Chương 9: Đồng ý

Mãn Bảo nện từng bước nhỏ chạy đi tìm đại tẩu, Khoa Khoa nhìn toàn bộ quá trình, không nói một lời.

Chu đại tẩu hiển nhiên lại càng hoảng sợ, hỏi đi hỏi lại Mãn Bảo lời Trang tiên sinh nói lúc ấy, sau khi xác định thì hơi suy tư rồi đặt đồ lên bếp lò, nói: "Đi, đại tẩu dẫn muội về nhà trước, lát nữa lại đến thu dọn."

Trí nhớ của Mãn Bảo rất tốt, lại là chuyện vừa mới xảy ra, nàng đương nhiên nói rành mạch, nhưng Chu lão đầu vẫn hỏi đi hỏi lại ba lần, sau đó liền ngồi xổm ở ngưỡng cửa, móc thuốc lá sợi từ trong túi bên hông ra, nhét vào trong tẩu thuốc không nói gì.

Mọi người cũng không nói gì, Tiền thị nói với Tiểu Tiền thị: "Con đi làm việc trước đi, việc này không nhỏ, phải chờ bọn lão đại về mới có thể quyết định."

Tiểu Tiền thị đáp một tiếng, đi học đường tiếp tục làm việc.

Tiền thị liếc Chu lão đầu một cái, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mãn Bảo đi vào phòng, cúi đầu nhìn nàng.

Thấy trên khuôn mặt tròn trịa của nàng tràn đầy mờ mịt, liền biết nàng phỏng chừng còn chưa hiểu được hàm nghĩa trong đó.

Suy nghĩ một chút, Tiền thị hỏi: "Mãn Bảo, con muốn đọc sách không?"

Mãn Bảo nói: "Con vẫn luôn đọc sách nha, con đã học được 'Thiên Tự Văn', Trang tiên sinh nói có thể dạy con 'Luận Ngữ ', con còn có thể đếm tới một trăm nữa nha."

Tiền thị sờ lên đầu nhỏ của nàng: "Con thích đọc sách không?"

Mãn Bảo gật đầu, vui vẻ nói: "Thích, đọc sách rất thú vị, lúc tâm trạng con tốt thì đọc 'Thiên tự văn', cảm thấy giống như ca hát, tâm tình tốt hơn hay không vui, thì con cũng đọc 'Thiên Tự Văn', sau đó đọc một chút thì con sẽ vui lên."

Ánh mắt Tiền thị có chút trống rỗng, cũng không biết nghĩ tới cái gì, nửa ngày sau mới nói: "Thật sự là quá đáng tiếc..."

Mãn Bảo liền trèo lên giường, ngồi dựa sát vào mẫu thân, ngẩng đầu nhỏ lên hỏi: "Nương, đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc con không phải bé trai."

Mãn Bảo liền bĩu môi nói: "Con mới không cần làm bé trai đâu, bé trai đều bẩn thỉu, còn hôi thối, cũng không có xinh đẹp như con gái."

Tiền thị nhịn không được cười một tiếng: "Đúng vậy, Mãn Bảo của chúng ta vừa sạch sẽ vừa thơm..."

Nhưng bé trai lại có thể nối dõi tông đường.

Tiền thị tự nhận lòng dạ đủ cứng, lúc này vẫn không nhịn được rơi lệ.

Mãn Bảo nhìn đau lòng vô cùng, vội vàng lau nước mắt cho bà, vành mắt cũng không nhịn được đỏ lên, hít mũi hỏi: "Nương, sao nương lại khóc, có phải nương không thích con đi học không? Vậy thì, sau này con sẽ ít đi hơn một chút."

Tiền thị không nhịn được cười ra tiếng, vừa lau nước mắt, vừa nhéo mũi nàng nói: "Thật là một nha đầu xảo quyệt, giống hệt như cha con, chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người khác."

Mãn Bảo há to miệng, thật sự khó có thể tưởng tượng cha nàng hóa ra là người như vậy.

Tiền thị cũng chỉ thương tâm một chút, liền ôm nàng nói: "Nếu con có thể đọc sách, vậy thì đọc, đọc sách có nhiều chỗ tốt, tuy con là con gái, nhưng đọc sách cũng có bản lĩnh hơn người khác, sau này sẽ không bị người khác lừa gạt, bị người hại, có thể giúp cuộc sống của mình tốt hơn."

