"Tiểu vương gia hình như có ý với ngươi đấy."
"Nha đầu ngươi, nói bậy bạ."
Lâm Tịch Nguyệt có chút bất đắc dĩ.
"Nào có, mặc dù hắn không đẹp trai bằng tên kia, nhưng thân phận địa vị lại là trên trời dưới đất."
Tiểu Hà vẫn cười nói. Lâm Tịch Nguyệt cũng chỉ có thể mặc kệ nàng, biết nha đầu này thích nói đùa.
Thanh xuân nam nữ thích suy nghĩ viển vông, Diệp Phục Thiên tự nhiên sẽ không biết các nàng đang nghĩ gì.
Lúc này, một bóng người uy nghiêm đi tới, long hành hổ bộ, ánh mắt sáng ngời, sau khi hắn đến, không ít người chắp tay hô:
"Vương gia."
Chính là chủ nhân bữa tiệc mừng thọ hôm nay - Lạc vương gia.
Diệp Phục Thiên ở phía sau ngẩng đầu nhìn Lạc vương gia một cái, tướng mạo đường đường, tự mang uy nghiêm.
"Đã lâu không gặp, Vương gia càng thêm phong thái."
Chỉ thấy có người sải bước mà đến, khí độ phi phàm.
"Vương gia, Lâm mỗ đến chúc thọ."
Từng bóng người lục tục đến, chắp tay chào hỏi.
"Hạ mỗ đến chúc thọ Vương gia."
Lúc này một giọng nói sang sảng truyền đến, chỉ thấy vài bóng người sải bước mà đến.
"Hạ phủ chủ khách khí."
Lạc vương gia cũng cười đáp lại. Tuy nói hắn được sắc phong Vương gia, nhưng cũng không có thực quyền. Từ trên danh nghĩa mà nói, Hạ Phong mới là người có quyền thế lớn nhất Đông Hải phủ. Đương nhiên trên thực tế, Hạ Phong cũng không phải là người có quyền lực tuyệt đối. Ví dụ như Nam Đấu thế gia từng thống trị Nam Đấu quốc, mặc dù xuống dốc, nhưng nhiều năm gần đây đã âm thầm phát triển, làm sao một phủ chủ có thể so sánh được. Còn có Thất Cung của Đông Hải học cung, cùng với rất nhiều thế lực đỉnh cấp thế gia, đều có thể nhìn thẳng Hạ Phong.
Phía sau Hạ Phong có một thanh niên chắp tay nói với Lạc vương gia:
"Vãn bối Hạ Phàm, bái kiến Vương gia."
"Hạ công tử càng ngày càng tuấn tú bất phàm."
Lạc vương gia khen một tiếng.
"Tiểu tử này cả ngày chơi bời lêu lổng, Vương gia khen như vậy, e là nó lại kiêu ngạo." Hạ Phong cười sang sảng nói.
Lúc này, Diệp Phục Thiên đang đánh đàn bỗng ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía bên kia, khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Phàm, trong đôi mắt hắn hiện lên một tia hàn mang lạnh như băng. Thật trùng hợp, vậy mà ở chỗ này lại gặp được Hạ Phàm.
Hạ Phong cùng Hạ Phàm vừa ngồi xuống, ánh mắt Hạ Phàm liền bắt đầu đánh giá các vũ nữ, lúc nhìn thấy Vân Nhu, trong con ngươi hắn hiện lên một tia tươi cười, bất quá sau đó, ánh mắt hắn liếc sang thiếu niên phía sau, ánh mắt không khỏi hơi ngưng lại, sau đó, ánh mắt híp lại.
Ở trong vương phủ, hắn vậy mà lại gặp được Diệp Phục Thiên.
Ngày đó ở Thiên Yêu sơn, hắn vậy mà không chết? Con Tuyết Viên kia lại tha cho hắn?
Diệp Phục Thiên tự nhiên cũng nhìn thấy Hạ Phàm đang nhìn mình, hai người ánh mắt chạm nhau, hắn rõ ràng nhìn thấy trong mắt Hạ Phàm tràn đầy vẻ trêu tức. Trong mắt Hạ Phàm, hắn bất quá chỉ là một tiểu nhân vật có thể tùy ý xoa nắn. Mặc dù hắn còn sống, Hạ Phàm cũng căn bản không thèm để ý.
