơ tiếp quản, Nhiễm Cơ tuy là Thái Tử cao quý, trong lòng lại hướng tới sinh hoạt bình đạm như bá tánh, cho nên cứ một thời gian ngắn lại biến thành người thường lẻn xuất cung, ở bên ngoài mấy ngày. Chỉ để thân tín bí mật bảo vệ chính mình, từ trước tới giờ chưa từng phạm phải sai lầm gì, nhưng lúc này đây lại…

Nhiễm Cơ trong lòng suy nghĩ mông lung, cũng hiểu lúc này không tiện làm người ngoài biết được, việc kỳ quặc chỉ có thể tự mình chậm rãi đi tra. Đối với việc Vệ Thiên giấu Thánh Thượng chuyện thích khách, trong lòng hắn cũng tán đồng, tiện đà mở miệng nói: “Phụ hoàng bệnh nặng đã lâu, việc này xử lý cực phiền, làm phiền Vệ đại nhân.”

“Đại ca, có thấy rõ dáng người thích khách không?” Nhiễm Chiếu tuy biết lúc này nhắc đến việc thích khách là không ổn,nhưng việc phát sinh đêm ra hôm nay là nhớ rõ nhất, nếu có thể nói ra chút manh mối về ngoại hình, hắn cũng có thể an bài nhân thủ thu nhỏ phạm vi lại để tra.

Nhiễm Cơ nhớ tới thích khách đêm qua khi nhìn rõ dung nhan chính mình thì trong mắt hiện lên kinh ngạc, hắn duyệt qua vô số người, từ thân hình xem ra thích khách này tất là nữ tử. Trước khi xuống tay với mình tất là không biết thân phận của mình thế nào, nhưng người giao nhiệm vụ cho nàng hiểu rõ. Chỉ tiếc trong bóng đêm, hắn chỉ biết nàng là nữ tử, nhớ rõ nàng một đôi mắt sắc lạnh như nước. Hắn hơi hơi lắc lắc đầu, dựa vào một đôi mắt thì không thể tìm được thích khách.

Nhiễm Chiếu trong mắt xẹt qua một tia thất vọng, Nhiễm Cơ giỏi mưu kế chính trị, nhưng võ nghệ không cao. Nếu không sao có thể suýt nữa bị thích khách giết chết, hắn hạ con ngươi nhìn về phía Nhiễm Cơ nói: “Chờ ca trở về cung, đệ dạy ca tập võ phòng thân, có chút võ công luôn là tốt.”

Nhiễm Cơ siêng năng chính sự, cho nên có chút xa cách với mấy hoàng đệ hoàng muội, Nhiễm Chiếu nguyên nhân là do Thánh Thượng nên thường xuyên gặp mặt Nhiễm Cơ. Nhiễm Chiếu y thuật rất tốt, ở trong cung ai cũng biết được, thân mình Thánh Thượng mấy năm gần đây vẫn luôn do Nhiễm Chiếu tự mình điều trị. Mấy năm trước Thánh Thượng còn có thể xử lý triều chính, có lẽ là đoán trước ngày sau sẽ bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, liền kêu Nhiễm Cơ tới bên giường xem hắn phê duyệt tấu chương, Nhiễm Chiếu chỉ kém Nhiễm Cơ nửa tuổi, sau khi Thánh Thượng ngủ say thì hai người thường xuyên uống rượu cùng nhau, quan hệ tất nhiên là thân cận hơn so với các huynh đệ tỷ muội khác. Nhiễm Chiếu không giỏi mưu lược chính sự như Nhiễm Cơ, nhưng cũng hiểu một vài chuyện. Hắn biết Nhiễm Cơ bị ám sát không phải là trùng hợp, chắc chắn hành tung của đại ca bị lộ, cũng may người biết hành tung của Nhiễm Cơ không nhiều, theo manh mối chậm rãi tra có thể tìm ra chủ nhân, nhưng việc cấp bách trước mắt hẳn là muốn Nhiễm Cơ học chút bản lĩnh phòng thân.

Nhiễm Cơ hiểu ý Nhiễm Chiếu, trong lòng hiểu học võ đều không phải là nhất thời nửa khắc liền có thể học, lại không đành lòng phụ hảo ý của Nhiễn Chiếu liền cười đáp ứng.

Vệ Thanh Liên ôn nhu nhìn huynh đệ hai người nói chuyện, nhưng vẫn trầm mặc bỗng nhiên cầm khăn trong tay che lại miệng ho khụ khụ, sắc mặt có chút tái nhợt. Nhiễm Cơ nghe tiếng quay đầu nhìn Vệ Thanh Liên, thấy nàng khí sắc không tốt, duỗi tay xem xét tay mạch nàng, nghĩ đêm qua bị phong hàn mới khiến ho khan. Hắn đang muốn mở miệng dặn dò nàng đi tìm đại phu lấy chút dược tới điều trị thân mình, vừa há miệng liền nghe thấy lão đại phía sau tràn đầy áy náy nói: “Ân cứu mạng của cô nương Nhiễm Cơ không có gì báo đáp, hiện giờ lại vì ta mà bị lạnh, thật sự là……”

“Thái Tử điện hạ nói gì vậy, đêm qua ở Hương Sơn không biết thân phận ngài, là thanh Liên vô năng làm thích khách chạy thoát. Nếu biết ngài là Thái Tử, Thanh Liên cho dù liều mình cũng muốn chiến đấu với thích khách, cho dù không lấy mạng được thì cũng phải đả thương được cô ta, như vậy sau này truy tìn cũng không khó.” Vệ Thanh Liên cắn răng mang theo chút hối hận nói.

