Chương 10: Tái ngộ cố nhân

Vệ Thanh Liên nghi hoặc nhìn về phía Vệ Thanh Ca, lại thấy Vệ Thanh Ca xoay người trở về phòng, không lâu sau Vệ Thanh Ca ra khỏi phòng, trong tay cầm một vòng ngọc trong suốt, khi Vệ Thanh Liên còn đang thắc mắc, nàng liền đeo vòng vào cổ tay ả, vui vẻ cười nói: “Nhìn xem đầu ta tuy nóng nhưng chưa tới mức quên hết mọi việc, vừa rồi còn lo lắng mua vòng tay tỷ tỷ mang lên khó coi, nhưng hiện tại ta xem như yên tâm, quả nhiên chỉ có mỹ nhân mới xứng đeo mỹ ngọc này.”

Khi Vệ Thanh Ca nói lời này, Vệ Thanh Liên hơi sững sờ, nàng vuốt vòng tay trên cổ tay tựa như không tin hỏi: “Đây chính là ngươi mua cho ta?”

Vệ Thanh Ca gật gật đầu, dư quang nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Nhiễm Chiếu, thấy ánh mắt hắn hướng chính mình như tán thưởng, đáy lòng cười thầm e là giờ phút này Nhiễm Chiếu có cái nhìn mới về Vệ Thanh Liên. Vệ Thanh Liên muốn đem tội danh thích khách ấn đến đầu mình, nhưng chính mình lại đưa nàng mỹ ngọc trên thế gian.

Vệ Thanh Liên sắc mặt có chút khó xử, lại gượng gạo nhìn về phía Vệ Thanh Ca nói: “Muội muội có lòng rồi.”

Con ngươi Vệ Thanh Ca sáng ngời nhìn về phía ả nói: “Ngươi là tỷ tỷ của ta a, có đồ tốt gì, luôn nghĩ đến tỷ tỷ trước tiên, chẳng lẽ tỷ tỷ không phải thế sao?”

“Tất nhiên là thế rồi.” Vệ Thanh Liên thực mau hồi đáp lại nàng, nhưng không đủ tự tin.

Nhiễm Chiếu có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua Vệ Thanh Liên, bỗng nhiên mở miệng nói: “ Nếu Thanh Ca có bệnh, ta liền không quấy rầy lâu.” Hắn nhấc chân ra cửa, lưu lại Vệ Thanh Liên ở trong viện.

Vệ Thanh Liên nhìn Nhiễm Chiếu bước đi vội vàng, lại cười nói với Vệ Thanh Ca: “Muội muội nghỉ ngơi cho tốt, chờ thân thể ổn chút tỷ tỷ lại đến gặp ngươi.”

Vệ Thanh Ca cũng cười lại với ả, thấy ả bước nhanh đuổi theo Nhiễm Chiếu, khóe miệng nhếch lên. Chỉ nghe Thượng Tuyết vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên than một tiếng, nàng quay đầu nhìn cô ấy, mới phát hiện vẻ mặt cô đầy u sầu. Vệ Thanh Ca vươn tay quơ quơ trước mặt cô, Thượng Tuyết hồi thần, ngồi ở ghế đá chống tay lên cằm. Vệ Thanh Ca giơ tay ra trước mặt cô nói: “Lấy ra đi.”

“Cái gì?” Thượng Tuyết không hiểu nàng hỏi, liền mở miệng hỏi.

“Giải dược.” Vệ Thanh Ca nhắc nhở nói.

Thượng Tuyết bỗng nhiên phản ứng chuyện mà Vệ Thanh Ca nói tới, tiện đà mở miệng cười nói: “Tiểu thư cảm nhận đến giờ còn nóng sao?”

Vệ Thanh Ca lắc lắc đầu, giờ phút này xác thật không có khó chịu như vậy.

“Tiểu thư yên tâm, không cần giải dược, không quá một canh giờ thuốc hết tác dụng. Dưới tình thế cấp bách ta không báo cho tiểu thư liền dùng thuốc, mong tiểu thư thứ lỗi.” Thượng Tuyết thu hồi tươi cười, có chút áy náy nói.

“Nhiễm Chiếu quan sát tỉ mỉ, nếu ngươi không dùng thuốc chưa chắc có thể qua mặt hắn được, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, làm gì có tội.” Vệ Thanh Ca thần sắc ôn nhu nói.

Thượng Tuyết thấy Vệ Thanh Ca nói như thế, chỉ cảm thấy tương lai nàng sẽ là cái nữ tử lợi hại, cho nên vui mừng ra mặt nói: “Tiểu thư nếu thực sự có ý tưởng này thì tốt quá, cũng không uổng công ta làm trò trước mặt Vệ Thanh Liên hỗ trợ ngươi.”

Nhắc đến Vệ Thanh Liên trong lòng có vài phần cảm động, nàng giữ chặt tay Thượng Tuyết nói: “Nếu ngươi không phụ ta, ta liền cùng ngươi coi như tỷ muội, nếu tương lai ta có thể sống an ổn, liền cũng sẽ có phần của ngươi.”

Thượng Tuyết từng ở bên người Vệ Thiên làm việc, Vệ Thiên chỉ coi cô là sát thủ, chưa từng coi như thân nhân. Hiện giờ Vệ Thanh Ca nói nàng khắc sâu vào trong lòng, nàng gật gật đầu, cũng nắm chặt tay Vệ Thanh Ca.

Đầu mùa xuân, hoa đào rực rỡ, chim hoành oanh ríu rít hoan hỉ nhảy nhót. Vệ Thanh Ca nhìn cảnh tượng sức sống dào dạt, tâm tình bất giác tốt hơn vài phần. Lại nghe Thượng Tuyết hơi mang nghi vấn hỏi: “Tiểu thư, mấy ngày nay ta ở bên cạnh ngài, không thấy ngài ho khan, sao hôm nay lại ho thế?”

