Chương 8: Thu đồ đệ

Tuy rằng Mãn Bảo nhận biết không ít chữ, nhưng chuyện xưa quá phức tạp nàng xem vẫn không hiểu nổi, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác để lý giải những câu chuyện này.

Cũng may những quyển sách này không giống với những quyển sách trên giá sách của Trang tiên sinh, bởi vì nó là tiếng địa phương, chỉ cần nhận được mặt chữ, đọc hiểu, mặc dù không đến mức lý giải hết được, nhưng vẫn có thể hiểu được đại khái câu chuyện.

Mãn Bảo phấn chấn hẳn lên, say sưa cầm sách đọc.

Mặc dù là viết về người cha độc ác, nhưng ngay từ đầu cũng không thấy thảm thương, câu chuyện đầu tiên là câu chuyện xếp hạng thứ mười, viết về một hoàng đế tên là Khang Hi.

Đại khái là ông ta nuôi con giống như dưỡng cổ, vì bảo đảm quyền lợi của mình, ông ta cố ý để cho các con trai của ông ta tranh chấp với nhau để tạo nên thế cân bằng.

Mãn Bảo ngay từ đầu đã không nhìn ra người cha này xấu xa như thế nào, chỉ xem như đang đọc một câu chuyện xưa, hệ thống liền nhắc nhở nàng: "Cô xem kết cục của mấy đứa con trai này của ông ta, có phải đều rất thảm hay không?"

Mãn Bảo sửng sốt một chút, hỏi: "Bọn họ đều là Vương gia và Hoàng đế, có thảm cái gì đâu?"

Khoa Khoa liền phân tích cho nàng: "Cô xem, bọn họ là vương gia, nhưng đại bộ phận cuối cùng đều bị giam cầm và lưu đày, có biết giam cầm và lưu đày là cái gì không?"

Mãn Bảo hợp tình hợp lý nói: "Không biết."

Hệ thống nghẹn một chút, liền giải thích tỉ mỉ cho nàng biết giam cầm và lưu đày là gì, nói cho cùng, chính là ngồi tù, và chịu hình phạt.

Mãn Bảo sợ đến ngây người, "Có cha là hoàng đế, huynh đệ là hoàng đế, bọn họ còn phải ngồi tù à?"

Khoa khoa nói: "Cho nên mới nói là người cha cặn bã mà."

Mãn Bảo bĩu môi, cảm thấy người cha này quả thực không tốt lắm, nàng đọc lại hai lần, cũng rút ra được một chút ý nghĩa của câu chuyện này.

Thật ra đây chính là một người cha muốn giữ quyền lợi của mình, vì để cân bằng, cho nên cố ý để cho các nhi tử tranh tới tranh lui, cuối cùng ông ta giam cầm ba đứa con trai, sau đó ông ta chọn ra một đứa con trai làm hoàng đế, con trai hoàng đế kia lại giam cầm và lưu đày mấy người nữa, vì thế các con trai của ông ta đều rất thảm.

Mãn Bảo không thích câu chuyện này cho lắm, hơn nữa câu chuyện này đọc làm nàng đau đầu, bên trong có mấy cái tên nàng còn không nhận ra, vì thế chỉ có thể hỏi Khoa Khoa.

Khoa Khoa nói, không chỉ dạy nàng chữ này đọc như thế nào, mà còn giải thích ý nghĩa của từ này.

Mãn Bảo lật sang câu chuyện tiếp theo, sau đó bật khóc.

Người cha này còn tệ hơn người cha phía trước rất nhiều, bởi vì ông ta vậy mà làm con gái đang sống sờ sờ của mình bị đói chết, cũng chỉ bởi vì nữ nhi của ông ta nhận một miếng bánh do hàng xóm cho.

Mãn Bảo còn là một đứa bé thiện lương, nàng khóc bù lu bù loa, tức giận nói với Khoa Khoa: "Người cha này thật quá xấu xa, sao vẫn là quan thanh liêm chứ?"

Khoa Khoa: "Ông ta là quan thanh liêm không mâu thuẫn với việc ông ta là một người cha cặn bã."

