Chương 8: Xuyên qua, Phượng gia ( 8 )

Phượng Dao thuận thế bắt được cổ tay của nàng ta, âm thầm phát lực, tỳ nữ kia đau đến nỗi nước mắt đều đua nhau rơi xuống

" Tiện nữ nhà ngươi hành động không có gia giáo, nếu có lần sau sẽ chặt gãy tay ngươi.”

Phượng Dao ném tỳ nữ ra, lạnh lùng quét mắt về phía Phượng Như liếc một cái, rồi đỡ bà vú về tiểu viện của mình.

Phía sau, Phượng Như quát ầm lên làm nàng dừng bước. “Đứng lại!”

Phượng Như chậm rãi bước tới phía Phượng Dao, trong lòng vẫn thầm mắng chính mình cư nhiên lại một lần nữa bị ánh mắt lạnh băng của nàng dọa cho sợ hãi.

Thu thu suy nghĩ của bản thân, Phượng Như lạnh lùng nói: “Ngươi có phải đã quên mất mệnh lệnh của cha, ngươi không thể bước ra khỏi Vân Túy Viện nửa bước. Ngươi cư nhiên cãi lại mệnh lệnh của cha, rõ ràng chính là không đem cha để vào mắt. Như thế đại nghịch bất đạo, giữ lại cái mệnh hèn của ngươi ở trên đời còn có tác dụng gì?”

Phượng Dao đỡ bà vú đến bên ghế đá ngồi xuống, rồi mới nhìn về phía nàng, “Phượng Như, nếu ngươi ghen ghét với ta, liền nói rõ ra, hà tất làm nhiều chuyện như vậy? Ngươi còn không phải là bởi vì thích Thái Tử, mà người Thái Tử cưới không phải ngươi nên nảy sinh tức giận sao? Nếu sự thật là như vậy, đến lúc đó ta gả cho Thái Tử, liền cùng hắn hàn huyên một chút.”

Phượng Như nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi nói. “Ngươi……”

“Bất quá, cùng là người Phượng phủ, đáng lẽ ngươi nên xuất giá trước ta. Nhưng vì sao Thái Tử không cưới ngươi mà lại cưới ta, chỉ sợ là Thái Tử thật sự là không thích ngươi.”

“Phượng Dao tiện nhân nhà ngươi, ngươi thử nói láo nữa xem ta có giết không ngươi.”

Phượng Dao ưu nhã mà nhanh chóng tránh thoát được một chiêu của nàng, cười lạnh.

“Ngươi cho rằng giết ta, người Thái Tử cưới sẽ là ngươi sao? Thật là người si mộng!”

Phượng Như thấy nàng cư nhiên tránh được một chiêu của mình nhất, lại ra tay càng tàn nhẫn, chiêu hạ sát.

Bây giờ, tuy lực của Phượng Dao không một phần ba trước kia, nhưng trong khoảng thời gian này thông qua rèn luyện, tuy không đạt đỉnh lực lượng, nhưng cũng có thể chống lại Phượng Như.

Hai người đánh nhau ở Vân Túy Viện, bà vú ở một bên nhìn thập phần lo lắng, một bên tỳ nữ ăn to nói lớn lúc nãy cũng không dám ra.

Phượng Như chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ bại bởi một người nàng trước nay khinh thường là phế vật, càng thêm giận cấp công tâm, cắn chặt môi, trên mặt thể hiện vẻ chịu nhục và không cam lòng.

Gió thổi qua, cuốn lá rụng trên mặt đất bay phấp phới.

Đình viện, hai người cách xa nhau mấy mét, nhìn chằm chằm đối phương, đứng chờ đối phương ra chiêu.

Trong thiên địa, tràn ngập sát ý.

Nếu là trước đây, Phượng Dao tự nhiên sẽ không cần lo lắng. Nhưng hiện tại nàng không dám thiếu cảnh giác, Phượng Như võ công tuy rằng không mạnh, lại cũng không đến mức quá yếu, huống chi, nàng không có nội công.

Hai người đứng ở tại chỗ chừng một nén hương.

Phượng Như chợt vận nội lực, trong tay hiện ra một chi châu trâm, nhằm thẳng cổ họng của Phượng Dao mà đánh.

Phượng Dao bước lùi ra sau, lưng dựa vào thân cây.

Mắt thấy trâm tiêm trực chờ muốn đâm thủng cổ họng nàng, chỉ thấy Phượng Dao lưu một bước chân, thân mình dọc theo thân cây bay lên, trượt khoảng hai mét, chợt bay lên không lộn một vòng, ngón trỏ cùng ngón giữa phất ra, ngưng tụ một cổ lực, nhắm thẳng đỉnh đầu Phượng Như.

Thoáng chốc, máu chả ra.

Ngay trong nháy mắt, lá cây bị màu của máu nhiễm hồng, ở không trung lay động như mưa máu mà rơi xuống.

Phượng Dao vận lực bay ra hai mét, trên mặt không biểu tình, chỉ lạnh lùng nhìn Phượng Như mặt bị máu nhiễm hồng, ánh mắt hoảng sợ nhìn máu ở giữa.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết, tiếng kinh hô…… Sau đó, lại yên tĩnh một hồi.

Cuối cùng, sắc mặt tỳ nữ tái nhợt, phản ứng lại, chạy đến bên Phượng Như, có tỳ nữ khác vội vàng chạy ra khỏi viện, trong miệng hô lớn: “Không xong rồi, không xong rồi, tam tiểu thư bị đánh chết.”