Chương 127: Phục Thiên Thị ( Dịch )

Rất nhiều người phía sau xì xào bàn tán, những thiếu gia kia cũng đang thấp giọng nói gì đó.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng Diệp Phục Thiên ở phía sau lại nghe được không ít, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, nhất là vị trung niên có khí chất phi phàm kia, hắn, chính là Họa Thánh đã phế bỏ mệnh hồn của lão sư sao?

Họa Thánh và Lạc vương gia là bạn tốt, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao dì Đường nói không thể nào.

Xem ra, Lạc vương gia nơi này là không có hy vọng, hắn không khỏi có chút thất vọng, thương thế của lão sư, không biết khi nào mới có thể khỏi.

Trừ Họa Thánh ra, Đông Hải học cung và Nam Đấu thế gia cũng có người đến.

Vị đại nhân vật Nam Đấu thế gia kia, cũng không biết có quan hệ gì với Giải Ngữ.

Khách khứa đã đến đông đủ, tiệc rượu bắt đầu, trong lúc nhất thời ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ.

Những trưởng bối kia tụ tập một chỗ, thiếu niên thì tụ tập một chỗ, ngoại trừ dâng lên quà mừng cùng với một ít lời khách sáo, chính là thảo luận một ít chuyện lý thú của Đông Hải thành hiện giờ, hoặc là Đông Hải phủ đã xảy ra chuyện gì.

Trong lúc bất tri bất giác, lại có người nhắc tới Thanh Châu thành.

"Nghe nói thành Thanh Châu xuất hiện di tích của người nọ, Hạ hiền chất còn tự mình đi tới, không biết có việc này hay không?"

Có người nhìn Hạ Phàm hỏi.

Người nọ, tự nhiên chính là Diệp Thanh Đế, nhưng Diệp Thanh Đế ở Đông Phương Thần Châu là nhân vật cấm kỵ, cho nên ở nơi công khai này, mọi người thậm chí kiêng dè không dám trực tiếp nói ra tên của hắn.

"Đích xác có việc này, bất quá, có một đầu Yêu Vương thậm chí cấp bậc cao hơn cả Tuyết Viên đại yêu thủ hộ ở đó, không ai có thể vào, đệ đệ ta cũng bỏ mạng trong tay yêu thú kia."

Hạ Phong mở miệng nói.

"Lời Hạ phủ chủ nói không sai, tiểu nữ nhà ta hiếu kỳ, cũng chạy tới Thanh Châu thành, đích xác không ai có thể tới gần nơi đó, nghe nói bị yêu thú phong tỏa đường."

Phụ thân Lâm Tịch Nguyệt cũng mở miệng nói, rất nhiều người đều gật đầu, trên thực tế có không ít đại nhân vật đều phái người đi qua Thanh Châu thành, nhưng đều không có thu hoạch.

"Nếu như là Yêu Vương cấp bậc cao như vậy, đừng nói chúng ta, e là Nam Đấu quốc cũng không có biện pháp nào."

Có người thở dài.

Diệp Phục Thiên nghe vậy trong lòng buồn bực, Tuyết Viên tiền bối kia dĩ nhiên không chịu rời núi, bằng không mình ở Đông Hải thành làm sao có thể khắp nơi cẩn thận, Nam Đấu quốc cũng có thể đi ngang. Hắn đang suy nghĩ có cơ hội có nên trở về khuyên nhủ vị Tuyết Viên tiền bối kia hay không?

"Lâm huynh, cháu gái Tịch Nguyệt bây giờ đã mười sáu tuổi rồi, càng ngày càng xinh đẹp."

Ánh mắt Lạc vương gia nhìn về phía Lâm Tịch Nguyệt, nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu.

"Vương gia quá khen rồi."

Phụ thân Lâm Tịch Nguyệt cười nói.

"Đã hứa gả cho ai chưa?"

Lạc vương gia cười hỏi.

"Chưa từng, bất quá nha đầu này còn nhỏ, bây giờ vẫn nên dồn tinh lực vào tu hành, không vội."

Phụ thân Lâm Tịch Nguyệt đáp lại.

"Cũng đúng, bất quá trên yến hội này, hình như có không ít thiếu niên tuấn tú, ngược lại có thể để Tịch Nguyệt làm quen."