Tuy rằng quan thanh liêm là quan tốt, nhưng Mãn Bảo vẫn quyết định chán ghét ông ta, bé gái kia chỉ cỡ tuổi nàng mà đã bị đói đến chết, nên khó chịu biết bao.

Mãn Bảo khóc đến đỏ ngầu cả mắt.

Trang tiên sinh tan học trở về, hệ thống quét qua người đến cửa, lập tức tịch thu sách trong tay Mãn Bảo, cho nên Trang tiên sinh chỉ thấy Mãn Bảo đang một mình ngồi khóc trên bậc thềm, hai mắt đỏ bừng.

Cháu trai của Trang tiên sinh cũng chỉ lớn hơn Mãn Bảo một chút, ngày thường thích nàng nhất, nhất thời đau lòng vô cùng, đi nhanh hai bước tiến lên, dịu dàng hỏi: "Mãn Bảo, ai bắt nạt con?"

Mãn Bảo lau nước mắt túm lấy ống tay áo Trang tiên sinh, ngửa đầu hỏi: "Tiên sinh, người có phải là người cha tốt không?"

Trang tiên sinh sửng sốt một chút, suy tư một lát rồi nói: "Mãn Bảo, cháu trai ta đều lớn hơn con, luận theo bối phận, vậy cũng phải là ông rồi."

"Hu hu hu, tiên sinh, trên đời này có phải có rất nhiều người cha xấu hay không, chuyên môn bắt nạt trẻ con?"

Trang tiên sinh hỏi: "Cha con mắng con hả?"

Mãn Bảo lắc đầu: "Cha con tốt với con lắm, ông ấy không phải cha xấu."

Trang tiên sinh liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn Mãn Bảo một chút, biết nàng còn nhỏ tuổi, liền ngồi xuống bên cạnh nàng kiên nhẫn hỏi: "Vậy sao con lại hỏi như vậy?"

"Con đọc được một câu chuyện xưa, kể rằng có một quan thanh liêm, gia đình ông ấy thiếu ăn, con gái ông ấy đói, hàng xóm thấy vậy thì cho cô bé một chiếc bánh, con gái của ông ấy đã ăn, ông ấy biết được thì rất tức giận, sau đó đã nhốt con gái mình đến đói chết."

Trang tiên sinh nhăn mặt, nói: "Làm gì có quan viên như vậy?"

Mãn Bảo rất tin tưởng cuốn sách Khoa Khoa lấy ra, kiên trì nói: "Có mà, con tận mắt nhìn thấy."

Trang tiên sinh biết không thể so đo với trẻ con, liền nói: "Cho dù có, quan viên như vậy cũng chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng, được xưng là thanh quan, danh không xứng thực. Một miếng bánh mà thôi, làm sao đến mức này, nếu thật lòng thanh liêm, thì trả lại cho hàng xóm hai miếng là được."

"A?" Mãn Bảo chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại những gì viết trong sách, gãi gãi đầu nói: "Hình như không chỉ vì ăn một miếng bánh, nói là, nói là bởi vì con gái ông ấy tiếp xúc với ngoại nam, tiên sinh, cái gì là ngoại nam?"

Ông Trang bật cười: "Vậy thì càng là lời nói vô căn cứ, ngoại nam chính như là ta và con, học sinh trong trường học với con. Tuy rằng nam nữ khác nhau, nhưng cũng không đến mức phòng ngừa nghiêm ngặt đến mức độ này, nếu có, vậy không phải là người điên, thì chính là ma quỷ."

Trang tiên sinh nói: "Nếu là người điên, tất nhiên sẽ cho rằng như thế, còn nếu là cố ý làm như vậy, dùng một mạng của con gái mình đổi lấy thanh danh, người như vậy, sau này con phải tránh cho thật xa. Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói về một câu chuyện như vậy, con đọc ở chỗ nào vậy?"

Mãn Bảo lập tức nói: "Là một quyển sách, gọi là "Thập đại ác phụ trong lịch sử".

