Chương 29: Phục Thiên Thị ( Dịch )

Diệp Phục Thiên tới đây dĩ nhiên không phải vì bước vào tầng thứ hai, bây giờ đã chân chính tu hành, nhưng ngoại trừ Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp, hắn không tu luyện công pháp võ đạo và pháp thuật nào, ngày mai thi có thể sẽ phải đối mặt với chiến đấu, nếu như vẫn dùng những quyền cước đơn giản nhất thật sự là có chút mất mặt, dù sao hắn chính là thủ khoa thi văn, không biết bao nhiêu người đang chờ hắn xấu mặt.

Trong tàng thư các, khu vực tu hành võ đạo và khu vực tu hành pháp sư phân biệt rõ ràng, tách ra ở giữa, nơi Diệp Phục Thiên đi vào chính là khu vực tu hành võ đạo.

Tầng sáu Vô Song cảnh là một ranh giới, trước tầng này, tu hành võ pháp gần như giống nhau, phân biệt chỉ ở chỗ luyện linh khí thiên địa đột phá cảnh hay luyện linh khí thuộc tính để đột phá, cảnh giới tương thông nhưng từ sau Vô Song cảnh bắt đầu có sự khác biệt.

Người tu hành võ đạo tu hành công pháp hình thành cảnh giới võ ý đột phá Huyền Diệu, pháp sư thì cần dựa vào năng lực cảm nhận liên kết linh khí thuộc tính trong đất trời, không chỉ dừng lại ở tụ khí mà cần phải cộng hưởng để đột phá.

Vì vậy, điều kiện trở thành đệ tử chính thức của học cung Thanh Châu là: Trước mười tám tuổi bước vào tầng bảy Huyền Diệu cảnh, có thể bước vào cảnh này là đã lộ ra tiềm lực, hơn nữa bởi vì đã có phương hướng tu hành, có thể quyết định về sau vào Võ Đạo cung tu hành hay Thuật Pháp cung, nhưng dù sao có một vài nhân vật thiên tài đồng thời thích hợp đi hai con đường, thí dụ như Dư Sinh.

Lúc này người ở tàng thư các mặc dù không nhiều lắm nhưng đều chú ý tới Diệp Phục Thiên, thi văn lúc nãy Diệp Phục Thiên thật sự quá chói mắt, phế vật huyền thoại lại đoạt nhất giáp đầu bảng thi Hương, còn được Hoa Giải Ngữ ngoái đầu nhìn hắn cười, bây giờ ở học cung Thanh Châu, danh tiếng Diệp Phục Thiên có thể nói là vô song.

"Hắn đương nhiên tới chọn công pháp võ đạo, không phải nghe đồn hắn còn dừng lại ở tầng một sao?" Trong lòng mọi người nghi hoặc, yên lặng quan sát Diệp Phục Thiên.

Diệp Phục Thiên vẫn vừa đi vừa nghĩ, chốc chốc lật xem cuốn sách như đang tìm công pháp tu hành thích hợp.

Một lát sau, bước chân Diệp Phục Thiên dừng lại, cầm một quyển sách chăm chú xem.

Ngự Long quyết, công pháp tu hành chiến sĩ, chất chứa kỹ thuật đánh nhau, người tu hành thân thể như rồng, cương mãnh vô địch.

"Công pháp này đối với mình thật ác độc, nhưng uy lực khá mạnh." Diệp Phục Thiên thầm nghĩ trong lòng, có chút thoả mãn.

"Chính nó." Diệp Phục Thiên khép cuốn sách lại, lập tức chuẩn bị rời khỏi.

"Ngươi chọn Ngự Long quyết để tu hành ư?" Bên cạnh có một người thần sắc cổ quái nhìn hắn.

"Có vấn đề gì không?" Diệp Phục Thiên cười nói.

"Không có vấn đề gì, công pháp này nhất định sẽ rất thích hợp ngươi." Người nọ tựa hồ nín cười, mở miệng nói.

Diệp Phục Thiên không để ý đến, nhấc chân rời khỏi, phía sau truyền đến những tràng cười giễu cợt.

"Tên này rốt cuộc có phải đang giả vờ hay không, cũng dám tu hành Ngự Long quyết sao?"

"Ngươi thì biết cái gì, Ngự Long quyết khí phách dường nào, huống chi, đừng quên người ta là nhất giáp đầu bảng thi văn đó."

"Cũng đúng, nhất giáp đầu bảng, đương nhiên không giống người thường." Từng tràng cười châm chọc truyền đến, danh khí của Ngự Long quyết trong đệ tử ngoại môn là cực đại, đích thực là một bộ công pháp chiến sĩ cực kỳ bá đạo, nhưng cần phải bắt chước hình thể, động tác của rồng để tu hành, điều này sao có thể làm được? Trước đây những người không phục từng tu hành, tất cả đều chẳng ra cái gì cả, đâu ra thần thái của rồng chứ.

Diệp Phục Thiên chạy tới tàng thư các lại chọn Ngự Long quyết tu hành, bọn họ sao mà không cố gắng sỉ nhục hắn một phen.

Không để ý đến những âm thanh này, Diệp Phục Thiên đang chuẩn bị đến khu vực pháp thuật, đã thấy hai bóng người đi về bên này, khiến bước chân của hắn từ từ dừng lại.

Phong Tình Tuyết sau khi bị phụ thân răn dạy, tâm tình vẫn có chút không thoải mái, vừa lúc lần trước thí luyện săn bắt lần trước nàng đã bước chân tầng sáu Vô Song cảnh, có thể chân chính tu hành pháp thuật nên tới tàng thư các dạo một vòng, không ngờ vừa tới đây lại gặp được Diệp Phục Thiên.

Đôi mắt đẹp hơi sáng lên, lần này Phong Tình Tuyết không tránh né mà nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Huynh tới chọn công pháp à?"

"Ừ." Diệp Phục Thiên mỉm cười gật đầu.

Phong Tình Tuyết không biết nói gì, bầu không khí hơi có chút xấu hổ.

"Tình Tuyết, không phải cậu muốn xem pháp thuật sao?" Mộ Dung Thanh bên cạnh kéo Phong Tình Tuyết tới khu vực pháp thuật, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Phục Thiên.

Diệp Phục Thiên cũng đi đến đó, thấy hắn đi tới khu vực pháp thuật, Mộ Dung Thanh nhíu mày, thấp giọng nói: "Tình Tuyết, xem ra hắn vẫn chưa tuyệt vọng."

Phong Tình Tuyết hơi sửng sốt, lặng lẽ nhìn Diệp Phục Thiên, thấy hắn đang chăm chú nhìn trên giá sách tên gọi các ký hiệu pháp thuật.