Vệ Thanh Ca nhấp môi nhẹ nhàng cười nói: “Nhị điện hạ này tuy ở trong triều, nhưng phần lớn tâm tư lại đặt ở y thuật. Nếu muốn hắn chú ý, giả bệnh là biện pháp nhanh nhất.”

Thượng Tuyết cẩn thận nhớ lại tình huống vừa rồi, nhị điện hạ xác thật là lúc Vệ Thanh Ca ho khan mới nhìn nàng vài lần. Nếu không phải Vệ Thanh Ca cầm vòng tay ra, sợ là còn muốn ở trong viện lâu hơn. Cô hơi hơi lắc lắc đầu, có chút tiếc hận nói: “Tiểu thư đừng nóng vội, ngài đưa vòng tay cho Vệ Thanh Liên sợ là nhị điện hạ cảm thấy tỷ muội hai người lục đục với nhau.”

Hiếm khi có người ở bên cạnh này chỉ điểm, nàng cảm thấy ấm áp khi Thượng Tuyết nhắc nhở nàng, cho nên mở miệng giải thích nói: “Nhân vô thập toàn, con người không hoàn mỹ, nếu ngay từ đầu ta là người thập toàn thập mỹ trước mặt nhị điện hạ, ngày sau cùng hắn ở chung liền phải cẩn thận khắp nơi để không làm hắn bất mãn, ta sao tranh được sủng ái nữa?”

Thượng Tuyết thông minh, bị Vệ Thanh Ca nhắc nhở liền nội tâm sáng tỏ, không khỏi thay đổi cái nhìn với Vệ Thanh Ca, chợt nhớ tới cái gì liền hỏi lại: “Nhị điện hạ lớn lên trong cung, tất là chán ghét cực điểm nữ tử lạm dụng tâm kế, chỉ sợ ngày sau muốn được hắn quan tâm thật tình sẽ không dễ dàng như vậy.”

Đối mặt Thượng Tuyết lo lắng sốt ruột, Vệ Thanh Ca lại không hề lo lắng, song không muốn làm Thượng Tuyết quá sầu lo, nàng lại mở miệng nói: “Đã là lớn lên trong cung, tất là từ phi tần cung nhân nuôi lớn, nghe nói nhị điện hạ thích nhất đi trường hoa cung thăm Đậu phi, biết vì sao không?”

Thượng Tuyết chỉ biết sở thích cá nhân của Nhiễm Chiếu, đối những việc này chưa bao giờ tìm tòi nghiên cứu, cho nên vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía nàng. Chỉ nghe nàng mở miệng từ từ kể: “Đậu phi tuổi già sắc suy, lại không có con, chỉ coi nhị điện hạ như con mà nuôi nấng. Việc này làm mẹ đẻ nhị điện hạ cực kỳ chán ghét, nhiều lần ở trước mặt Thánh Thượng bộc lộ bất mãn, Thánh Thượng luôn không nói gì đối với hành động của Đậu phi, đây là vì sao?” Vệ Thanh Ca nhìn về phía Thượng Tuyết, thấy nàng tú mỹ nhíu chặt, liền biết nàng không biết lý do, nhẹ nhàng cười nói: “Đậu phi tuổi tác đã cao, lại vẫn có thể hưởng thụ thù lao hậu hĩnh, điều này chắc chắn liên quan đến việc khổ tâm bồi dưỡng Nhiễm Chiếu. Nếu nói Đậu phi tâm tư đơn thuần đi nuôi nấng Nhiễm Chiếu là không có cơ sở, trong cung có Thái Tử Nhiễm Cơ, Tam điện hạ Nhiễm Khải, Tứ điện hạ Nhiễm Hữu, Ngũ công chúa Nhiễm Tĩnh, vì sao nhất thiết phải là nhị điện hạ Nhiễm Chiếu?”

“Hoàng Thượng ân sủng Lệ phi nhất, đây là lý do địa vị nhị điện hạ cao hơn hoàng tử khác rất nhiều. Mà nhị điện hạ không màng danh lợi, cũng không tham dự việc triều chính thì sẽ không có chính khách đối địch. Nuôi nấng nhị điện hạ đầu tiên cho thấy bà ta không có dã tâm tham chính, thứ hai lưng dựa đại thụ mà hưởng lộc……” Thượng Tuyết chậm rãi phân tích nói, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên hưng phấn nói: “Nhị điện hạ tất là biết nguyên nhân Đậu phi chọn chính mình, hiện giờ vẫn kính trọng Đậu phi, là bởi vì khi Đậu phi lợi dụng hắn vẫn thật lòng đối đãi, hắn hiểu sự bất đắc dĩ của Đậu phi!”

Vệ Thanh Ca thấy Thượng Tuyết đã hiểu, liền cười tiếp tục nói: “Cho nên ngày sau ta muốn hắn hiểu lúc trước hành xử như này cũng là bất đắc dĩ mà làm, thân lâm tuyệt cảnh mới có thể tuyệt địa phùng sinh.” Nàng muốn Nhiễm Chiếu từng bước nhìn thấu Vệ Thanh Liên, nàng còn muốn dựa vào hành xử của Vệ Thanh Liên đối với nàng là lôi kéo Nhiễm Chiếu từng bước đi vào. Để có được tự do, nàng cần chiếm được trái tim Nhiễm Chiếu.

Trải qua một phen khuyên giải của Vệ Thanh Ca, Thượng Tuyết chỉ cảm thấy rộng mở thông suốt, bí mật đi theo chủ tử trước mắt tất sẽ không làm cô thất vọng.