Lạc vương gia vừa cười vừa nói.

"Nói đến thiếu niên tuấn tú, đệ tử của Họa Thánh - Chu Mục, nghe nói đã là Vinh Quang ngũ tinh."

Phụ thân Lâm Tịch Nguyệt nhìn về phía Chu Mục phía sau Họa Thánh.

"Sư phụ dạy dỗ tốt."

Chu Mục mỉm cười chào hỏi.

"Nam Đấu Khải bên cạnh Văn Sơn huynh, cũng không kém tiểu tử này chút nào."

Ánh mắt Họa Thánh nhìn về phía Nam Đấu Văn Sơn, có chút khiêm tốn.

"Tiểu tử này tuổi hơi lớn, thiên phú mặc dù cũng không tệ, nhưng so với Chu Mục hình như còn kém một chút, cần phải cố gắng hơn nữa."

Nam Đấu Văn Sơn nói.

"Con bé kia khỏe chứ?"

Họa Thánh đột nhiên hỏi, ánh mắt Nam Đấu Văn Sơn khựng lại, cười khổ lắc đầu:

"Nó vẫn như cũ."

"Nghe nói nữ nhi của ngươi đã trở về, cực kỳ xuất chúng, đệ tử ta thường xuyên muốn gặp nàng một lần."

Họa Thánh tiếp tục nói, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Họa Thánh vậy mà muốn tác hợp đệ tử của mình với thiên kim Nam Đấu thế gia kia. Hơn nữa, ông ta lại không hề ngại đó là nữ nhi của Cầm Ma, đại khái cũng là yêu ai yêu cả đường đi lối về, dù sao tình cảm của Họa Thánh đối với người nọ cực kỳ sâu đậm.

"Giải Ngữ đích xác rất ưu tú, hiện giờ đang ở Tử Vi cung - Đông Hải học cung tu hành."

Nam Đấu Văn Sơn cười nói.

Diệp Phục Thiên nghe được những lời này, trong lòng hơi gợn sóng, Họa Thánh vậy mà muốn tác hợp đệ tử của mình với Giải Ngữ?

Hơn nữa, Nam Đấu Văn Sơn, hình như là ca ca của sư nương, là cậu của Giải Ngữ.

"Thiên phú của Giải Ngữ, ở Tử Vi cung chúng ta, cũng là đứng đầu, toàn bộ Đông Hải học cung, đều khó tìm được người sánh vai."

Lão giả Tử Vi cung mỉm cười nói. Hoa Giải Ngữ tu hành ở Tử Vi cung, ông ta tự nhiên hiểu rõ không ít tình huống.

"Các ngươi nhiều người như vậy đồng thời khen ngợi một người, ngược lại làm cho ta cũng rất muốn gặp vị thiên kim Nam Đấu gia này."

Lạc vương gia cười lớn nói.

"Hoa Giải Ngữ sao?"

Khóe miệng Hạ Phàm hiện lên một nụ cười tà dị, ánh mắt liếc nhìn Diệp Phục Thiên đang đánh đàn. Ở ven hồ Thanh Châu, hắn chính mắt thấy quan hệ giữa Hoa Giải Ngữ và Diệp Phục Thiên không tầm thường, nếu Nam Đấu thế gia biết giữa Hoa Giải Ngữ và Diệp Phục Thiên có quan hệ mập mờ, sẽ như thế nào?

Nghĩ vậy, trên mặt Hạ Phàm lộ ra nụ cười thú vị. Đương nhiên, bóp chết Diệp Phục Thiên có rất nhiều cách, không nhất định phải như thế. Nếu như hắn tại trường hợp này nói Hoa Giải Ngữ có quan hệ mập mờ với Diệp Phục Thiên, e là sẽ khiến Nam Đấu thế gia mất mặt. Đại gia tộc, để ý nhất chính là thể diện, hôm nay Hoa Giải Ngữ là hòn ngọc quý trên tay bọn họ, e là sẽ không cho phép có bất kỳ vết nhơ nào rơi vào người nàng.

Tựa hồ cảm nhận được cái gì, Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Phàm, giờ phút này mọi người đang bàn luận về Hoa Giải Ngữ, hắn lập tức hiểu được Hạ Phàm có thể đang suy nghĩ cái gì, lông mày không khỏi nhíu lại.