Đôi mắt đẹp Tần Y trừng Diệp Phục Thiên, lúc này mới xoay người rời khỏi, trong lòng sóng lớn vẫn chưa dứt, nàng hoàn toàn không ngờ được Diệp Phục Thiên lại có thể đạt thủ khoa thi văn.
Chẳng lẽ, ngày mai thực sự sẽ có kỳ tích xảy ra?
Nghĩ vậy, trong nội tâm nàng lại có một sự chờ mong không tên.
Đoàn người lục tục tản đi, diễn võ trường lại trở nên yên tĩnh, nhưng ngày mai, nơi đây sẽ náo nhiệt hơn hôm nay.
Thi Hương của học cung Thanh Châu luôn là sự kiện đáng chú ý nhất của thành Thanh Châu từ trước đến nay, sau khi có kết quả thi văn, người bên ngoài rất nhanh biết được tin tức, tên của Diệp Phục Thiên cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, đánh bại Hoa Giải Ngữ và Dương Tu đoạt nhất giáp đầu bảng, điều này tuyệt đối không phải người thường có thể làm được, những người trước đây từng nghe nói đến Diệp Phục Thiên rất hiếu kỳ, đồn rằng vị công tử bột của Diệp phủ kia lại khiến người ta kinh ngạc tột cùng.
…
Buổi trưa thành Thanh Châu rất náo nhiệt, tửu lầu lớn nhỏ khách khứa chật nhà, tại một tửu lầu xa hoa gần học cung Thanh, trong nhã các, cổ sắc sinh hương.
Đệ tử học cung Thanh Châu Mộ Dung Thu, lúc này đang ngồi trong nhã các, bên cạnh hắn đều là các trưởng bối của Mộ Dung thương hội, người cầm đầu Mộ Dung thương hội chính là phụ thân Mộ Dung Thu - Mộ Dung Vân Sơn.
"Hôm nay thi Hương ở học cung lại khiến ta nhớ tới chuyện cũ mấy chục năm trước, sư đệ, khi đó ngươi và ta cũng đều là nhân vật có tiếng ở học cung, ngươi còn có ấn tượng không?" Mộ Dung Vân Sơn nhìn về phía một vị trung niên ngồi đối diện, trên mặt lộ ra ý cảm khái.
"Sao mà không nhớ được, năm đó ta bị sư huynh đè rất thảm, mấy lần toàn đứng thứ hai." Vị trung niên lại cười nói.
"Ha ha, không ngờ sư đệ còn nhớ rõ chuyện cũ như vậy, từ biệt đã vài chục năm nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ tới thời niên thiếu ấy, đáng tiếc bây giờ quá bận rộn, lại không còn nhiệt huyết năm đó, đâu giống sư đệ ngao du giang hồ." Mộ Dung Vân Sơn cười nói.
"Sư huynh bây giờ chấp chưởng Mộ Dung thương hội, quyền thế bậc nào, hà tất phải khiêm tốn như vậy, ta chẳng qua chỉ là kẻ rảnh rỗi, ở học cung Thanh Châu dạy dỗ hậu bối, sống qua ngày mà thôi." Vị trung niên lắc đầu nói, thì ra, người này là cung chủ Thổ Hành cung Thạch Trung, chưởng quản Thổ Hành cung – một trong thất đại hành cung của Thuật Pháp cung, thực lực vô cùng cường tráng.
"Sư đệ quá khiêm tốn rồi." Mộ Dung Vân Sơn cười cười, nói: "Thật không dám giấu giếm, lần này ta mời sư đệ đến đây tụ họp, kì thực là có chuyện muốn nhờ sư đệ."
Ánh mắt Thạch Trung sáng rực rỡ, rốt cuộc cũng đã vào chủ để chính, hắn cười nói: "Sư huynh cứ nói đừng ngại."
"Tình hình của Mộ Dung thương hội ta sư đệ chắc cũng đã biết qua, cạnh tranh kịch liệt, huynh đệ cùng trang lứa của Mộ Dung Thu rất nhiều, tiểu tử này tuy không thích tranh đua, nhưng ta làm cha lại không thể không quản, thi văn lần này có chút thất bại nhưng thiên phú của nó và thực lực cũng không tệ lắm, biểu hiện ngày mai chắc sẽ không đến mức quá kém." Mộ Dung Vân Sơn chậm rãi nói: "Mười bảy tuổi, đã đột phá tầng chín Quy Nhất cảnh, tham gia thi Hương, nếu không thể đạt đệ nhất thi Hương, ắt là sẽ phải chịu sự công kích trong gia tộc."
Thạch Trung mặt không đổi sắc, đương nhiên hắn hiểu sư huynh muốn lót đường cho Mộ Dung Thu.
"Cảnh giới của người tham gia thi Hương đa số dưới tầng bảy, Mộ Dung Thu hiểu nếu luận chiến ngày mai có biểu hiện ưu tú, áp đảo mọi người, có lẽ ta có thể tranh thủ được."
"Hoa Giải Ngữ có lẽ sẽ không tham gia luận chiến, nếu nàng tham chiến, đệ nhất tặng cho nàng cũng không ai nói gì, nếu nàng không tham chiến, ngày mai Mộ Dung Thu nhất định sẽ nỗ lực biểu hiện, đến lúc đó, xin nhờ sư đệ rồi." Mắt Mộ Dung Vân Sơn lộ ra sự sắc bén, nói: "Sư đệ về sau tu hành cần gì, giao cho sư huynh là được."
"Sư huynh khách khí quá." Đôi mắt Thạch Trung lóe ra vẻ hoang mang kỳ lạ.
"Phải rồi, sau khi Thu nhi vào Thổ Hành cung còn cần sư đệ chiếu cố nhiều, nào, ta kính sư đệ một ly." Mộ Dung Vân Sơn nâng chén uống một hơi cạn sạch, trên bàn rượu, là bầu không khí hòa hợp!
Học cung Thanh Châu có tàng thư các lớn nhất thành Thanh Châu, chứa vạn quyển tàng thư, bao la vạn tượng.
Sau khi thi văn chấm dứt, Diệp Phục Thiên trở về tu hành một lúc, đến xế chiều, hắn một mình đi tới tàng thư các của học cung Thanh Châu.
Hôm nay Diệp Phục Thiên chỉ có thể tiến vào tầng thứ nhất tàng thư các, nơi này có công pháp võ đạo cơ bản nhất, kỹ thuật đánh nhau và pháp thuật đơn giản, thích hợp cho các đệ tử ngoại môn cảnh giới Thức Tỉnh.
Chỉ có đệ tử chính thức hoặc đệ tử ngoại môn đạt thành tích giáp bảng ở thi Hội và thi Hương mới có tư cách bước vào tầng thứ hai tàng thư các, mục tiêu thi Hương lần này của Phong Tình Tuyết chính là vào tầng thứ hai, vậy thì có thể tiếp xúc được pháp thuật cường đại nàng hằng mơ ước, đây là giấc mơ của mỗi một vị pháp sư.