Tiền thị tuy rằng không biết chữ, thậm chí còn là một thôn phụ chưa từng ra khỏi huyện thành, hưng vẫn rất có kiến thức, bà thấp giọng nói: "Con xem những nam nhân kia đi, biết chữ tốt hơn không biết chữ bao nhiêu, những người biết cách đếm cũng tốt hơn những người thông minh, nữ hài tử cũng vậy."

Mãn Bảo gật đầu thật mạnh: "Tiên sinh nói đọc sách có thể hiểu lý lẽ, tên đầu đất Bạch Nhị kia, hắn nói hắn không thi khoa cử, về sau liền kế thừa đất của cha hắn thu tiền thuê sống qua ngày, tiên sinh liền nói với hắn. Người nói rằng người hiểu lý lẽ bất kể đi tới đâu cũng sẽ không chột dạ, làm việc không tệ, có thể..."

Câu nói kế tiếp có chút khó, Mãn Bảo dừng một chút, vẫn là Khoa Khoa nhắc nhở, nàng mới có thể tiếp tục: "Có thể đứng ở thế bất bại, trái tim bất bại, người bất bại."

Mãn Bảo tuy rằng không hiểu rõ những lời này, nhưng nàng cảm thấy Trang tiên sinh lúc đó thật cao lớn thật cao lớn, khiến mặt nàng đỏ rần, hận không thể chạy vòng quanh con sông đầu thôn kia ba lần, rống to một trận, cho nên nàng nhớ rất kỹ.

Ánh mắt nàng sáng lấp lánh nhìn mẫu thân nói:" Nương, con muốn đọc sách, còn muốn hiểu đạo lý!"

Tiền thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nàng, thiếu chút nữa đã đồng ý với nàng rồi, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ trong nhà, Tiền thị vẫn dằn hết tất cả những lời muốn nói xuống đáy lòng, vẫn là nên nghe qua ý kiến của người làm đương gia (chủ gia đình) đã.

Đám Chu đại lang đến giờ cơm tối mới trở về, lúc này mặt trời mới chuẩn bị lặn xuống phía tây, nhưng mọi người đã đói không chịu nổi, dù sao cơm sáng chỉ có cháo.

Mọi người rửa tay đơn giản một chút thì vào ngồi vào bàn cơm, Chu lão đầu cũng không vội nói chính sự, chờ tất cả mọi người ăn xong, lúc này mới ngồi vào trong viện, gọi lão đại lão nhị cùng lão tam đến trước mặt nói chuyện.

Tiểu Tiền thị nhìn thoáng qua bên ngoài, lông mày hơi nhíu lại, túm giẻ lau không nói gì, Chu nhị tẩu Phùng thị cũng nhìn thoáng qua trong viện, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Cha chồng sẽ không để tiểu cô đi học thật chứ?"

Hà thị nhíu mày nói: "Không thể nào, vậy phải tốn bao nhiêu tiền nha, đại tẩu, mẹ chồng cũng đã đồng ý rồi à?"

Tiểu Tiền thị túm giẻ lau, trong lòng nàng cũng không phải rất muốn cho tiểu cô đi học, nhưng buổi trưa là nàng đưa tiểu cô về nhà.

Buổi trưa khi nghe được tin tức này, cảm giác đầu tiên là rất vui, tiểu cô có thể được Trang tiên sinh thu làm đồ đệ, sau này sẽ có nhiều tiền đồ lắm nha.

Nhưng khi trở lại học đường, nàng mới nghĩ tới, đọc sách là phải xài tiền.

Cho dù Trang tiên sinh lén lút thu đồ đệ, không nhận tiền học phí của tiểu cô, nhưng lễ bái sư không thể thiếu, ngày lễ tết cũng phải tặng quà, những thứ này không đáng bao nhiêu, vậy đọc sách phải mua sách, giấy và bút mực có cái nào mà không tốn tiền?