Đối với Thiếu phủ chủ Đông Hải phủ mà nói, hắn làm sao để ý đến một tên đến từ Thanh Châu thành như Diệp Phục Thiên. Chỗ dựa duy nhất của Diệp Phục Thiên là Cầm Ma, bây giờ e là cũng đã bị phế, đáng tiếc thúc phụ của hắn, vì muốn đối phó Cầm Ma mà mất mạng trong tay con Tuyết Viên kia.
"Ngươi đang nhìn gì vậy?"
Hạ Phong hỏi.
"Không có gì, thấy một người thú vị."
Hạ Phàm cười lạnh nói. Đệ tử của Cầm Ma, vậy mà lại ở trong vương phủ làm một gã cầm sư, quả thật rất thú vị.
Diệp Phục Thiên bình tĩnh đánh đàn, hắn nhìn thấy Hạ Phàm cũng không lo lắng cái gì. Trên người hắn có thân phận minh bài đệ tử Đông Hải học cung, ở trong vương phủ, trước mặt bao người, đừng nói là Hạ Phàm, cho dù là phụ thân hắn - Đông Hải phủ chủ, cũng không có khả năng dám giết hắn.
"Nam Đấu thế gia đến chúc thọ Vương gia."
Lúc này, có một giọng nói truyền đến, ánh mắt Lạc vương gia nhìn về phía người đi tới, lập tức cười lớn nói:
"Nam Đấu huynh, đã lâu không gặp."
Đi tới là hai người, một vị trung niên mang theo một thiếu niên, chính là đại biểu Nam Đấu thế gia đến đây - Nam Đấu Văn Sơn cùng với Nam Đấu Khải, là một đôi phụ tử, ở Nam Đấu thế gia có địa vị không tầm thường. Hai người bọn họ đại diện Nam Đấu thế gia mà đến, xem như rất coi trọng Lạc vương gia.
"Vương gia, đã lâu không gặp."
Nam Đấu Văn Sơn chắp tay cười nói, Lạc vương gia tự mình dẫn hắn ngồi ở vị trí gần nhất.
"Văn Sơn huynh cũng tới."
Lúc này lại có tiếng nói truyền đến, Nam Đấu Văn Sơn vừa ngồi xuống liền đứng dậy, nhìn về phía đoàn người đi tới bên này.
"Sao hai vị lại đến cùng nhau vậy?"
Nam Đấu Văn Sơn vừa cười vừa nói.
"Trên đường gặp nhau, liền kết bạn mà đi."
Một người trong đó mặt như ngọc, hắn mặc quần áo đơn giản nhưng vẫn toát ra khí chất phi phàm, mơ hồ có vài phần cảm giác siêu phàm thoát tục. Người bên cạnh hắn cũng phi phàm không kém, là một vị lão giả thần thái sáng láng, ông cười nói với Lạc vương gia:
"Lão hủ đại diện Đông Hải học cung đến chúc thọ Vương gia."
"Hoan nghênh."
Lạc vương gia chắp tay nói, sau đó chỉ dẫn hai người ngồi xuống, cũng đều là ngồi ở phía trước nhất.
Đoàn người phía trước cười nói tự nhiên, hiển nhiên thân phận tương đương.
"Họa Thánh tiền bối và Vương gia là bạn tốt, hàng năm đều đến chúc thọ Vương gia."
"Nghe nói hôm nay cảnh giới Họa Thánh tiền bối càng ngày càng thâm sâu khó lường, người cùng hắn đến đây chính là nhân vật lớn của Tử Vi cung - Đông Hải học cung."
"Người phía sau hắn chính là Chu Mục, triệu hoán sư Vinh Quang ngũ tinh, thiếu niên thiên tài, quả nhiên không tầm thường, nghe nói Họa Thánh cố ý muốn tác hợp Chu Mục cùng thế gia Nam Đấu liên hôn."
"Họa Thánh tiền bối là muốn bù đắp tiếc nuối năm đó. Chỉ bất quá, vị tiểu công chúa Nam Đấu thế gia lần này vô luận là dung nhan hay là thiên phú đều càng thêm xuất chúng, Nam Đấu thế gia đối với nàng cực kỳ coi trọng, căn bản không có ý định để cho nàng dính líu đến chuyện tình cảm nam nữ."