“Ngươi kêu Thanh Liên?” Nhiễm Cơ nghe được tên trong miệng nàng, không tự chủ được hỏi.

Vệ Thanh Liên nhẹ nhàng gật gật đầu, con ngươi không dám nhìn về phía hắn, chỉ thẹn thùng cười.

Nhiễm Chiếu mở miệng nói: “Đại ca, nàng là Vệ gia trưởng nữ Vệ Thanh Liên mà ta thường xuyên nhắc tới.”

Nhiễm Cơ nhìn thoáng qua Vệ Thanh Liên, thấy nàng vóc dáng trầm ngư lạc nhạn, lại gan dạ sáng suốt như vậy, con ngươi đều là vẻ tán thưởng, nhớ tới đêm qua nàng vì cứu mình mà bị thương, lại mở miệng hỏi: “Ngươi bị thương, sao còn đi ra? Thích khách kia xuống tay ngoan độc……”

“Ngươi bị thương?” Không đợi Nhiễm Cơ nói hết, Nhiễm Chiếu bỗng nhiên mở miệng hỏi nàng, trong giọng nói mang theo vội vã chính mình cũng không phát hiện.

Vệ Thanh Liên lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không đáng ngại, người tập võ bị thương một chút là chuyện thường ngày, Thanh Liên đã quen rồi.”

Nhiễm Chiếu hồn nhiên không tin, thử chạm vai cô ta, chỉ thấy cô ta cắn chặt môi, hơi hơi cau mày. Hắn dùng lực hơi mạnh chút, Vệ Thanh Liên rốt cuộc không chịu nổi lực đạo này, rên một tiếng đau đớn. Nhiễm Chiếu thu tay nói: “Còn giả bộ nữa không?”

Vệ Thanh Liên cắn chặt răng không để ý hắn, ra vẻ tức giận, chỉ nghe Nhiễm Chiếu nói: “Thương ở nơi nào, nghiêm trọng không?” Vệ Thanh Liên còn chưa mở miệng, hắn còn nói thêm: “Không được giấu giếm, nếu không tự mình chịu thiệt đấy.”

Vệ Thanh Liên thấy Nhiễm Chiếu thập phần quan tâm mình, đành phải thành thật trả lời. Đêm qua Vệ Thanh Ca quất roi lên người nàng, làm nàng đau đớn khó nhịn, nhưng ở trước mặt Nhiễm Cơ nàng đành phải ra vẻ trầm ổn. Nàng xốc ống tay áo lên, chỉ thấy trên cổ tay từ khuỷu tay xuống gần cổ tay vết thương nhìn thấy ghê người.

Nhiễm Chiếu cùng Nhiễm Cơ nhìn thấy liền đau lòng, Vệ Thanh Liên thầm vui mừng vạn phần, trên mặt lại vô cùng khéo léo nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, huống chi đêm qua ta cứu là Thái Tử điện hạ, đã sớm nghe nhị điện hạ nói ngài vì Nam Lương Quốc làm nhiều chuyện như vậy, ta thật vui vì người mà ta cứu là ngài.”

Nhiễm Cơ rất ít tiếp xúc cùng nữ tử, thường ngày chỉ biết đến tấu chương và giao tiếp cùng quan viên, thấy Vệ Thanh Liên như vậy, chỉ cảm thấy nữ tử này như anh hùng hào kiệt. Chỉ tiếc hôm nay phải về cung xử lý chính sự, nếu không hắn nguyện ý ở cùng nàng một thời gian nữa. Hắn nhìn nhìn sắc trời, phải trở về phê duyệt tấu chương rồi.

Vệ Thanh Liên dù chưa gặp được Nhiễm Cơ nhưng đã nắm giữ thói quen sinh hoạt của hắn, khi Nhiễm Cơ ngẩng đầu nhìn trời liền biết hắn phải về cung, chẳng qua chính mình đêm qua cứu mệnh của hắn, giờ không tiện tiễn hắn. Nếu cha muốn nàng ở trước mặt Nhiễm Cơ làm một người nữ trung hào kiệt, nàng cũng vui lòng mở miệng cười nói: “Thái Tử điện hạ trở về Nhạn Thành, tất là có chính sự gấp, thấy nhị điện hạ tự mình tiến đến, tất là muốn hộ tống ngươi hồi cung, Thanh Liên liền không quấy rầy nữa.”

Nhiễm Cơ dường như có chút không nỡ rời đi lúc này, Nhiễm Chiếu thấy thế cười nói: “Lão đại đừng buồn, cô cô của Thanh Liên là Hà phi, thường thường cũng ở trong cung cùng Hà phi mấy ngày, chờ lúc cô ấy ở trong cung, ngươi và cô ấy có rất nhiều cơ hội gặp mặt.”

Nhiễm Cơ thừa dịp Nhiễm Chiếu nói liền cười đáp: “đúng rồi.”