Học đường của Trang tiên sinh thu tiền học phí cũng không cao lắm, bởi vì phần lớn do Bạch địa chủ chi ra, nhưng trước khi Chu Tứ Lang đánh bạc thua tiền, Chu gia cũng không thể đưa bất kỳ một đứa cháu nào đi học đường, một nguyên nhân chính trong đó là, gia sản bọn họ còn quá ít, không cung cấp nổi cho một người đọc sách.

Trước kia không nổi, bây giờ càng không đủ khả năng.

Hơn nữa nhà bọn họ còn có một mẹ chồng là cái ấm sắc thuốc, mỗi tháng đều phải uống thuốc, gánh nặng càng nặng hơn.

Những cân nhắc này đã làm cho niềm vui ban đầu của Tiểu Tiền thị không còn một mảnh, hiện tại chỉ còn lại lo lắng.

Đương nhiên, Tiểu Tiền thị có thể nghĩ đến, những nam nhân khác trong Chu gia đương nhiên nghĩ chu toàn hơn, nhất là Chu lão đầu, người đứng đầu một nhà, ông vốn không muốn Mãn Bảo đi học, nhưng buổi chiều thê tử cùng Mãn Bảo ở trong phòng nói chuyện lại làm cho ông do dự.

Đợi đến lúc ăn cơm chiều, ông nhìn hai bàn tay nhỏ bé của Mãn Bảo cầm một cái chén lớn, gần như vùi đầu nhỏ vùi vào trong chén, một chén cháo hoa cũng ăn rất ngon miệng.

Lại nhìn sang bên cạnh ông, ba cô con dâu vừa mới buông bát đũa xuống đã phải dọn bàn, rửa chén, vệ sinh quét dọn, cán cân trong lòng Chu lão đầu liền chậm rãi nghiêng sang bên kia.

Mãn Bảo của ông thân thể yếu ớt, bộ dạng vừa trắng vừa tròn, còn đáng yêu, ở nhà có phụ huynh cưng chiều, nhưng mười năm sau, mười lăm năm sau nữa thì sao?

Lúc đó nàng cũng phải gả cho một nông dân giống như các ca ca của nàng, trở thành nông phụ giống như chị dâu nàng sao?

Chu lão đầu hút hai điếu thuốc, sặc một cái mới dập đầu tẩu hút thuốc, ông nói: "Chuyện này các con cũng đều biết hết rồi, nói đi, các con có ý kiến gì không?"

Chu Nhị Lang và Chu Tam Lang liếc nhau, cúi đầu nói: "Tụi con nghe cha và đại ca nói."

Chu lão đầu liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, nhìn về phía Chu Đại Lang: "Đại Lang, con nói đi."

Chu Đại Lang cắn răng nói: “Nếu Trang tiên sinh nguyện ý nhận con bé, vậy con sẽ cung cấp, chờ con bé lớn lên, nếu có thể gả lên trấn, cũng không cần xuống ruộng kiếm miếng ăn giống chúng ta."

"Đúng!" Chu lão đầu vỗ đùi một cái: "Ta cũng nghĩ như vậy, trên đời này có thể có bao nhiêu khuê nữ biết chữ nha, còn có thể tính toán, các con nghĩ thử xem, mấy đứa nhỏ trong nhà, có ai thông minh như Mãn Bảo? Trứng gà trong nhà Đại Đầu đếm mãi cũng không xong, Mãn Bảo đếm một lần là có thể đếm ra. Mãn Bảo chúng ta lớn lên lại tốt, sau này lớn lên khẳng định càng đẹp, đừng nói trấn trên, gả đến huyện thành cũng có thể."

Chu nhị lang rầu rĩ nói: "Nói là nói như vậy, nhưng đọc sách này tốn không ít tiền đi, nàng còn là khuê nữ, không thể đi thi làm quan..."

Chu Tam Lang dưới cái nhìn soi mói của cha, giọng nói nhỏ dần, chỉ có thể chọt lão Tam.

Chu Tam Lang nói:" Con nghe cha cùng đại ca."

Chu Đại Lang và Chu nhị lang: "..."

Chu lão đầu không nhịn được lại hít một hơi thuốc, nói: "Trang tiên sinh khẳng định sẽ không thu tiền học phí của Mãn Bảo, chúng ta chỉ cần làm lễ bái sư gì đó."