"Nếu là lịch sử, vậy khẳng định là có ghi chép, không biết thanh quan con vừa nói là người thuộc triều đại nào?"

"Là người trong thời Đại Minh năm Gia Tĩnh."

Trang tiên sinh liền nhịn không được cười to ra tiếng, xoa đầu nhỏ của nàng nói: "Có thể thấy được tất cả đều là nhân vật bịa đặt ra, trên đời này làm gì có triều Đại Minh chứ?"

Mãn Bảo chớp mắt, nhưng vẫn tin tưởng Khoa Khoa, trong lòng hỏi nó: "Khoa Khoa, ngươi có lừa ta không?"

Hệ thống vẫn luôn trầm mặc lại sinh ra cảm xúc sung sướng, nó nói: "Không có, Túc Chủ, không gian này của cô không có triều Đại Minh, không có nghĩa là không gian khác không có, hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có, cũng giống như ta, hiện tại trong không gian này, thời đại này, cũng chỉ có cô có được ta mà thôi, nhưng ở thời đại mà phát minh ra ta, ta cũng chẳng phải đồ hiếm gì, không dám nói mỗi người đều có một cái, nhưng chỉ cần có tiền, lại muốn mua, thì tất cả mọi người đều có thể mua một cái."

Mãn Bảo cái hiểu cái không, nhưng vẫn tổng kết theo sự hiểu biết của mình, đó chính là, Khoa Khoa không nói dối, nhưng Trang tiên sinh nói cũng đúng, vì thế nàng quyết định nghe cả hai.

Nàng ngẩng đầu nhìn về Trang tiên sinh và hỏi: "Vậy tiên sinh có biết trong lịch sử của ta có người cha xấu nào không?"

Trang tiên sinh hỏi: "Sao con lại có hứng thú đến điều này? Phải biết rằng, con không được nói phụ thân sai. Mặc dù phụ thân có chỗ không đúng, cũng rất ít người truyền bá chuyện này ra cho thế nhân biết, làm cho phụ thân mất mặt, gia tộc cũng mất thể diện, đối với mình cũng có gì tốt đâu?"

Mãn Bảo ngẩn người, Trang tiên sinh dứt khoát mượn chuyện này nói lễ nghĩa với nàng, tán gẫu một hồi mới nói: "Mãn Bảo, con là một đứa nhỏ thông minh, ta biết con thích đọc sách, đã như vậy, vậy thì nên học tập cho tốt, con đã học xong "Thiên Tự Văn", hiện tại nên học "Luận ngữ", chờ học xong "Luận ngữ", lão sư sẽ giảng một chút một chút "Lễ" cho con."

Mãn Bảo sững sờ, hệ thống nhịn không được nhắc nhở nàng: "Túc Chủ, còn không mau cảm ơn lão sư của cô?"

Mãn Bảo hoàn hồn, lập tức quỳ xuống đất: "Tiên sinh, lão sư!"

Mãn Bảo dập đầu với Trang tiên sinh một cái.

Trang tiên sinh vừa nói ra khỏi miệng là đã thấy hối hận, nhưng thấy cô bé quỳ trên mặt đất vẻ mặt vui mừng gọi “Lão sư”, một chút hối hận kia liền biến mất.

Quên đi, mặc dù cô bé ấy là một nữ đồ đệ, nhưng được cái cô bé thông minh, đáng yêu, vả lại trò chuyện cũng coi như an ủi.

Trang tiên sinh đỡ đứa nhỏ dậy, nói: "Hôm nay con về nói việc này cho cha mẹ con nghe."

"Tại sao ạ, không phải lão sư không cho con nói chuyện này với cha mẹ sao?"

Trang tiên sinh sờ đầu nàng nói: "Nếu để cho con quỳ lạy, tự nhiên phải danh chính ngôn thuận sẽ tốt hơn."

Trang tiên sinh xoa đầu nàng thở dài.

Lần đầu tiên nhìn thấy Mãn Bảo, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương vừa mới có thể vịn tường đứng lên, hình như mới tám chín tháng, miễn cưỡng có thể vịn tường đứng vững.

