Chương 9: Xuyên qua, Phượng gia ( 9 )

Bà vú lúc này sắc mặt tái nhợt, toàn bộ thân mình đều đang run rẩy.

“Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Lão gia đã biết, tiểu thư người nên làm như thế nào bây giờ? Người nhất định sẽ bị lão gia đánh chết.”

Liếc liếc mắt một cái ngã vào giữa vũng máu của Phượng Như, Phượng Dao khí sắc lạnh băng trên mặt không có bất luận cảm xúc gì, nhàn nhạt nói:

“Chúng ta hồi Vân Túy Viện.”

Vừa mới về đến Vân Túy Viện, sau đó liền có tỳ nữ đến truyền lệnh, là Phượng Huấn kêu nàng lập tức đi tiền thính.

Phượng Dao trấn an bà vú kêu bà về phòng nghỉ tạm, sau đó theo tỳ nữ đi hướng tiền thính mà đi.


Tiền thính, mấy người chủ yếu của Phượng gia đều ở đây ở. Phượng Huấn, Phượng gia có mấy người thị thiếp, cùng với mấy người nhi tử của Phượng Huấn. Phượng Dao vừa xuất hiện, liền có những ánh mắt khinh miệt dừng ở trên người nàng trên.

Phượng Dao sớm thành thói quen bị người nhìn chăm chú bằng loại ánh mắt này lập tức đi vào tiền thính.

Phượng Huấn vẫn không tin một người không có nội công cư nhiên có thể đem Phượng Như một chưởng đánh chết, lạnh giọng cả giận nói:

“Nghiệp chướng, quỳ xuống, là ngươi đã giết Tam tỷ của ngươi?”

“Là ta giết nàng.” Năm chữ ngắn gọn mà lạnh băng.

Phượng Huấn ánh mắt chợt lóe lên, phẫn nộ đến cực điểm, " Phượng Huấn ta như thế nào lại sinh dưỡng ra một súc sinh như ngươi vậy, hôm nay ngươi giết tỷ, có phải hay không ngày mai liền giết cha?”

Nhìn người trước mắt, Phượng Dao bỗng nhiên cười lạnh lùng, mang theo khí thế bức người lạnh nhạt, “Phượng hầu gia, ngươi thật sự tin lời Phượng Như, mấy ngày trước ta đây là rơi xuống nước sao?”

Phượng Huấn mặt mày tím lịm, vẻ tức giận ẩn ẩn trên khuôn mặt có chút nghi hoặc, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

“Ta không phải là rơi xuống nước, mà là Phượng Như khi ta sống sờ sờ mà đánh chết. Chỉ tiếc ta mệnh tốt, không có thể khiến nàng như ý nguyện. Hôm nay nàng tìm đến bà vú của ta gây phiền toái, cũng nàng muốn giết ta trước.” Phượng Dao dừng một chút, lạnh lùng nói: “Vì sống sót, ta chỉ có thể giết nàng.”

Bỗng nhiên, một thị thiếp điên rồ vọt vào trong đại sảnh, lao thẳng về phía Phượng Dao, điên cuồng lôi kéo xiêm ý của Phượng Dao, giống như nổi điên mà kêu thất thanh lên: “Vì cái gì! Vì cái gì mà ngươi giết nữ nhi của ta, ngươi con tiện nhân này, ta giết ngươi!”

Phượng Huấn quăng ánh mắt cho thị vệ kéo thị thiếp đang nhào trên người Phượng Dao ra xa, Phượng Dao còn nghe được âm thanh thị thiếp kia khóc kêu cho đến khi biến mất.

“Ngươi ngẩng đầu.” âm thanh mang theo ý nghiêm trị của Phượng Huấn vang lên.

Phượng Dao không chút sợ hãi mà ngẩng đầu, thẳng tắp đối diện đôi mắt sắc bén của hắn.

Nàng bình tĩnh, cả người nàng phát ra hơi thở khiến người ta dời tầm mắt, giờ phút này, nàng nghiễm nhiên như một dã thú cao ngạo, chỉ cần chạm vào, lúc nào cũng có thể làm nàng tức giận.

Phượng Huấn chợt cười

“Hảo, vì sống sót. Nói không sai, thế giới này vốn dĩ chính là vậy võ giả vi tôn, không năng lực người chết chưa hết tội!”

Phượng Dao vẫn bất động ở tại chỗ, mắt nhìn thẳng, ánh mắt như cũ lạnh băng.

Kẻ yếu giống như cẩu dựa vào cường giả, không thì cũng chỉ có chết! Có một câu mà trước kia nàng nghe qua rất nhiều lần, cá lớn nuốt cá bé.

Chỉ có không ngừng trở lên cường đại, về sau nàng mới có thể sinh tồn.

“Lúc này người sai chính là Phượng Như, không có năng lực tạo thành như thế quả cũng là trừng phạt đúng tội. Lần này ta tha cho ngươi, trở về Vân Túy Viện chuẩn bị cho tốt một chút, không quá bảy ngày, ngươi sẽ phải gả vào hoàng cung, cùng Thái Tử thành hôn.”

Phượng Huấn nhìn Phượng Dao rời đi trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Hắn có chút không rõ, trước kia nàng nhát gan yếu đuối lại không thể tu luyện tâm pháp và nội công pháp, vợ lẽ hắn có bốn nữ nhi, đột nhiên dường như thay đổi thành một người khác. Đặc biệt là trên người nàng tràn ra khí thế lạnh băng, làm cho người ta vô cớ kinh hãi.

Phượng Huấn xoa xoa râu bạc trắng, trong nháy mắt cảm xúc liền thay đổi.


Ban đêm, ngoài cửa sổ mưa gió bão bùng cùng với từng tiếng sấm rền vang, thỉnh thoảng có vài bông lạc hoa diệp bị thổi vào phòng trong.