Chu nhị lang liền nói: "Sách, giấy, bút mực đều phải mua, không thể để Trang tiên sinh thu Mãn Bảo làm đồ đệ, mấy thứ này còn phải để Trang tiên sinh bỏ ra, cha, mấy thứ này còn không biết cần bao nhiêu tiền đây."

Trong nhà không có ai đọc sách, họ không biết giá cụ thể, nhưng sách, bút, mực, nghe qua đã thấy đắt.

Mà đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Chu lão đầu do dự nhất, ông bình tĩnh hút thuốc, không nói một lời.

Gân xanh trên tay Chu đại lang nổi lên, cắn răng nói: "Cha, Mãn Bảo là một đứa trẻ ngoan, Trang tiên sinh cũng biết tình huống nhà chúng ta, con đi cầu ông ấy, bọn họ hiện tại muốn học quyển sách nào, chúng ta liền mua một quyển là được. Mãn Bảo hiện tại còn nhỏ, vả lại còn không cần giấy mực luyện chữ, chờ sau này nàng lớn lên một chút, trong nhà hẳn là cũng tiết kiệm được một chút tiền."

Chu lão đầu thấy trưởng tử mở miệng, thở dài một hơi, gật đầu nói: "Được, cứ làm như vậy, ngày mốt con cùng ta mang Mãn Bảo đi bái sư, sau đó thương lượng với Trang tiên sinh."

Chu nhị lang miệng há hốc, rốt cuộc không nói ra lời nào khác, nhưng trong lòng lại sầu lo không thôi.

Lão tứ mười sáu, vốn dĩ phải làm mối rồi, kế hoạch ban đầu là sang năm cưới vợ cho hắn, khai xuân có thể cùng nhau xuống ruộng.

Nhưng hắn đánh bạc, làm tiền trong nhà đều phải trả cho hắn, thanh danh của hắn cũng hỏng đi, phỏng chừng trong vòng ba năm là không cưới được vợ.

Nhưng lão Tứ có thể kết hôn muộn vài năm, đó là hắn đáng đời, nhưng lão Ngũ thì sao?

Lão Ngũ cũng mười bốn tuổi, qua hai năm nữa phải làm mai, chi phí thành thân này cũng không ít, huống chi nương bọn họ còn phải uống thuốc.

Sáu huynh đệ trong nhà, ba người chưa lập gia đình kia không tính, đã thành gia ba người, lão đại tuy rằng ổn trọng, lại không đủ thông minh, lão tam lại là người thành thật.

Cũng chỉ có lão nhị thông minh một chút, lại bởi vì thường xuyên đến chợ bán vài thứ, suy nghĩ còn nhiều hơn lão đại một chút.

Vốn chuyện đánh bạc vừa xảy ra, ở trong lòng hắn đã tính toán qua, qua ba hai năm, trong nhà thế nào cũng có thể tiết kiệm ba bốn xâu tiền, đến lúc đó lại lo việc cưới xin cho lão ngũ.

Lão Ngũ xong rồi đến phiên lão Tứ cùng lão Lục, ba thằng nhóc này cưới vợ xong, trong nhà ít nhất nghèo rớt mùng tơi thêm mười năm, sau đó Đại Đầu cũng phải bắt đầu làm mai rồi.

Kế hoạch của hắn vốn là cả nhà vẫn nên ở cùng nhau, cha mẹ ở đây, huynh đệ cùng nhau chung sức, kiếm tiền kỳ thật nhanh hơn tự mình kiếm một chút.

Tuy rằng đệ đệ và cháu trai, còn có nhi tử của hắn sẽ tiếp tục thành thân, có thể cả đời hắn sẽ không thấy được tiền dư, nhưng ít nhất ăn mặc sẽ không quá thiếu.

Nhưng nếu trong kế hoạch này cộng thêm Mãn Bảo đọc sách, vậy trong nhà thật sự là một chút tiền dư cũng không có.

Chu nhị lang gãi gãi đầu, cuối cùng đau đầu tỏ vẻ, kệ đi, dù sao nhà là do cha mẹ làm chủ, có phiền lòng cũng là bọn họ, hắn hiện tại chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, quản tốt nhà nhỏ của mình là được.