Tiểu Tiền thị đến nấu cơm, bởi vì là vừa mới nhận công việc này, nàng ấy rất quý trọng, cho tới bây giờ đều là đến sớm, không chỉ phải quét dọn vệ sinh trong ngoài, còn phải bổ củi đốt lửa nấu cơm, nấu ăn.

Cho nên không khỏi sơ sẩy đứa nhỏ này, lúc ấy Mãn Bảo liền leo lên thềm cửa phòng học, leo lên liền ôm cửa nghe ông giảng bài.

Lúc đầu Trang tiên sinh có chút tức giận, cảm thấy Tiểu Tiền thị sẽ không biết làm việc, cho nên buông sách ôm nàng đi tìm Tiểu Tiền thị.

Vốn là muốn Tiểu Tiền thị mang theo hài tử của mình, lại thấy nàng ấy đang giơ rìu đầu đầy mồ hôi bổ củi.

Trang tiên sinh được Bạch địa chủ mời đến một thôn núi như vậy dạy học, trong nhà tự nhiên cũng không dư dả gì, kỳ thật, ông cũng nghèo.

Trong trí nhớ, mẫu thân ông chính là mang theo ông như vậy, cho nên Trang tiên sinh do dự một chút, không có gọi Tiểu Tiền thị, xoay người lại ôm Mãn Bảo trở về, để cho nàng ngồi ở ngưỡng cửa.

Cũng may đứa nhỏ này cũng ngoan, nàng liền ngồi ở ngưỡng cửa, không khóc không nháo, cho đồ ăn thì ăn, thấy học sinh lang lảnh đọc sách, nàng cũng đi theo i a tự mình nói chuyện.

Sau đó, từ đầu tiên nàng nói là "Tiên sinh", Trang tiên sinh kiên định nghĩ như vậy.

Đứa nhỏ này thật sự rất thông minh, đứa nhỏ hơn một tuổi vừa mới biết nói, nàng đã theo đám học sinh đọc "Thiên Địa Huyền Hoàng..."

Học trò ông dạy, nhỏ nhất cũng đã sáu tuổi, đọc hơn mười lần mới thuộc, ngày hôm sau lại quên mất, nhưng cái đầu nhỏ của đứa nhỏ này lại nhớ rất rõ ràng.

Đương nhiên, nàng cũng chỉ biết la hét, cũng không nhận ra chữ.

Cho nên Trang tiên sinh liền chép một quyển thiên tự văn đưa cho nàng.

Sau đó, trang tiên sinh càng vui mừng hơn, bởi vì ông phát hiện, Mãn Bảo không chỉ học thuộc lòng rất nhanh, còn có thể nói là nghe qua là không quên, nhận biết chữ cũng nhanh.

Nhìn kỹ mấy lần, nàng có thể nhớ từ đó.

Một đứa trẻ thông minh, đáng yêu và tốt bụng như vậy, tại sao không phải là một nam hài chứ?

Trang tiên sinh không ít lần tiếc nuối.

Sau đó ông vẫn không nhịn được dạy nàng, dạy nàng biết chữ, dạy nàng đạo lý, còn cố ý tìm một ít sách luyện chữ, sau đó đưa bản thảo viết tay cho nàng, để cho nàng cất giữ..

Thu nàng làm đồ đệ tuy là đột nhiên nói ra, nhưng tâm tư này cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ là bởi vì nàng là con gái, cho nên mới do dự mà thôi.

Thực tế ông cũng chẳng qua chỉ là một thư sinh nghỉ học của phủ học [1] mà thôi, học thức rốt cuộc có hạn, cần gì phải quá mức để ý những hư danh kia?

Chẳng lẽ thật sự muốn giống như người cha xấu trong miệng nàng, mua chuộc danh tiếng sao?

Trang tiên sinh càng thêm dùng sức xoa xoa đầu Mãn Bảo, hạ quyết tâm nói: "Bây giờ con đi tìm đại tẩu của con đi, để cho cha mẹ con chọn một ngày tốt đưa con tới cửa."

Mãn Bảo u u mê mê rời đi.